Kết hôn được mười năm, Tống Tiêu dựa vào tôi mà công thành danh toại.
Nhưng hắn vẫn hận tôi đến tận xương tủy.
Sau khi tôi qua đời, hắn đã chiếm lấy công ty của gia đình tôi, cưới bé thanh mai trúc mã của mình.
Vào ngày diễn ra hôn lễ của đôi cẩu nam nữ, Phó Quân, người từng đính hôn với tôi từ thuở nhỏ, cũng là đối thủ một mất một còn của tôi, sau khi tôi qua đời đã cho nổ tung hiện trường hôn lễ.
Trước khi ngọn lửa nhấn chìm tất cả, Phó Quân mỉm cười nói: “Cô ấy ch.ết rồi, để lại cho các người một bước lên mây, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?”
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở về khoảng thời gian mười năm trước.
Cái ngày mà tôi kéo theo Tống Tiêu đi tìm Phó Quân để huỷ hôn ước.
Anh lạnh nhạt nhìn tôi: “Em đã nghĩ kỹ chưa, em thực sự vì hắn mà hủy bỏ hôn ước với tôi sao?”
1.
"Mạnh Vi, tôi là người sẽ không bao giờ quay đầu ăn cỏ cũ."
“Em thực sự muốn huỷ bỏ hôn ước với tôi chỉ vì tên này?”
Một giọng nam trong trẻo lạnh lùng quen thuộc vang lên.
Tôi vẫn còn đang đắm chìm trong vụ nổ đó.
Ngọn lửa rực rỡ rợp trời dường như đang thiêu rụi cả cơ thể linh hồn đang lơ lửng giữa không trung của tôi.
Phó Quân cầm súng, đứng giữa ngọn lửa, bóp cò.
Anh nhìn Tống Tiêu đang vừa kinh ngạc vừa tức giận rồi cười cười: “Cô ấy ch.ết rồi, để lại cho các người một bước lên mây, trên đời này làm gì có chuyện nào tốt như vậy?”
…
Trong khoảnh khắc, xiềng xích vô hình trên người tôi bỗng chốc biến mất.
Đột nhiên có điều gì đó hiện lên trong đầu tôi.
Hóa ra kiếp trước tôi là nữ phụ phản diện độc ác trong tiểu thuyết cứu rỗi bệnh kiều.
Tôi yêu nam chính Tống Tiêu, một sinh viên nghèo. Tôi đã dùng tiền chữa bệnh của mẹ hắn để ép buộc hắn.
Hắn chấp nhận sự trợ giúp của tôi và yêu tôi.
Tống Tiêu cho rằng tôi dùng tiền làm nhục hắn nên nhiều năm qua vẫn luôn hận tôi.
Sau khi kết hôn, hắn vừa hợp mưu với người khác nhằm chiếm lấy công ty của gia đình tôi, vừa mập mờ với người yêu thuở nhỏ.
Sau đó, hắn từng bước bức tôi phát điên, đưa tôi vào viện tâm thần rồi nhìn tôi rơi vào chỗ ch.ết.
Sau đó, hắn nhanh chóng biến thành một gã nhà giàu mới nổi rồi kết hôn với bé thanh mai của mình.
2.
Cuối cùng tôi cũng hiểu.
Tôi và Phó Quân là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đến lớn đều không thể tách rời.
Tại sao kiếp trước khi Tống Tiêu vừa xuất hiện, tôi lại như bị mất trí mà đột nhiên điên cuồng yêu hắn chứ.
Sau khi tỉnh táo lại, tôi nhìn xung quanh một vòng thì thấy bố mẹ hai bên với vẻ mặt trái ngược nhau ở trước mặt.
Và Phó Quân, người có dung mạo lạnh lùng nghiêm nghị đang ngồi trên ghế sô pha hơi ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Đột nhiên tôi nhớ ra.
Ở kiếp trước, hôm nay chính là ngày tôi hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Phó Quân.
Mạnh gia và Phó gia là bạn bè lâu năm, lẽ ra hôm nay là ngày hai gia đình tụ họp.
Nhưng tôi đủng đỉnh đến muộn, còn dẫn theo Tống Tiêu.
Sau đó tôi mở miệng muốn hủy bỏ hôn ước với Phó Quân: “Tôi chưa bao giờ thích anh, huống chi tôi đã có bạn trai rồi.”
"Cho nên, em đến hủy hôn với tôi chỉ vì tên này?"
Phó Quân đẩy cặp kính gọng vàng trên sống mũi lên.
Ánh mắt anh rơi vào Tống Tiêu bên cạnh tôi, không hề che giấu vẻ khinh thường.
Tống Tiêu thẳng lưng phản bác: "Đắc ý cái gì chứ? Chẳng qua anh có xuất thân tốt hơn tôi một chút mà thôi."
"Tốt hơn?"
Phó Quân nhếch khóe môi, nở nụ cười mỉa mai,
"Tốt nhất là cậu nên hiểu rõ, nếu không phải Vi Vi mang cậu đến đây thì đến cả tư cách đứng trước mặt tôi nói chuyện cậu cũng không có."
3.
Câu nói này đã làm tổn thương nghiêm trọng đến lòng tự trọng mong manh của Tống Tiêu.
Kiếp trước tôi thấy hắn bị sỉ nhục đến vành mắt đỏ hoe, tôi đau lòng muốn chế.t.
Tôi lập tức đứng chắn trước mặt hắn, không thèm lựa lời mà trực tiếp đáp trả Phó Quân.
Tôi mắng anh si tâm vọng tưởng, mặt dày bám mãi không buông.
"Đừng tưởng tôi không biết, bạn nam viết thư tình cho tôi thời trung học bị ô tô đâm gãy chân mà không rõ nguyên nhân là anh làm phải không?"
"Phó Quân, loại người như anh tôi chỉ liếc mắt một cái thôi là đã thấy buồn nôn rồi."
“Ngoài xuất thân tốt ra thì anh còn có gì có thể so sánh được với Tống Tiêu?”
Tôi mắng chửi rất khó nghe nhưng Phó Quân không phản bác một lời nào.
Anh im lặng ngồi đó, như thể đã biến thành một bức tượng cứng rắn.
Một lúc lâu sau, anh ấn chặt kính rồi bình tĩnh nói:
"Được thôi, tôi đồng ý hủy bỏ hôn ước."
…
Tống Tiêu lạnh lùng quay lại: “Mạnh đại tiểu thư, em đưa anh đến đây chỉ để cho người sỉ nhục anh thôi sao?”
Tôi véo thật mạnh vào lòng bàn tay để kéo tâm trí mình ra khỏi mớ hỗn loạn khi vừa sống lại…
Nghe được câu này, tôi đột nhiên cười lớn: "Nhục nhã? Phó Quân chẳng qua chỉ đang nói sự thật mà thôi."
“Người như anh chỉ để tôi chơi đùa cho vui thôi, có đáng để anh ấy phí lời không? Anh quá đề cao bản thân mình rồi đấy, Tống Tiêu."
Lời này vừa nói ra, cả phòng khách lập tức im lặng.
Mọi người ngạc nhiên nhìn tôi.
Trên ghế sô pha cách đó hai bước, Phó Quân đột nhiên ngẩng đầu lên.
Phía sau cặp kính là một đôi mắt long lanh trong suốt như ngọc lưu ly, mang theo vẻ kinh ngạc chưa thể che giấu được.
"Em nói gì cơ?"
Vẻ mặt của Tống Tiêu bỗng nhiên trở nên cực kỳ khó chịu.
"Tôi nói là, anh sẽ không cho rằng mình có thể so được với vị hôn phu của tôi đấy chứ?"
"Anh ấy luôn phớt lờ tôi mỗi khi đang bận rộn công việc, tôi không vui nên chỉ mượn anh để chọc giận anh ấy thôi."
Tôi buông tay hắn ra, bước sang một bên như thể đang trốn tránh điều gì đó bẩn thỉu.
Sau đó ra lệnh đuổi khách, "Giờ anh có thể ra ngoài được rồi đấy."
Tống Tiêu nhìn tôi với vẻ khó tin.
Nhưng khi bị quản gia mời ra ngoài mới phản ứng lại.
Trước khi rời đi, hắn gay gắt nói: “Mạnh Vi, tôi không phải là người mà em có thể gọi đến là đến, đuổi đi là đi đâu.”
"Lần sau cho dù em có quỳ xuống van xin trước mặt tôi, tôi cũng không quay lại với em đâu."
4.
Hắn tự tin quá đi, tôi khóc chế.t mất.
Nhưng lúc này tôi không rảnh để quan tâm đến Tống Tiêu, tôi bước từng bước nhỏ chạy đến bên cạnh Phó Quân rồi ngồi xổm xuống.
Ở kiếp trước, rất lâu sau khi hủy hôn tôi mới biết được Phó Quân đã nhập viện vào đêm hôm đó.
Hôm đó anh ngồi trên sô pha suốt mà không đứng dậy là vì anh đã bị đau dạ dày khi bàn chuyện làm ăn ở nước ngoài.
Nhưng vì rất muốn gặp tôi nên anh vẫn vội quay về.
Thế mà vừa nhìn thấy mặt anh tôi đã mở miệng đòi huỷ hôn.
Đúng là đáng chế.t mà.
Ánh mắt chúng tôi giao nhau, trong mắt Phó Quân chợt lóe lên một tia tỏ tường.
Anh cười mỉa mai: “Lại lôi tôi ra để chọc tức bạn trai em à?”
Cũng không thể trách Phó Quân suy nghĩ nhiều được.
Kiếp trước tôi đã làm những điều ngu ngốc như lôi Phó Quân ra để chọc giận Tống Tiêu, cố gắng chứng minh rằng hắn vẫn quan tâm đến tôi.
Bây giờ tôi chỉ có thể dịu giọng, giả ngốc: “Bạn trai nào cơ? A Quân, em chỉ có một vị hôn phu là anh mà thôi."
Anh cụp mắt nhìn tôi.
“Em thấy không khỏe, anh có thể cùng em đến bệnh viện trước được không?”
Phó Quân bỗng nhiên cau mày: "Thấy khó chịu ở đâu? Lại bị đau bụng kinh à?"
Tôi cũng không muốn nghĩ nhiều "... Ừ, đau bụng kinh."
Anh nghiêng đầu liếc nhìn tôi: “Hình như hôm nay không phải là kỳ sinh lý của em.”
Thực tế chúng tôi đã chiến tranh lạnh với nhau từ lâu chỉ vì Tống Tiêu.
Tôi không ngờ anh vẫn còn nhớ rõ kỳ kinh của tôi.
Trong lòng chợt trào lên cảm giác chua xót.
"À... thì, chỉ đến sớm thôi."
Tôi cẩn thận nắm lấy tay áo anh lắc lắc: "Em muốn đi tiêm thuốc giảm đau. Anh đi với em nhé?"
Không biết Phó Quân đang nghĩ cái gì, trầm mặc một lát sau đó mới bình tĩnh trả lời:
“Được.”
5.
Sau khi lên xe, tôi gọi tài xế lại, dặn dò không được cho Phó Quân lái xe.
Anh cũng không kiên trì mà chỉ ngồi cạnh tôi ở ghế sau.
Chúng tôi ngồi cách nhau một khoảng.
Tôi thấp giọng hỏi: "A Quân, anh giận em à?"
Anh hơi cong khóe môi.
Rồi tự giễu nói: “Tôi nào dám.”
Chỉ ba chữ thôi cũng có thể khiến lòng tôi như bị cảm giác áy náy nuốt chửng.
Kiếp trước tôi bị cốt truyện khống chế, bố mẹ cũng không thể thuyết phục được nên chỉ có thể trơ mắt nhìn tôi cưới Tống Tiêu.
Chịu oán trách mà dùng tài sản của gia đình để tiếp máu cho công ty của hắn.
Bởi vì Phó Quân luôn cạnh tranh với Tống Tiêu mà cướp đi dự án của hắn nên cũng bị tôi coi là kẻ thù không đội trời chung.
Suốt mười năm ở kiếp trước, tôi và anh ấy không gặp nhau được mấy lần.
Tôi mãi mãi luôn nói những lời mỉa mai, ngay cả dùng sắc mặt bình thường để nói chuyện với anh cũng không có.
"A Quân."
Tôi khịt khịt mũi, đột nhiên nói: “Hai tháng không gặp nhau rồi, anh có nhớ em không?”
Phó Quân liếc nhìn tôi không nói gì.
Tôi thấy hơi xấu hổ, đành phải tìm cái gì đó để nói: "Lần này anh về cũng không mang quà cho em."
"Lần trước tôi mang về, em chê đồ của tôi bẩn rồi vứt đi."
Anh lạnh nhạt nói xong, quay đầu đi rồi nhắm mắt lại.
Rõ ràng đó là hành động kháng cự vì lười nói chuyện với tôi.
Lần trước khi Phó Quân về nước, anh đã mang về cho tôi cả một hộp hồng ngọc.
Khi đưa nó ra, anh nhẹ nhàng nói: “Dùng nó làm vài thứ nghịch cho vui đi, đừng suốt ngày ở bên những thứ kém cỏi nữa."
Cả viên hồng ngọc lẫn lời nói của Phó Quân đều làm tổn thương đến lòng tự trọng của Tống Tiêu.
Vậy nên để làm cho Tống Tiêu vui vẻ, tôi lập tức đập vỡ hộp ngọc đó đi.
"Tôi không thèm những thứ bẩn thỉu của anh!"
…
Nghĩ đến đây, tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Trong lòng thầm chửi rủa cốt truyện gốc quá ngu ngốc.
Dù có bị tắc động mạch não suốt mười năm thì tôi cũng không thể viết ra câu chuyện xàm như thế được.
Còn hiện tại, tôi chỉ có thể rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi từng chút một, tiến lại gần Phó Quân hơn.
Tôi nghiêng người áp sát vào anh, tựa cằm lên vai anh, nhẹ giọng nói: “Thật ra, Phó Quân, em có chuyện muốn nói với anh…”
Hơi thở ấm áp phả ra, mang theo một luồng khí nhỏ, lay động những sợi tóc rơi bên tai anh.
Phó Quân chợt mở mắt, giơ tay tóm lấy gáy tôi, nhấc sang một bên.
"Dù hôm nay em cùng tên Tống Tiêu kia diễn vở kịch này vì lý do gì thì tôi cũng sẽ không nghe theo đâu. Đừng lãng phí công sức nữa."
Anh hơi cau mày, dừng lại một chút.
"Ngoài ra, thân thể đã khó chịu thì đừng có mà làm loạn."
Khi Phó Quân khiển trách tôi, vẻ mặt anh nghiêm túc và lạnh lùng.
Nhưng con mắt tinh tường của tôi đã phát hiện ra từ dái tai đến cổ của anh đều đỏ bừng lên rồi.
Tôi cũng cố tình điều chỉnh tư thế ngồi không thoải mái.
"Phó Quân."
Tôi ngập ngừng gọi anh, “Anh sẽ không…”
"Ngồi yên."
Anh cụp mắt xuống để che đi dục vọng đang ngầm dâng trào trong mắt, giọng khàn khàn,
“Chuyện của tôi em không cần nhọc lòng.”
6.
Khi xe dừng trước cổng bệnh viện, bầu không khí lạnh lùng và căng thẳng giữa tôi và Phó Vân đã dịu đi không ít.
Nghĩ đến việc anh đang đau đớn không chịu nổi vì đau dạ dày nên tôi lấy cớ muốn anh giúp tôi mà bám lấy cánh tay anh.
Đột nhiên từ bên cạnh vang lên một giọng nữ ngọt ngào nhưng lại mang theo sự giận dữ:
"Mạnh Vi!"
Tôi quay đầu lại nhìn thấy thanh mai Tô Vãn của Tống Tiêu đang lao tới trước mặt trừng mắt nhìn tôi.
"Cô cố ý phải không? Cô cố ý cắt thuốc của dì Tống chỉ để ép Tống Tiêu phải cúi đầu trước cô!"
Cô ta nhìn về phía sau tôi, vành mắt bỗng đỏ hoe.
"Trước đó cô đã nói chỉ cần tôi biến mất thì cô sẽ mời chuyên gia ung thư đó đến chữa trị cho dì Tống. Bây giờ cô lại định nuốt lời đúng không?"
"Vãn Vãn."
Tống Tiêu từ phía sau tôi bước nhanh lên trước, kéo Tô Vãn lại rồi bảo vệ cô ta sau lưng.
Sau đó hắn cau mày rồi thấp giọng nói:
"Mạnh Vi, tất cả đều là lỗi của anh. Anh không tức giận chuyện hôm nay em làm với anh nữa, đừng làm khó Vãn Vãn và mẹ anh."
“Từ nay về sau anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời em.”
Tôi chợt phản ứng lại.
Kiếp trước tôi đã mời chuyên gia đến chữa bệnh cho mẹ Tống Tiêu thông qua quan hệ của Phó gia.
"Không phải……"
Thậm chí tôi còn không nói hết câu.
Cánh tay đột nhiên trống rỗng.
Phó Quân rút tay ra khỏi người tôi, cụp mắt xuống rồi cười giễu cợt.
Ánh mắt anh như nhìn thấu tâm can tôi, lạnh thấu xương: “Tôi đang không hiểu tại sao đột nhiên em lại muốn tôi đưa em đến bệnh viện.”
"Mạnh Vi, đây chính là điều em muốn nói cho tôi biết phải không?"
7.
Tôi đã quá quen thuộc với vẻ mặt nhìn thì lạnh lùng sắc sảo nhưng lại mong manh như ngọc lưu ly dễ vỡ của Phó Quân.
Kiếp trước, lần nào tôi đối đầu với anh vì Tống Tiêu, anh đều sẽ nhìn tôi như thế này.
Lúc đó tôi bị cốt truyện gốc trói buộc nên chỉ một mực tập trung vào Tống Tiêu, còn cảm thấy vẻ kiêu ngạo Phó Quân rất khiến người ta khó chịu.
Bây giờ lại thấy lòng đau nhói, tôi vô thức đáp lại:
"Không phải vậy."
Nhưng anh không nhìn tôi nữa mà chỉ lạnh lùng nhìn Tống Tiêu:
"Nếu đã coi thường tôi thì thể hiện cho tôi thấy chút bản lĩnh thực sự đi. Đến cả việc chữa bệnh cho mẹ mình mà còn phải diễn kịch với vị hôn thê của tôi, cậu không thấy xấu hổ sao?"
Tống Tiêu nghiến răng nghiến lợi, trong mắt hiện lên vẻ nhục nhã.
"Họ Phó kia, đừng nghĩ rằng mình giỏi."
Hắn siết chặt tay, lạnh lùng nói: “Một ngày nào đó, anh sẽ phải trả giá cho lời nói hôm nay của mình.”
Phó Quân không thèm để ý đến hắn, rời đi mà không ngoảnh lại.
Tôi đang định đuổi theo thì bị Tống Tiêu tóm lại:
"... Mạnh Vi."
Hắn cúi xuống nhìn tôi, giọng khàn khàn.
"Mạnh Vi, đều là lỗi của anh, em đừng giận nữa."
Khi những ngón tay lạnh lẽo của hắn nắm lấy cổ tay tôi, tôi nghĩ đến tất cả những chuyện trong kiếp trước và chỉ cảm thấy rằng có một con rắn độc lạnh lẽo đang quấn lấy mình.
"Đừng chạm vào tôi! Kinh tởm!"
Bất ngờ bị tôi vung tay ra, Tống Tiêu có chút giật mình.
Rõ ràng là không thể tin được.
Suy cho cùng thì trước đây dù tôi có giận đến mấy, chỉ cần hắn qua loa nhường thì tôi cũng sẽ nhượng bộ không có giới hạn.
"Mạnh Vi..."
Hắn còn muốn nói thêm gì nữa nhưng bị tôi mạnh mẽ cắt ngang: “Vì anh vẫn luôn cho rằng tôi dùng tiền làm nhục anh nên trong vòng ba ngày, hãy chuyển trả lại 600.000 tệ tôi bỏ ra để chữa bệnh cho mẹ anh vào thẻ của tôi.”
"Để tôi chống mắt lên xem rốt cuộc thì anh khí phách đến đâu."
8.
Tôi chạy một mạch trên đôi giày cao gót, cuối cùng cũng đuổi kịp Phó Quân đang ở lối vào bệnh viện.
"Phó Quân!"
Tôi thở hổn hển, tóm chặt lấy tay áo anh, còn chưa kịp nói gì thì anh đã quay đầu lại.
"Mạnh Vi, giữa tôi và em quả thực có chút tình cũ."
"Nhưng điều đó không có nghĩa là em có thể dựa vào điều này để khiến tôi nhượng bộ bạn trai nhỏ của em không có điểm dừng."
Anh lạnh lùng nói xong, định rút tay áo lại nhưng lại bị tôi sống chế.t túm chặt lấy:
"Không liên quan gì đến hắn cả!"
"Được rồi, em thừa nhận, em không đến bệnh viện vì đau bụng kinh mà em muốn đưa anh đến đây – có phải bệnh đau dạ dày của anh lại tái phát phải không?"
"Phó Quân, đừng tưởng rằng em không biết, anh ra ngoài bàn chuyện làm ăn thì sẽ không ăn uống tử tế!"
Anh ngạc nhiên nhìn tôi, ánh mắt anh lướt qua gương mặt dò xét từng chút một như thể anh đang muốn phân biệt xem lời này là thật hay giả.
Thấy vẻ mặt anh hơi thả lỏng, tôi nhanh chóng thừa thắng xông lên.
Anh bị kéo đến phòng khám bệnh.
Bác sĩ cầm lấy báo cáo khám bệnh cau mày nói: “Bệnh viêm dạ dày mãn tính cần đặc biệt chú ý đến chế độ ăn uống, nhất là những lúc cảm thấy khó chịu thì đừng cố chịu đựng mà phải đến bệnh viện khám càng sớm càng tốt.”
"Trước tiên thì truyền dịch trong hai ngày đã."
9.
Ánh nắng xuyên qua cửa kính trong chớp mắt đã tràn ngập phòng bệnh.
Khi chỉ còn tôi và Phó Quân trong phòng, bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Tôi gọi chút cháo, sau khi giao đến tôi đã dùng thìa nhỏ thổi nguội rồi đưa đến bên miệng anh.
Phó Quân cụp mắt xuống không biết đang nghĩ gì.
"Bác sĩ nói anh cần phải ăn chút gì đó, nếu không lúc truyền dịch dạ dày anh sẽ khó chịu đấy."
Tôi nhắc nhở, cuối cùng anh cũng ngước mắt lên nhìn tôi.
Đôi mắt ấy được ánh nắng chiếu rọi, phản chiếu những gợn sóng lấp lánh.
"…… Được."
Anh nhẹ giọng đáp lại, cuối cùng cũng chịu mở miệng.
Ăn hết nửa bát cháo, Phó Quân ra hiệu cho tôi đặt bát xuống.
"Điện thoại."
Tôi mặt đầy dấu chấm hỏi đưa điện thoại cho anh, nhìn anh ấy nhập một dãy số.
"Cái gì đây?"
“Số điện thoại của chủ nhiệm Phương, chính là vị chuyên gia ung thư mà em luôn muốn mời đến.”
Tôi chợt ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt hơi tái nhợt của Phó Quân cùng một nụ cười gượng trên môi.
Tôi đột nhiên hiểu ra, đến bây giờ anh vẫn nghĩ tôi có ý đồ khác.
“Nếu em đưa tôi đến bệnh viện thì tôi sẽ cho em thứ em muốn, như vậy sẽ không tính là nợ em cái gì.”
"Tôi không muốn lần sau em vì hắn mà đến cầu xin tôi thì lại lôi chuyện ngày hôm nay ra rồi nói nhìn tôi ăn cháo cũng khiến em buồn nôn."
"Mạnh Vi... tôi cũng là con người mà."
Mặt trời chiếu xuống làm lộ ra vẻ yếu ớt hiếm thấy trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của anh.
Lòng tôi chợt nghẹn lại, không nói nên lời.
Tôi vẫn nhớ chuyện Phó Quân vừa nói.
Ba tháng trước, Phó Quân là người đưa ra quyết định cho bên A một hạng mục mà văn phòng của Tống Tiêu muốn có được.
Thế là tôi chạy đến chỗ anh, nấu cho anh một bữa rồi tặng anh một món quà.
Khi Phó Quân đang vui vẻ thì tôi lại hỏi anh: "Anh có thể nhả ra hạng mục đó rồi giao cho Tống Tiêu làm được không?"
Nụ cười trên môi Phó Quân gần như lập tức tắt hẳn.
Anh bỏ đũa xuống nhìn tôi: “Vậy hôm nay em đến gặp tôi chỉ vì tên bạn trai đó à?”
"Tống Tiêu thật sự có năng lực mà!"
Tôi định cãi lại nhưng bị giọng nói lạnh lùng của anh cắt ngang.
“Người có năng lực sẽ không cần phải nhờ em đi cửa sau mới có thể giành được hạng mục.”
"Em về đi, tôi đã xem kế hoạch, cũng đã quyết định rồi."
“Tôi sẽ không chọn cậu ta.”
Phó Quân đứng dậy, kéo ghế rồi ra lệnh đuổi khách.
Tôi tức giận đến mất đi lý trí, chỉ vào mặt anh rồi hét lên:
"Nếu không có Tống Tiêu thì đời nào tôi muốn gặp anh!"
"Chỉ cần nhìn thấy cảnh anh ăn đồ tôi nấu cũng khiến tôi buồn nôn!"
10.
Trong tầm nhìn mơ hồ của tôi, một bàn tay đột nhiên đưa ra lau nước mắt trên khóe mắt.
Lúc này tôi mới nhận ra mình đang khóc.
Phó Quân thu tay lại, thản nhiên nói: "Không cần cảm thấy oan ức, sau ngày hôm nay tôi sẽ không tìm em nữa."
"Mạnh Vi, chuyện giữa chúng ta giải quyết xong rồi."
Vì tôi đã từng phạm lỗi trước đây nên việc anh không tin tôi âu cũng là chuyện bình thường.
Tôi vừa phải tự thuyết phục chính mình, vừa phải phải nén nước mắt, nghiêm túc nhìn Phó Quân: “Xin lỗi anh.”
Anh hơi giật mình: “Chuyện tình cảm không thể ép buộc, em không cần phải xin lỗi.”
“Hôm nay sau khi xuất viện, tôi sẽ nói rõ với chú dì rằng chúng ta sẽ—“
Lời còn chưa dứt, anh đã bị nụ hôn bất ngờ của tôi chặn lại.
Phó Quân mở to mắt, không thể tin nổi nhìn tôi.
Tôi cọ môi mình vào môi anh một lúc rồi lùi ra một chút, nắm lấy cổ áo anh rồi nhẹ nhàng thở ra.
"Không… đừng nói là anh muốn huỷ hôn đấy nhé."
Tôi bình tĩnh lại rồi nói tiếp: “Phó Quân, tin hay không thì tùy anh nhưng những chuyện liên quan đến Tống Tiêu không phải là điều em muốn làm.”
"Em đưa anh đến bệnh viện chỉ vì thấy sắc mặt anh không tốt, lo lắng cho sức khỏe của anh."
Anh cụp mắt nhìn tôi, cảm xúc dâng trào nơi đáy mắt bị hàng mi dài che khuất, mơ hồ không rõ: “Đây là chiêu trò mới của em à?”
Tôi đè nén sự cay đắng trong lòng: “Cuộc đời dài như thế, hơn nữa chúng ta đã quen nhau nhiều năm như vậy, cho nên anh phải tin em.”
“Nếu anh không tin——”
"Em sẽ hôn anh lần nữa."
Tôi vừa nói vừa muốn tiến lên trước.
Nhưng Phó Quân đã ấn trán tôi, kịp thời ngăn cản.
Hơi thở của anh rất gần tôi, giọng anh hơi khàn:
"Mạnh Vi, em có biết hiện tại em đang làm gì không?"
Tôi trả lời: "Em biết, em đang làm chuyện mà chúng ta đã làm năm mười tám tuổi."
Câu nói này giống như mồi lửa đốt cháy mọi thứ.
Nó đã thiêu đốt toàn bộ lý trí của tôi lẫn Phó Quân chỉ trong nháy mắt.
11.
Vào đêm sau kỳ thi tuyển sinh đại học, gia đình tôi tổ chức một bữa tiệc đặc biệt để chúc mừng tôi.
Tôi uống vài ly sâm panh, say khướt kéo Phó Quân vào phòng.
Sau đó hỏi anh, "Hôn môi có cảm giác gì?"
"..."
Anh lặng lẽ nhìn tôi, "Vi Vi, em say rồi."
Tôi có chút không vui: "Đừng có đánh trống lảng! Nếu anh không nói cho em biết thì em sẽ đi tìm người khác - ưm!"
Tôi còn chưa kịp nói xong, Phó Quân đã mạnh mẽ nắm lấy cằm tôi hôn lên.
Người anh thoang thoảng hương chanh tươi mát.
Có vẻ như đây chính là món quà tôi tặng anh nhân dịp sinh nhật năm nay.
Môi và lưỡi, ngay cả đầu ngón tay anh để bên cổ tôi cũng đều nóng bừng.
Đầu óc tôi choáng váng, chẳng bao lâu sau tôi chỉ còn chút sức lực đủ để nắm lấy vạt áo của anh, buộc phải chịu đựng sức nóng quá mức sau đó.
Giọng của Phó Quân tràn đầy dục vọng:
“…Đây là cảm giác hôn môi.”
"Em còn muốn sâu hơn một chút không, Vi Vi?"
12.
Lúc đó chúng tôi tốt đẹp như vậy, thân thiết đến thế.
Tôi vẫn luôn nghĩ rằng mình sẽ kết hôn với Phó Quân sau khi tốt nghiệp đại học.
Nhưng sau khi nhập học, lần đầu tiên tôi đã nhìn thấy Tống Tiêu đã giống như ma xui quỷ khiến mà tôi bị kéo vào vòng xoáy của cốt truyện gốc.