ĐẠI LÃO LÀ MỘT KẺ CUỒNG YÊU



Đêm đó, video Dư Phiêu Phiêu cùng Phương Chu Diêu đàn hát liền bùng cháy.
Lưu lượng và bình luận của video mang lại một làn sóng nhỏ của sự nổi tiếng cho Dư Phiêu Phiêu và Phương Chu Diêu, nhưng như Dư Phiêu Phiêu nói, vẫn chưa đến mức độ cháy lớn.
Ngọn lửa tiếp theo, không phải dựa vào hai người bọn họ, mà là độ hát của bài hát này.
Chỉ có một bài hát bùng nổ vào cuộc sống, ở khắp mọi nơi có thể nghe thấy mọi người ngân nga, cửa hàng thu âm chơi bài hát này, và có công ty môi giới tìm đến họ để nói chuyện hợp tác.
Loại này mới tính là đại hỏa.
Tiểu hoả dựa vào vận khí, đại hỏa dựa vào nâng đỡ, chỉ cần có thể làm được tiểu hỏa, Dư Phiêu Phiêu hiện tại có thủ đoạn có thể làm cho mình đại hỏa.
Chủ nhật, Dư Hàng lái xe đưa Dư Phiêu Phiêu và Phương Chu Diêu đến công ty Nhạc Lai, cùng Dương Sam tiến hành phỏng vấn hợp tác.
Với sự hợp tác cuối cùng, cuộc đàm phán hợp tác này đã diễn ra suôn sẻ.
Dương Sam lần này cũng rất có thành ý, lấy ra một bản hợp đồng hấp dẫn rất lớn, muốn trực tiếp ký hợp đồng với Dư Phiêu Phiêu làm nghệ sĩ của công ty, thậm chí có thể vì cô bận tâm học hành.
Hợp đồng này vừa ký, Dư Phiêu Phiêu chẳng khác nào tiến vào giới giải trí, trở thành nghệ sĩ của công ty Nhạc Lai.
Khi Hai cha con Phương Chu Diêu và Dư Hàng nhìn thấy hợp đồng này, hai người hai người trợn tròn mắt in ba chữ lớn Ký ký!
Sau khi ký, có một ca sĩ trong nhà!
Ca sĩ!
Hai cha con Dư Hàng và Phương Chu Diêu đều sinh ra và lớn lên trong trấn nhỏ, hai tuổi này chưa từng thấy đại minh tinh.
Cho nên là hận không thể để Cho Dư Phiêu Phiêu ký hạ phần hợp đồng này!

Tuy nhiên, Dư Phiêu Phiêu không ký.

.

ngôn tình hoàn
Dương Sam không hiểu.
Cha con Dư Hàng, Phương Chu Diêu cũng không hiểu.
Thế nhưng, vẫn là dựa theo yêu cầu của Dư Phiêu Phiêu, ký hợp đồng ủy quyền liên quan đến đĩa đơn này, chỉ là hợp đồng ủy quyền mà thôi.
Ký hợp đồng xong, Dương Sam còn dành một phòng thu âm cho Dư Phiêu Phiêu, bảo cô và Phương Chu Diêu đi vào phòng thu âm, thu âm đĩa đơn phiên bản HD.
Dư Phiêu Phiêu, Phương Chu Diêu đến phòng thu âm, trong phòng thu, vừa lúc có người còn đang thu âm ca khúc, cần hai người bọn họ chờ một chút.
Thật trùng hợp thay, ca sĩ thu âm bài hát trong phòng thu lúc này chính là Dương Thiên Minh, một tiểu thịt tươi, bị một bài hát của Dư Phiêu Phiêu nâng đỡ!
Hơn nữa, bài hát Dương Thiên Minh hiện tại thu âm, cũng là một trong mười bài hát Dư Phiêu Phiêu bán cho Dương Sam lần trước.
Dư Phiêu Phiêu thoáng cái liền nhận ra Dương Thiên Minh hát bài hát này, trong lòng hơi bồn chồn, kích động nhỏ!
Cô hiện tại xuất hiện ở đây, hẳn là xem như thân phận nhạc sĩ chứ?
Không bao giờ xuất hiện trong phòng thu với tư cách là một nhạc sĩ, nghe những người khác hát bài hát của cô...
Kiếp trước, tất cả các bài hát của cô bị nhấn chìm trong biển cát, sự chèn ép của công ty ban đầu làm cho bài hát của cô không thể được đưa ra ngoài.
Cho nên giờ phút này, đứng trong phòng thu âm, nhìn thấy Dương Thiên Minh đang say sưa hát, nội tâm Dư Phiêu Phiêu hơi bắt đầu khởi động.
"Bài hát này rất quen thuộc?" Dư Hàng nghe nửa ngày, cũng nghe ra cái gì đó.
Phương Chu Diêu nhỏ giọng nhắc nhở ông: "Đó là những bài hát của Dư Phiêu Phiêu viết!"
Phương Chu Diêu đã nghe trên máy tính trước đây, rất ấn tượng với bài hát của cô.
Trải qua anh nhắc nhở, Dư Hàng cũng mới bừng tỉnh đại ngộ, "Đúng, con gái ca nha! Con gái thật xuất sắc!"
Phương Chu Diêu nhún vai cười, cũng mang theo sự phấn khích, lẳng lặng thưởng thức các ca sĩ khác hát bài hát của cô.
Anh vụng trộm liếc nhìn nghiêng mặt Dư Phiêu Phiêu, đầu mũi hơi cong lên, đôi mắt sáng lóe sáng, rất chăm chú nhìn về phía trước...
Cô ấy thực sự xuất sắc...
Phương Chu Diêu cảm thấy, cô không phải là một đứa trẻ, cô là tốt hơn so với người lớn.
Cô rất tốt đến nỗi, lộ ra anh có vẻ rác rưởi...
Ai.
Dương Thiên Minh dùng xong phòng thu âm đi ra, ánh mắt cũng quét về phía ba người Dư Phiêu Phiêu, hơn nữa còn định hình hồi lâu...

Ánh mắt kia, không quá thân thiện.
Anh rất dễ dàng nhận ra Dư Phiêu Phiêu cùng Phương Chu Diêu, bởi vì công ty yêu cầu anh hát bài hát của hai người này, mang theo lưu lượng cho hai người này.
Dương Thiên Minh biết rõ, phương thức ra mắt của hai người này, có thể cũng giống như anh.
Công ty dùng phương pháp tương tự tiếp thị hai người này, lại để cho anh mang theo hai người này.
Dương Thiên Minh trong lòng rất không vui, nhưng là an bài của công ty, cho nên anh không thể không tuân thủ.
Lúc này, trong ánh mắt anh nhìn về phía Dư Phiêu Phiêu cùng Phương Chu Diêu, càng nhiều là tiền bối đối với hậu bối miệt thị, cao ngạo lại có địch ý.
"Thiên Minh a, cậu trở về nghỉ ngơi nghỉ ngơi, ngày mai lại thu thêm hai bài hát nhanh khác."
Người đại diện của Dương Thiên Minh nói chuyện với anh, "Còn nữa, bài hát 《Giấc mơ và ngày mai đều là anh》,tối nay thu âm, sau đó gửi cho tôi, tôi truyền lên mạng.

Hai vị này a..."
Người đại diện Vương Phương thuận tiện giới thiệu Dư Phiêu Phiêu, Phương Chu Diêu cho Dương Thiên Minh, "Hai vị này chính là ca khúc gốc của 《Giấc mơ và ngày mai đều là anh》, chào hỏi đi."
Dư Phiêu Phiêu mặt ôn ôn cười nói: "Xin chào, tôi là Dư Phiêu Phiêu."
Dương Thiên Minh ngữ khí thản nhiên: "Ừ."
Thái độ của anh ngạo mạn, đáp xong liền xoay người rời đi, thoạt nhìn rất không muốn phản ứng với Dư Phiêu Phiêu.
Người đại diện Vương Phương đành phải lúng túng cười giải thích, "Cảm xúc cậu ta không được tốt, khoảng thời gian gần đây quá bận rộn."
Dư Phiêu Phiêu kỳ thật đã hiểu được nguyên nhân Dương Thiên Minh miệt thị cô, cô cũng cười cười, "Có thể hiểu được."
Phương Chu Diêu cùng Dư Hàng hai cha con không nói gì, nhưng trong lòng hai người bọn họ cũng có chút khó chịu Dương Thiên Minh kia.
Sau đó, Dư Phiêu Phiêu và Phương Chu Diêu ở trong phòng thu thu ghi lại phiên bản HD 《Giấc mơ và ngày mai đều là anh》.
Thu âm xong, hành trình hôm nay cũng coi như kết thúc.
Dư Phiêu Phiêu, Phương Chu Diêu cùng với Dư Hàng tạm biệt nhân viên công tác, ba người đi ra khỏi phòng thu âm, bên cạnh không còn người ngoài, rốt cục thoải mái hơn rất nhiều.

Ba người đang tán gẫu đêm nay muốn ăn chút gì đó làm cho mình ấm cúng, lại đi tới đi lui, đột nhiên nghe thấy trong phòng nào đó truyền ra thanh âm không dễ nghe...
Ba người không hẹn mà cùng an tĩnh lại, rón rén đi đến ngoài cửa phòng kia, cửa thế nhưng còn chưa khóa, giữ lại một khe hở, xuyên thấu qua khe cửa nhìn, lại phát hiện là Dương Thiên Minh cùng người đại diện Vương Phương của hắn, đối thoại của bọn họ như sau ——
(Thằng này thấy ghét quá, mình đổi lại hắn nhé!)
Dương Thiên Minh chửi bới, "Tôi không thể không hát bài hát ấu trĩ kia sao? Tại sao tôi phải dẫn theo hai đứa nhóc? Công ty còn có những nghệ sĩ khác, sao nhất định xuất đầu phải là tôi?"
Vương Phương khuyên nhủ, "Đây là an bài phía trên.

Công ty có nhiều nghệ sĩ như vậy cũng không có cậu, cho nên chỉ cần cậu ra mặt là đủ rồi.

Tôi biết cậu không hài lòng, nhưng bây giờ cậu đang chuẩn bị cho album mới, cậu phải vâng lời trong công ty! Việc này nhẫn nhịn liền qua đi."
Dương Thiên Minh không vui nói, "Hôm nay mang theo hai đứa nhóc, ngày mai lại không biết mang theo tên lang thang nào, mục đích công ty nâng đỡ tôi chỉ sợ chính là vì dẫn người!"
Có thể nghe ra, Dương Thiên Minh rất không muốn mang theo lưu lượng cho Dư Phiêu Phiêu, Phương Chu Diêu.
Nhưng...!Hắn sợ rằng không biết, bài hát khiến hắn nổi tiếng, cùng với mấy bài hát chủ đề trong album mới của hắn...
Đều là Dư Phiêu Phiêu viết.
Dư Phiêu Phiêu đã nhịn không được đẩy cửa vào phòng....


Bình luận

Truyện đang đọc