ĐẠI LÃO LÀ MỘT KẺ CUỒNG YÊU



Phương Chu Diêu tuy rằng đi vào phòng của cô, nhưng cũng là một thân câu nệ, ngoan ngoãn đứng dựa vào cửa, giống như đi thêm một bước đều là đang phạm tội vậy.
Dư Phiêu Phiêu thấy anh câu nệ như vậy, cô không khỏi bật cười, “Cậu lại đây ngồi đây đi, không sao đâu.”
Khăn Phương Chu Diêu lau tóc ướt sũng, một bộ ngũ quan viết rối rắm, “Không tốt lắm!”
Dư Phiêu Phiêu kéo ghế bên cạnh bàn học ra, “Không sao, đây là nhà cậu, cậu đương nhiên đi đâu cũng có thể đi.”
Đây là nhà của anh, nhưng không phải phòng của anh! Đây là phòng của một cô gái, anh là một thằng con trai bước vào, đã rất không thích hợp.

Trừ khi có một vài người bạn ở đây, anh bước vào cũng không có gì...
Nhưng bây giờ chỉ có một mình anh! Điều đó không ổn lắm? Phương Chu Diêu đứng bên cửa rơi vào rối rắm sâu sắc...
Dư Phiêu Phiêu biết trong lòng con trai có một điểm mấu chốt như vậy, cô cũng không làm khó anh, liền nói: “Vậy cậu ngồi trên giường tôi đi?”
Phương Chu Diêu nhìn chiếc giường trải ga màu hồng phấn của con nít, anh lắc đầu, “Không cần...!Tôi sẽ đứng, cậu, cậu để tôi yên.”
Dư Phiêu Phiêu lại nhịn không được nở nụ cười, “Vậy nếu không cậu kéo ghế ra cửa ngồi?”
Trong lòng Phương Chu Diêu lại trải qua một phen rối rắm, lúc này mới bước hai bước lớn đi qua, kéo ghế dựa trở về cửa, liền ngồi xuống bên cạnh cửa.

Cửa phòng mở rộng, khoảng cách giữa hai người phân biệt rõ ràng, người ngoài nhìn ra được, hai người còn chưa quen thuộc.
Khăn của Phương Chu Diêu đặt trên mái tóc ướt, rốt cục không có kiểu tóc cao 6cm, trán cũng không bị mái tóc hoàn toàn ngăn trở, lộ ra lông mày kiếm rậm rạp, cả khuôn mặt tươi tắn không ít.
Dư Phiêu Phiêu không chút nào ngại ngùng khen anh một tiếng, “Cậu vẫn là gội đầu xong đẹp mắt, kiểu tóc lúc trước có chút xấu xí.”
“Xấu xí?” Phương Chu Diêu khoẻ miệng giật giật, nếu cô không phải là nữ sinh, anh sẽ muốn nhấn đầu cô, sau đó lớn tiếng nhắc nhở bên tai cô, kiểu tóc của anh vẫn rất đẹp trai! Không có câu nói xấu xí! Nhưng bởi vì cô là một cô gái, và cô không quen thuộc...!Phương Châu Diêu đành phải ho khan, đè nén khó chịu trong lòng nói: “Có mắt không có tròng, cũng không biết hiện tại phổ biến cái gì.

Không ai nói tôi xấu xí ngoại trừ ba tôi! Kiểu tóc này đang thịnh hành ngay lúc này đấy!”
Dư Phiêu Phiêu bĩu môi, không có ý định tranh cãi thời trang với một đứa nhỏ, liền chuyển đề tài khác nói: “Vậy hôm nay, cậu tại sao lại một mình chơi bóng ở bên ngoài?” Mặc dù cô biết lý do tại sao, cô biết rõ ràng.

Bởi vì những lời này cũng được nói từ miệng của chính mình, cô có thể an ủi anh tốt hơn.

Tuy nhiên, Phương Chu Diêu không nói với cô lý do thực sự, chỉ nói: “Chỉ muốn chơi bóng.

Máy chơi game chơi chán, đi ra để chơi bóng là rất tốt, vẫn có thể phát triển cao!”
Dư Phiêu Phiêu lập tức lại hỏi: “Nhưng buổi trưa cậu chơi bóng, không sợ bị say nắng à?” Phương
Phương Chu Diêu "phốc" một tiếng, “Tiểu gia tôi là người yếu ớt như vậy sao? Đừng lo lắng! Cậu, chơi hai bài hát cho tôi nghe.”
Anh cũng chủ động nhảy sang đề tài khác, dường như không muốn nhắc tới tình hình gia đình bên anh.

Dư Phiêu Phiêu thấy anh không muốn nói, liền để mặc anh.
Cô nhặt cây đàn guitar của mình, quét dây và nhìn về phía anh và hỏi, “Cậu muốn nghe gì?”
Phương Chu Diêu một chân giẫm lên ghế, cằm đặt trên đầu gối, hai tay ôm đầu gối, làm ra tư thế mà anh tự cho là rất cool ngầu, nói: “Các bài hát pop?”
Dư Phiêu Phiêu suy nghĩ một chút, chợt nói: “《Sứ Thanh Hoa》 nghe không?”
Phương Chu Diêu dùng sức gật đầu, “Cái này có thể! Nào! nào!”

Dư Phiêu Phiêu liền đàn guitar, giọng nói thanh từ dễ nghe hát ra khúc 《Sứ Thanh Hoa》 duyên dáng này.
Cô nhớ toàn bộ lời của bài hát này trong đầu...
Thật ra, cô ấy nhớ hầu hết các bài hát của ca sĩ, và cô chơi chúng rất tốt, bởi vì ca sĩ này là một đại lão của giới âm nhạc
Cô luôn khâm phục những nhạc sĩ có thể tự sáng tác, có thể viết ra mức độ truyền xướng cao, hơn nữa lại có ý nghĩa sâu sắc.
Trong những năm học âm nhạc, cô luôn lấy đó làm tiêu chí, trong lòng cũng có thể sáng tác mục tiêu của mình, viết ra những bài hát có độ hát cao và có ý nghĩa sâu sắc.
Chỉ tiếc, bài hát của cô chưa từng được bán, thậm chí còn chưa từng được người hâm mộ nghe qua.
Không gấp!
Trong cuộc sống này, cô có một cơ hội để quảng bá bài hát của mình.
Bên cạnh cửa, Phương Chu Diêu lẳng lặng nghe cô hát, khóe miệng bất giác giương lên một nụ cười, đó là nụ cười mà chính anh cũng chưa phát hiện.
Dễ nghe ~ Con người cũng đẹp.
Anh cảm thấy mình giống như đang thưởng thức buổi hòa nhạc, trong lòng khẩn trương mà lại kích động, hưởng thụ mà lại thoải mái, đó là một loại cảm giác rất huyền diệu, khó có thể nói thành lời.
Một bài hát hát xong, cuối cùng quét dây rơi xuống, Dư Phiêu Phiêu ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc đối diện với con ngươi của anh...
Trong nháy mắt như vậy, thiếu niên tâm viên ý mã* suy nghĩ một ít chuyện dơ bẩn, anh nhanh chóng chớp chớp mắt, rất nhanh khống chế đại não thu hồi suy nghĩ.
*Đứng núi này trông núi nọ, sớm nắng chiều mưa, thất thường.
Sau đó vỗ tay cho cô, “Dễ nghe, dễ nghe! Có thể, nhóc con!”

Dư Phiêu Phiêu nở nụ cười, “Thật sự dễ nghe?”
Phương Chu Diêu gật đầu, “Tôi còn lừa cậu được a!”
Dư Phiêu Phiêu nói: “Cảm ơn đã khen ngợi.”
Phương Chu Diêu chậc chậc hai tiếng, vuốt cằm lại nói: “Cậu lợi hại nha, thứ này học mấy năm rồi?”
Dư Phiêu Phiêu nói: “Học cái này không lâu.

Guitar rất dễ, không cần phải học lâu.”
Phương Chu Diêu từ xa quan sát nói: “Rất soái, cậu học ở đâu vậy? Nếu không tôi cũng sẽ học một chút?”
Dư Phiêu Phiêu nói: “Tôi có thể dạy cậu.”
Phương Chu Diêu: “Vậy không cần, tôi tự đi học!”
Muốn nhận nhóc con làm giáo viên, mặt mũi của anh đặt ở đâu? Phương Chu Diêu Diêu tuyệt đối không chấp nhận!.


Bình luận

Truyện đang đọc