ĐẶC CHỦNG BINH ĐÔ THỊ TRUYỀN KỲ

Chương 5:

 

Trương Húc Đông hé miệng, nhất thời không biết nên giải thích như thế nào, đành phải ngoan ngoãn đứng một bên, không nói một lời.

 

Mà đúng lúc này, cụ Lâm nằm trên ghế mây bồng run rẩy dữ dội, sau đó vé mặt đau đớn, khó thở, khuôn mặt biến thành màu tím tái.

 

“Bác sĩ Hiển, thể là sao vậy?” Cô Di sốt ruột hỏi.

 

Bác sĩ Hiển cũng bối rối: “Tôi… Tôi không biết nữa, vừa rồi còn đang khỏe mạnh mà, sao tự nhiên… Tự nhiên lại thành ra thế này?”

 

“Thế sao anh còn không mau đi cứu người!” Cô Di quát lên.

 

Bác sĩ Hiến luống cuống chạy đến trước mặt cụ Tô. Song lúc này, cụ Lâm lại ngã xuống đất không nhúc nhích, cứ như đã hôn mê, Bác sĩ Hiển càng hoảng sợ, lóng ngóng đứng ở đó, không biết nên làm gì bây giờ.

 

“Anh còn đứng ngây ra đó làm gi? Mau cứu ông nội tôi đi!” Cô Lâm sốt ruột nói.

 

Bác sĩ Hiến bối rối đáp: “Cô… Cô Di, cô nên đưa ông cụ đến bệnh viện sớm thì tốt hơn, chỗ này không có dụng cụ, tôi… Tôi cũng hết cách rồi.”

 

Trên thực tế, bác sĩ Hiển biết rõ cho dù bây giờ đưa cụ Lâm đến bệnh viện thì cũng đã muộn.

 

Cô Lâm cần răng, không kịp nghĩ nhiều, phất tay hô: “Đưa ông nội tôi đến bệnh viện!”

 

“Khoan đã!” Đúng lúc này, Trương Húc Đông bỗng kêu lên. Anh chặn đường Cô Di, lắc đầu nói: “Cô Di, bây giờ đưa đến bệnh viện thì cũng đã muộn rồi, ông cụ rất có khá năng sẽ chết trên đường

 

Nghe vậy, Cô Di mở to mắt, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.

 

“Tốt nhất anh đừng có nói hươu nói vượn!” Cô Di nổi giận: “Anh mau tránh ra, nếu ông nội tôi xảy ra chuyện gì thì anh sẽ không gánh tội nổi đâu!”.

 

Trương Húc Đông biết Cô Di sẽ không tin mình, nhưng dù sao Cô Di cũng là ân nhân của mình, anh không có khả năng thấy chết mà không cứu. Vì thế, Trương Húc Đông nói bằng giọng gần như van xin: “Cô Di, cho tôi năm phút, tôi bảo đảm sẽ giúp cụ Lâm cải tử hoàn sinh! Nếu cụ Lâm có bất cứ ngoài ý muốn nào thì tôi sẽ đền mạng!”

 

“Nói bậy, tình trạng của cụ Lâm e rằng không chịu nổi một phút, còn năm phút ư? Đúng là ăn nói bậy bạ” Bác sĩ Hiển không nhịn được trào phúng.

 

Trương Húc Đông nhìn liếc anh ta, cười lạnh: “Nếu một phút cũng không chịu được thì anh cho rằng đưa đến bệnh viện còn kịp không?”

 

Sắc mặt bác sĩ Hiển cứng đờ, bông chốc phát hiện minh đã nói sai. Anh ta mau chóng ngậm miệng, phân nộ đứng một bên. Cô Di lạnh lùng nhìn bác sĩ Hiến, sau đó nhìn Trương Húc Đông, hit sâu một hơi: “Nếu anh có thể cứu ông nội tôi thì nhà họ Lâm sẽ ghi nhớ ân tình của anh”

 

Trương Húc Đông không đáp, trong đầu hiện lên tin tức về thuật Hoàn Hồn. Sau đó anh bước đến trước mặt cụ Tô, đặt tay lên trán ông. Khí tức màu xanh biếc trong người anh bắt đầu sôi trào, tử tay Trương Húc Đông rót vào trán cụ Tô. Thuật Hoàn Hồn tiêu hao linh khí rất lớn, Trương Húc Đông mới tiếp thu truyền thừa nên có vẻ cổ hết sức. Khí tức trong người càng ít, thân thể Trương Húc Đông cũng càng suy yếu, chỉ thoáng chốc sau đã chảy mồ hôi tí tách..

 

Cô Di vẫn đứng bên cạnh sốt ruột chờ đợi, nhiều lần muốn hỏi một câu, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

 

Cuối cùng, trước khi linh khí dùng hết, thuật Hoàn Hồn cũng đã hoàn thành. Trương Húc Đông mệt mỏi ngồi bệt xuống đất, thế lực cạn kiệt khiến anh gần như ngất xỉu.

 

“Anh làm gì vậy?” Cô Di vừa vội vừa tức: “Đây là cửu người mà anh nói hả?”

 

Trương Húc Đông hé miệng muốn giải thích, lại phát hiện mình không còn sức nói chuyện nữa.

 

“Tôi thiện tâm cứu anh mà anh lại dám hại tôi!” Cô Di phẫn nộ, chi hận không thể giết Trương Húc Đông.

 

“Mấy người các anh canh chừng anh ta cho tôi, đừng để anh ta chạy! Những người còn lại theo tôi đưa ông nội đến bệnh viện!” Cô Di lạnh giọng nói.

 

Mấy tên vệ sĩ lập tức đến trước mặt Trương Húc Đông, giơ tay muốn đè anh xuống.

 

“Khụ khụ.” Đúng lúc này, cụ Lâm bồng ho khan, khiến mọi người cứng đờ. Cô Di hoàn hồn, nhanh chóng chạy đến trước mặt cụ Tô, cúi người đỡ ông dậy, nước mắt suýt nữa chảy ra.

 

“Ông nội, ông thấy thế nào?” Cô Di ôm ông cụ hỏi.

 

Cụ Lâm nhíu mày, thong thả ngồi dậy, sau đó nhìn bác sĩ Hiến nói: “Bác sĩ Hiển không hổ là danh y, nhà họ Lâm chúng tôi ghi nhớ ân tình này”

 

Bác sĩ Hiển rất xấu hổ, nhất thời không biết nên nói gì mới phải.

 

“Không phải là anh ta cứu” Lúc này, Cô Di giải thích: “Là chàng trai kia cứu ông”

 

Cụ Lâm sửng sốt, kinh ngạc nhìn Trương Húc Đông, cười nói: “Người trẻ tuổi, cậu cũng là bác sĩ hả?”.

Bình luận

Truyện đang đọc