Hai mươi ba, mua kẹo mạch nha viên.
Người ta vẫn nói “mùng tám tháng Chạp chính là Tết”, quả nhiên liền có việc vui đến.
Cái u trong phổi Ngụy Khiêm cuối cùng nhận định là lành tính, được phẫu thuật cắt bỏ, sau đó để thể hiện mình anh minh thần võ, liệu sự như thần, đại gia này bèn ra vẻ Gia Cát Lượng, nằm bẹp trên giường bệnh mà còn không quên đắc chí, khoác lác chẳng biết ngượng: “Tôi nói không sao là không sao mà, tôi đã bao giờ chém gió? Mấy người cứ phải lo xoắn cả lên…”
Trông mặt Tam Béo y như xuất huyết lợi vậy.
May mà đúng lúc này Ngụy Chi Viễn bước vào, tay còn cầm một cái bình giữ nhiệt.
Cậu chào Tam Béo, đầu tiên đặt bình ở bên cạnh, sau đó ngồi xổm xuống vén một tay áo của Ngụy Khiêm – là tay bị thương đã cắt chỉ – Ngụy Chi Viễn lấy chuỗi hạt bằng gỗ mà cậu tự mài trong túi ra đeo giúp anh.
Ngụy Khiêm chớp chớp mắt, lấy làm lạ hỏi: “Em nghĩ sao mà đeo nó vậy?”
Ngụy Chi Viễn chẳng hề ngẩng đầu nói: “Lúc mổ xong vừa hết thuốc mê, anh còn mơ mơ màng màng tự mình đòi, không nhớ à? Vừa tỉnh lại đã lơ mơ hỏi ‘Chuỗi hạt của tôi đâu’.”
Ngụy Khiêm hơi ngượng, nín thinh không lên tiếng.
Tam Béo cười phá lên: “Ha ha ha ha, ‘Chuỗi hạt của tôi đâu’, sao chú lại đòi như vậy hả? Anh nói chú Khiêm à, chú có cần dây cột tóc đỏ không? Dài hai thước cơ! Qua Tết rồi, để lát cha mua cho con, cha nhiều tiền lắm, cho con thêm mấy tấc chơi, dư hơi còn có thể dùng làm thắt lưng nữa.”
Ngụy Khiêm nằm bẹp gí trên giường, đành phải dùng ánh mắt thay cho câu nói khá phức tạp là “tôi phải đập chết anh”.
“Ôi, lườm cha hả,” Tam Béo vỗ bụng, cười ha hả nói, “Lườm cha là cha đi đó, khuôn mặt mẹ ghẻ đó thật khó ưa mà. Hai đứa cái đó… à ờ cái đó, hề hề, anh không quấy rầy nữa.”
Gì thế này?
Ngụy Khiêm: “Cút đi!”
Tam Béo ngửa mặt cười to mà cút xéo.
Ngụy Khiêm lúc này mới lén nhìn Ngụy Chi Viễn, lại phát hiện Ngụy Chi Viễn đang cúi đầu nhìn mình chằm chằm, lập tức ho một tiếng, hơi xấu hổ nói: “À, cái đó… Công ty có chuyện gì không?”
Ngụy Chi Viễn: “Không ạ.”
Ngụy Khiêm lại hỏi: “Tiểu Bảo thì sao?”
Ngụy Chi Viễn: “Vừa gọi điện ầm ĩ với em, khóc khản cả giọng, nói là đã đặt vé máy bay chiều nay, tối là đến.”
Lần này thì Ngụy Khiêm thật sự đã cạn sạch vốn từ, Ngụy Chi Viễn ngồi ngay mép giường: “Anh còn muốn hỏi gì nữa?”
Ngụy Khiêm im lặng giây lát rồi chìa tay gọi cậu: “Lại đây.”
Ngụy Chi Viễn nắm tay anh, ngồi gần hơn.
Ngụy Khiêm liền đưa tay sờ đầu cậu, sau đó hơi dời xuống, bàn tay do vết thương mà có vẻ hơi thô sượt qua mặt Ngụy Chi Viễn, anh nói: “Lần này anh thật sự không sao, không lừa em đâu, đừng giận nữa.”
Ngụy Chi Viễn nhắm mắt: “Em không có giận.”
“Được rồi mà, từ nhỏ đã hay hờn.” Ngụy Khiêm nở nụ cười, “Cãi nhau với Tiểu Bảo một lần rồi mãi đến khi chuyển nhà cũng không vào phòng con bé nữa.”
“Anh còn nhớ cơ à.” Mắt Ngụy Chi Viễn đột nhiên sáng rỡ, trong mắt dường như có hai ngọn đèn nho nhỏ rực sáng, “Anh còn nhớ gì nữa?”
“Anh nhớ nhiều lắm, hồi nhỏ em không muốn đi học, giậm chân kêu la ngay cổng trường, còn cắn anh một phát, kết quả là rụng mất cái răng, cho rằng mình sắp chết, viết tác phẩm lớn đầu tiên trong cuộc đời.” Ngụy Khiêm đủng đỉnh nói, “Còn cả Tiểu Bảo nữa, hai đứa lúc ấy đánh nhau suốt ngày y như một đôi gà chọi, chẳng biết là vì sao.”
“Em không biết con bé là vì sao, em thì là để anh vui.”
Ngụy Khiêm: “Nói bậy, hai đứa đánh nhau thì có gì đáng để anh vui?”
Ngụy Chi Viễn cúi xuống chìa tay chạm nhẹ khóe môi anh: “Việc đó thì ai biết được? Dù sao thì đến bây giờ anh vẫn còn cười đó thôi.”
Ngụy Khiêm xấu hổ ngậm khóe môi không tự chủ được hơi nhếch lên, nghĩ một chút rồi phàn nàn: “Nhưng chẳng được mấy năm, sau đó em trưởng thành, em không còn thân với anh lắm.”
Ngụy Chi Viễn nhìn anh đầy ẩn ý.
Ngụy Khiêm ù ù cạc cạc: “Em nhìn gì vậy?”
“Không phải không thân mà là không dám thân với anh nữa.” Nói rồi Ngụy Chi Viễn lấy ví tiền ra – ví của cậu nhét trong túi quần lâu ngày, bị các loại quần jeans chất liệu cứng mài mòn rất nhanh, đến nay đã đổi bảy tám cái, nhưng mở ra thì thấy ảnh kẹp bên trong vĩnh viễn là cùng một tấm.
Tấm ảnh đó đã cũ đến biến dạng, sờn hết cả góc, bị người ta dùng băng keo dán lại một vòng, trong ảnh là một thiếu niên tóc húi cua mặt mày thanh tú, cậu mặc đồng phục học sinh, chắp tay sau lưng đứng thẳng trước ống kính, trông y hệt cái chày gỗ cứng ngắc, trên mặt không hề có nét cười, ánh mắt hơi u ám, dường như rất căm thù thế giới.
“Thằng đần này là ai? Sao y như tội phạm thiếu niên vậy?” Ngụy Khiêm ban đầu chưa phản ứng kịp, híp mắt nhìn cả buổi mới nhận ra mình của gần hai mươi năm trước, lập tức khùng lên, “Rốt cuộc em tìm đâu ra cái ảnh xấu thế hả? Ngụy Tiểu Viễn, mắt em tinh tường quá đó, không thể chọn tấm khác đẹp hơn hả? Em cả ngày mang theo… cái tên trên mặt viết bốn chữ ‘tôi là thằng ngốc’ chói sáng này, không sợ người ta cười cho hả?”
Ngụy Chi Viễn: “Trả lại cho em, không được sỉ nhục người tình trong mộng của em.”
“Không trả, tịch thu rồi, anh phải hủy thi diệt tích.” Ngụy Khiêm với tay nhét tấm ảnh cũ xuống dưới gối, không cho quá khứ xấu mặt của mình tiếp tục rêu rao khắp nơi.
Ngụy Chi Viễn bất đắc dĩ nhìn anh.
“Được rồi, cùng lắm thì anh đền em một tấm khác.” Ngụy Khiêm ngẫm nghĩ, nhớ mình căn bản không hay chụp ảnh, bèn thò tay lấy di động trong túi quần Ngụy Chi Viễn, mở chức năng chụp ảnh gần đây mới mò thử.
Chụp kiểu nào nhỉ?
Ngụy Khiêm ở trên giường bệnh bắt đầu vắt óc suy nghĩ.
“Anh làm gì vậy? Đừng lộn xộn,” Ngụy Chi Viễn lập tức đè anh lại, “Coi chừng làm lệch ống truyền dịch đấy.”
Ngụy Khiêm hơi nghiêng đầu, tiếp tục động tác của Ngụy Chi Viễn, tay truyền dịch nhẹ nhàng nhích một khoảng, trông như nâng bàn tay Ngụy Chi Viễn đang đè mình lại, môi chạm nhẹ mu bàn tay cậu.
“Tách” một tiếng.
Tay Ngụy Chi Viễn run lên như bị điện giật.
Một lát sau, Ngụy Chi Viễn ngơ ngác nhìn màn hình di động, khuôn mặt nghiêng nhợt nhạt như người bệnh nặng, mắt mi cụp xuống có vẻ càng đen, càng đậm, anh như đang nâng một đóa hoa dính sương sớm nở trong ánh ban mai mờ nhạt, do sự yếu ớt và lấp lánh rung động lòng người này mà càng thêm đáng thương, đặt một nụ hôn lướt qua, sau đó để nó ổn định về đầu cành… khóe môi còn nét cười bất đắc dĩ như có như không.
Cậu từng vô số lần giẫm lên vận mệnh đuổi theo không bỏ, đến mức cái thứ hèn hạ là “vận mệnh” này hiện giờ dường như không dám đến trêu chọc cậu nữa. Cậu đánh đâu thắng đó, nhưng chỉ thua trong hương thầm của đóa “hoa” này.
Ngụy Chi Viễn cảm thấy mình rốt cuộc đã đi đến cuối con đường cô độc mà không hối hận này rồi.
Không biết do mấy hôm nay ở suốt trong bệnh viện dẫn đến kiệt sức, hay do nguyên nhân nào khác, chẳng bao lâu sau, Ngụy Chi Viễn liền không nhịn được gục lên đầu giường mà thiếp đi.
Cậu đang lim dim thì cao tăng Hùng Anh Tuấn đến.
Lão mặc quần áo thầy chùa khác người vào bệnh viện gây sự chú ý, bị các bác sĩ, y tá, bệnh nhân khác và người nhà của họ dòm ngó, lão cầm một chuỗi tràng hạt, vừa đi vừa lần, gặp ai cũng chắp tay chào, gặp ai cũng nhường, thành thử đi rất chậm, nhưng chẳng mảy may để ý đến việc người khác bàn tán xôn xao về mình.
Lúc này, một bác sĩ thực tập đuổi theo lão: “Sư phụ! Này, vị sư phụ kia!”
Lão Hùng: “A di đà Phật.”
Bác sĩ nhìn lão từ trên xuống dưới, hỏi không chắc lắm: “Thầy… cũng đến thăm người bệnh ạ?”
Lão Hùng ra vẻ thần bí nói: “Đúng vậy, có một vị cư sĩ mới thoát khỏi bể khổ, tôi đến thăm vị ấy.”
Bác sĩ biến sắc, hạ giọng theo: “Ồ, là vị lúc chiều đưa đến nhà xác ạ? Không được đâu, bệnh viện chúng tôi quản lý nghiêm ngặt, không cho tùy tiện vào nhà xác.”
Lão Hùng: “…”
Lão cảm thấy trước mắt thật không hổ là thời đại mạt pháp, ngay cả người làm công việc chữa bệnh thần thánh cũng có thể nông cạn như vậy.
“A di đà Phật.” Lão Hùng thở dài, kiên nhẫn giải thích, “Vị cư sĩ kia, bất hạnh vẫn còn sống.”
“A, thế thì phải nén đau thương… Không không không, ý tôi không phải thế.” Bác sĩ thấy mặt lão như táo bón, lúc này mới nhìn thấy lão xách giỏ quà trên tay, vội vàng đẩy kính, nghiêm túc nói, “Thật ra tôi đuổi theo, là muốn bảo với thầy một tiếng, bình thường tốt nhất là đừng mặc loại váy dài lượt thượt dễ bay của các quý bà ở bệnh viện – à, tôi muốn nói là loại quần áo có thể quẹt đất này, chỗ chúng tôi toàn là bệnh nhân, mặt đất có rất nhiều vi khuẩn vi-rút, dính vào quần áo, lúc về sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của thầy và người nhà.”
Anh chàng bác sĩ tích cực này lập tức ý thức được rằng nói “người nhà” với thầy chùa thì không thích hợp lắm, lại bổ sung một câu: “Lúc về sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của đại sư huynh nhị sư huynh và Sa sư đệ của thầy.”
Trong giây lát Lão Hùng không thể đáp nổi, đành phải chắp tay ra vẻ cảm ơn, đồng thời, lão cảm thấy Ngụy Khiêm nhất định đã được Phật tổ phù hộ, mới có thể sống sót trong hoàn cảnh điều trị đáng sợ thế này.
Một bác sĩ luống tuổi đeo khẩu trang đi qua ngứa mắt mắng cậu bác sĩ trẻ: “Tiểu Lưu, cậu đàng hoàng xem nào, sao nói nhảm quá vậy? Chẳng có lấy một chút uy tín nào, về sau bảo bệnh nhân làm sao tin nổi cậu?”
Bác sĩ tên Tiểu Lưu cười hì hì chạy lại đấm lưng bóp vai cho bác sĩ nọ: “Thầy à, em chữa bệnh cứu đời, ông ấy phổ độ chúng sinh, hai người rất có tiếng nói chung, tán gẫu vài câu có sao đâu?”
Bốn chữ “phổ độ chúng sinh” khiến Lão Hùng thoáng dừng bước, rồi lão lập tức lắc đầu bật cười, đoạn đi đến phòng bệnh.
Khi mở cửa phòng bệnh của Ngụy Khiêm, Lão Hùng lập tức đứng sững ngay cửa.
Lão nhìn thấy Ngụy Chi Viễn gục lên đầu giường Ngụy Khiêm ngủ ngon lành, quá nửa khuôn mặt vùi trong khuỷu tay, chỉ lộ ra một chút, khóe miệng dường như vẫn còn nét cười.
Ngụy Khiêm còn cắm đầy các loại ống dẫn, lật xem một quyển tạp chí câu được câu chăng, chốc chốc lại cúi đầu nhìn cậu thanh niên đang ngủ yên, trong ánh mắt là sự dịu dàng không nói thành lời.
Ngụy Khiêm vô tình nhìn lướt qua cửa, trông thấy Lão Hùng, lập tức giơ ngón trỏ lên môi, ra hiệu bảo lão im lặng.
Lão Hùng rón rén đi vào, bỏ giỏ trái cây xuống, cảm thấy muốn đui mắt vì đôi cẩu nam nam này, để bày tỏ sự không hài lòng, lão bẻ một quả chuối tiêu trong giỏ quà, lột vỏ nhai nhóp nhép chẳng thèm khách sáo.
Ngụy Chi Viễn không có thói quen ngủ ngày, mệt quá mới ngủ gật hơn hai mươi phút, Lão Hùng liền lợi dụng hai mươi phút ngắn ngủi này gặm hết nửa giỏ trái cây, Ngụy Chi Viễn tỉnh dậy trong tiếng “rột rột”, mới đầu còn tưởng phòng bệnh có chuột chứ.
Cậu mở mắt ra, Ngụy Khiêm rốt cuộc mới mở miệng.
“Hùng Anh Tuấn,” Ngụy Khiêm nói, “Anh đến chỗ tôi cắm trại hả?”
Lão Hùng không thèm khách sáo nói: “Dù sao thì tạm thời thí chủ cũng không tiện ăn mấy thứ này lắm, mà để hai hôm là hỏng mất, thôi thì bần tăng giải quyết giúp cho, không thể lãng phí được.”
Ngụy Khiêm ngoài cười nhưng trong không cười: “Thế thì cảm ơn quá – anh rốt cuộc đến làm gì? Không thể là đặc biệt đến thăm tôi chứ?”
“Vị thí chủ này chua ngoa quá, tự coi nhẹ mình thì thôi, còn chuyên nghĩ xấu cho người tốt nữa,” Lão Hùng khuyên nhủ chân thành, nhún vai nói, “Bần tăng thật sự chỉ đến thăm bệnh, tiện thể chúc mừng năm mới luôn.”
Ngụy Khiêm nhìn lão hoài nghi: “Chồn chúc Tết gà?”
“A di đà Phật,” Lão Hùng im lặng một hồi, “Đôi lúc bần tăng thật sự khó mà hiểu nổi… phong cách nói chuyện thường xuyên công kích cả bản thân của thí chủ, bình đẳng quá!”
Đại khái là nằm lâu nên Ngụy Khiêm cảm thấy vết thương hơi đau, liền cau mày dịch nhẹ, Ngụy Chi Viễn lập tức chạy đến đệm một cái gối dưới lưng anh: “Anh cẩn thận.”
Ngụy Khiêm gật đầu, sau đó quay sang Lão Hùng: “Tôi bây giờ muốn tiền không có, muốn mạng thì còn nửa, anh định thương lượng chuyện gì với tôi? Nói luôn đi đừng vòng vo nữa.”
“A di đà Phật, sao thí chủ có thể nói đến tục vật với người xuất gia? Chuyện tiền bạc chúng ta nên nói sao? Ảnh hưởng đến tình cảm lắm!” Lão Hùng cúi đầu, làm bộ trách trời thương người, sau đó khuôn mặt tròn quay lộ ra nụ cười gian tà như con mèo Garfield, xòe năm ngón bảo Ngụy Khiêm, “Thí chủ tài trợ chừng này là đủ rồi.”
Ngụy Khiêm phát nản: “Tôi biết ngay anh không thể đặc biệt đến thăm tôi mà!”
Lão Hùng cười hì hì nói: “Đừng nóng giận nha, thí chủ, bệnh nặng chưa khỏi, phải giữ gìn sức khỏe, bình tĩnh một chút.”
Ngụy Khiêm: “Không thể được, trong tay tôi hiện giờ có mấy hạng mục đang kẹt ở giai đoạn trước, tài chính rất căng thẳng, tôi còn đang tính bán thân thì đào đâu ra tiền dư?”
Lão Hùng: “Chỉ năm mươi vạn, còn không bằng khoản tiền lời trong chớp mắt của thí chủ, đừng keo tới mức không chịu nhổ một sợi lông được không?”
“Năm mươi vạn? Dễ thôi.” Ngụy Khiêm ngửa đầu gọi: “Tiểu Viễn, có tiền lẻ không em? Cho lão mười đồng, ngoài cổng có bán vé số đó, bảo lão nói với Phật tổ một tiếng, trúng một trăm tám mươi vạn là giải quyết được thôi.”
Lão Hùng: “Vị thí chủ cả đời chỉ mặc sơ mi trắng này, tên thí chủ là nghèo kiết hả? Đúng là vắt chày ra nước!”
Ngụy Khiêm: “Lão đây đến nay chỉ chạy con xe cùi mười vạn đồng, mà ông mở miệng đòi quyên bậc cửa năm mươi vạn? Hãy cho tôi biết cửa ở đâu?”(1)
Lão Hùng không hề nổi giận, vẫn giữ nguyên tốc độ nói chuyện không nhanh không chậm bảo Ngụy Khiêm: “Không bảo thí chủ quyên bậc cửa, cũng không đòi thí chủ tiền sửa tượng Phật, lần này là việc do mấy tổ chức xã hội phi lợi nhuận làm đầu, họ có trang web và Weibo của mình, hiện giờ khá nổi tiếng, mấy đồng tài trợ của thí chủ toàn bộ có thể coi là tiền quảng cáo tuyên truyền cho xí nghiệp, lời chứ hả?”
Ngụy Khiêm săm soi Lão Hùng từ trên xuống dưới một phen, chân thành hỏi: “Tiền bối, phiền ông chỉ vẽ cho, hình tượng của công ty tôi chẳng lẽ lại tệ đến mức cần một ông sư cọ phát ngôn thay?”
Lão Hùng: “Dù thế nào thí chủ cũng không bỏ tiền?”
Ngụy Khiêm: “Dù thế nào tôi cũng không có tiền.”
Ngụy Chi Viễn đành phải dùng một ly nước ấm tách hai người ra: “Được rồi, nghỉ một lúc, tạm đình chiến trước, anh Hùng uống ly nước đi.”
Lão Hùng bưng lên một hơi uống cạn, chép miệng nói: “Tôi nói xong rồi, khoản tiền này thí chủ chắc chắn sẽ phải bỏ thôi. Chuyện là thế này – gần đây trên mạng bàn tán rất nhiều về việc lừa bán trẻ em, tổ chức phi lợi nhuận tôi nói là chuyên tập trung vào hoạt động công ích xã hội, hiện giờ họ định nhằm vào đây, dẫn đầu làm một số việc…”
“Các anh không phải bày trò à?” Ngụy Khiêm nói, “Bắt bọn buôn người là việc của cảnh sát, các anh đi theo làm gì? Công ích? Tôi thấy chẳng khác phá đám lắm đâu.”
“Thí chủ à, sắp chết rồi, nói chuyện tích đức chút đi.” Lão Hùng tiếp tục giải thích, “Chúng tôi không bắt bọn buôn người, mà là muốn lập ra một cái tương tự với mạng xã hội, dùng internet liên hệ cha mẹ có con thất lạc với đám trẻ không biết lai lịch, cảnh sát tìm được trẻ em bị lừa bán, cũng sẽ ban bố tin tức trên đó để tìm kiếm người giám hộ. Nói đơn giản thì là trợ giúp tìm kiếm những đứa trẻ từng bị lừa bán, thí chủ hiểu chưa?”
Ngụy Khiêm im lặng, tầm mắt thoáng chốc tập trung vào Ngụy Chi Viễn.
Lão Hùng kiên quyết nhìn anh, quả nhiên, giây lát sau, Ngụy Khiêm nói: “Tiểu Viễn, về nhà lấy chi phiếu của anh đến… Ừm, lấy danh nghĩa công ty đi, cá nhân anh chi.”
Sau đó anh lại bổ sung: “Dự toán năm mươi vạn quá thiếu, em viết cho anh ta năm trăm vạn, đem đến anh ký.”
Lão Hùng: “Thiện tai thiện tai – thế sau này cần phải thêm tài trợ…”
“Được.” Ngụy Khiêm đồng ý, “Anh bảo họ mau cho tôi một hợp đồng đi, tôi cử một tổng thanh tra tài vụ, mỗi năm ngoài ngoại thẩm thì phải chịu cho công ty tôi nội thẩm, bảo đảm không lạm dụng tài chính, khoản tài trợ sau này các anh khỏi cần tìm người khác nữa.”
Ngụy Chi Viễn sửng sốt một lúc: “Anh, thật ra…”
Cậu muốn nói thật ra mình không còn để ý chuyện lúc nhỏ, với cha mẹ ruột cũng không đặc biệt hứng thú lắm, gặp cũng được mà không gặp cũng chẳng sao, nhưng bị Lão Hùng như cười mà không nhìn chằm chằm, lại cảm thấy mình phá đám như vậy không tốt lắm.
Vì thế một lúc lâu cậu mới nói nhỏ: “Thật ra em có anh là đủ rồi.”
Lão Hùng cúi đầu niệm Phật một tiếng, trông khá có bảo tướng.
“Ừm.” Ngụy Khiêm dịu giọng hơn, “Đi đi.”
Lão Hùng và Ngụy Chi Viễn cùng nhau ra khỏi phòng bệnh.
Ngụy Chi Viễn: “Anh Hùng, anh lợi dụng tôi như vậy không tốt đâu?”
Lão Hùng cười “khà khà”: “Cậu bây giờ cứng cánh, bay khắp thế giới được rồi, hiếm khi cậu ta mới có cơ hội làm chút việc cho cậu, tôi chỉ đang tác thành giúp thôi – À, đúng rồi, tuần sau tôi giảng kinh, cậu có đến không?”
“Giảng kinh? Anh?” Nét mặt Ngụy Chi Viễn trông rất kỳ lạ.
“Tôi thì làm sao?” Lão Hùng lườm cậu.
“Sao gần đây anh có sức sống vậy?” Ngụy Chi Viễn lấy làm lạ, cậu nhớ mang máng sự thanh tịch và chán chường tính làm bạn với thanh đăng cổ phật đến hết đời của Lão Hùng năm đó khi lần đầu tiên đến thiền phòng của lão, “Không phải anh nói chỉ tu độ bản thân thôi sao?”
Lão Hùng bóp tràng hạt trong tay, phát ra tiếng vang trong trẻo.
“Việc này không thể theo mình được.” Một lát sau, lão nói như vậy, “Trôi trên sông thời gian dài, sẽ có một hai người tự dưng chơi trò nhảy xuống sông tự sát như cậu, cứu một liền có hai, cứu nhiều rồi thì không phân Tiểu thừa hay Đại thừa nữa.”
Ngụy Chi Viễn hơi suy tư.
Lão Hùng vỗ vai cậu: “Đừng nghĩ nữa, hồng trần vừa hay, hư vô mờ mịt chỉ có một đường không vào cũng thế… Tôi đi đây.”
Ngụy Chi Viễn nhìn bóng lưng rộng lớn của lão đi đến trạm xe buýt, nhất thời cảm xúc ngổn ngang.
Đúng lúc này, Lão Hùng đột nhiên quay đầu gào một tiếng: “Cậu kia, mau đi lấy chi phiếu đi! Đừng có ngây ra đó, khó khăn lắm mới dụ được một kẻ lắm tiền vắt cổ chày ra nước, dễ cho bần tăng chắc? Việc đòi tiền phải nhanh chóng, kẻo lát nữa tài chủ đổi ý thì hỏng!”
Nhất thời chung quanh bao người nhìn ngó, Lão Hùng đắc ý dương dương, giống như chẳng mảy may cảm thấy.
Ngụy Chi Viễn không dày mặt bằng lão, đành phải chạy trối chết.
—