ĐẶC CHỦNG BINH ĐÔ THỊ TRUYỀN KỲ

Chương 35:

 

“Hừ.” Bạch Thịnh hừ lạnh, vẻ mặt bất mãn. Nếu không nể mặt nhà họ Lâm thì có lẽ ông đã phẩy tay áo bỏ đi rồi.

 

Thoáng chốc, máy xúc đã đào xuống hơn bốn năm mét, nhưng trừ đất đá ra thì không có thứ gì khác.

 

“Thật thú vị.” Bạch Thịnh cười lạnh: “Tôi sống bao nhiêu năm trời, lần đầu tiên bị nghi ngờ như thế này.”

 

Trương Húc Đông im lặng, thầm nghĩ: “Tiếc rằng tu vi của mình quá thấp, không thì mở thiên nhãn, không cần phiền phức như thế này”

 

Máy xúc tiếp tục đào sâu xuống, không biết đã qua bao lâu, mặt đất bị lõm xuống một hố to. Công nhân dừng lại, thò đầu ra hỏi: “Anh Hổ, còn đào tiếp không?”

 

Kiếm Hổ lúng túng nhìn Trương Húc Đông: “Cậu Đông, còn đào nữa không vậy?”

 

“Đào, đào đến khi tìm được mới thôi.” Trương Húc Đông nói.

 

Kiếm Hổ nhất thời nổi giận, nhưng không dám lộ ra mà chỉ có thể lẩm bẩm: “Cậu Đông, nghề nào ra việc nấy, thầy Thịnh là thầy phong thủy nổi tiếng ở Đạm Thành, ông ấy sẽ không nhìn nhầm đâu.. Hay là để tôi nói với ông ấy, coi như bỏ qua chuyện này đi, cậu thấy được không?

 

Kiếm Hổ giận run người, không kiên nhẫn xoay người lại, xua tay: “Đào đào đào, làm theo lời cậu Đông đi.”

 

“Đừng lãng phí sức lực nữa.” Bạch Thịnh cười lạnh: “Nếu không đào được gì thì cậu chẳng những phải xin lỗi tôi mà còn xin lỗi cả các công nhân này.”

 

“Đó là đương nhiên.” Trương Húc Đông gật đầu.

 

Cái hố càng ngày càng sâu, nhưng thứ mà Trương Húc Đông nói vẫn không xuất hiện. Lần này Kiếm Hổ thật sự không nhịn được, hắn hỏi gần như là chất vấn: “Cậu Đông, chỗ này làm gì có thứ gì. Cậu có chỗ chống lưng, chúng tôi không trêu vào được, nhưng cậu cũng đừng trêu đùa chúng tôi chứ.”

 

“Ha ha, người trẻ tuổi cứ thích thể hiện.” Bạch Thịnh cười khẽ: “Cậu nhóc, nói xin lỗi đi.”

 

“Keng!”

 

Vừa dứt lời, bỗng có tiếng vang truyền đến từ chỗ thi công. Ngay sau đó, công nhân bỗng kêu to: “Anh Hổ, hình như đụng phải thứ gì đó, chúng ta xuống dưới xem thử nhé?”

 

Sắc mặt Kiếm Hổ nhất thời thay đổi, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ thật sự có thứ gì đó?”

 

Bạch Thịnh cũng rất khó hiểu. Ông thực sự đã từng xem phong thủy ở đây, không có khí âm sát, sao bên dưới lại có thứ gì?

 

“Mấy người các cậu xuống dưới kiểm tra.” Kiếm Hổ ra lệnh.

 

Mấy công nhân vội thắt dây an toàn, lần lượt trèo xuống hố. Trương Húc Đông im lặng không lên tiếng chờ đợi. Khoảng mười mấy phút sau, mấy công nhân trèo lên miệng hố.

 

“Sao vậy? Có thứ gì không?” Kiếm Hổ còn chưa lên tiếng thì Bạch Thịnh đã nhanh chóng đi qua.

 

“Có cái hộp.” Một công nhân cầm chiếc hộp gỗ lim, trên hộp dính đầy bùn đất.

 

Sắc mặt Bạch Thịnh thay đổi, giật lấy chiếc hộp lẩm bẩm: “Sao có thể như thế?”

 

“Mở ra xem đi.” Trương Húc Đông lên tiếng.

 

Bạch Thịnh ngẩng đầu nhìn Trương Húc Đông, sau đó vươn tay run rẩy mở hộp. Chỉ thấy trong hộp là một con dao rựa, dao rựa được bọc giấy vàng, mùi hôi sặc mũi lan tràn ra chung quanh.

 

“Đó là thứ gì?” Kiếm Hổ bịt mũi hỏi.

 

Bạch Thịnh tái mặt, kinh hoàng hỏi: “Cậu Hổ, có phải cậu đã đắc tội ai đó không? Rõ ràng là có kẻ chôn thứ này xuống đất để hãm hại cậu!”

 

Kiếm Hổ nuốt nước miếng. Hắn sống bao nhiêu năm, kẻ thù có thể nói là nhiều như sao trên trời, cũng có đầy người tìm hắn trả thù, nhưng trả thù bằng cách này là lần đầu tiên.

 

“Thầy… Thầy Thịnh, thứ này sẽ có hậu quả gì?” Kiếm Hổ run giọng hỏi.

 

Bạch Thịnh nặng nề nói: “Kẻ bày ra cục này e rằng là một thuật sĩ cao siêu, trình độ hơn xa tôi.”

 

“Hả?” Kiếm Hổ sợ tới mức mặt vàng khè: “Thế… Thế phải làm sao bây giờ? Thầy có cách nào không?”

 

Bạch Thịnh cười khổ, quay sang nhìn Trương Húc Đông: “Cậu Hổ, chẳng phải ở đây có một vị cao nhân hay sao?”

 

Lúc này Kiếm Hổ mới hoàn hồn, quay sang nhìn Trương Húc Đông: “Cậu Đông, cậu nhất định phải cứu tôi.”

 

“Cứu anh?” Trương Húc Đông cười: “Lúc nãy anh không tin tôi mà.”

Bình luận

Truyện đang đọc