ĐẠI LÃO YÊU TỘC Ở HIỆN ĐẠI


Ánh sáng tụ lại sau lưng, Thẩm Mộng không còn để ý Chu Húc, hắn nhìn điểm sáng ở sau lưng, ý thức được khả năng sẽ có gì đó xảy ra thật mau, vào lúc này hắn mới phát hiện điểm sáng này đang lan rộng.

“Tôi cảm thấy có một loại lực lượng đang phóng đại.

” Chu Húc che mắt nắm tay áo Thẩm Mộng, “Là cái gì?”
Thẩm Mộng không trả lời, hắn ngửa đầu nhìn điểm sáng trên không trung, trong mắt mang theo kinh ngạc.

Một bậc thang dài uốn lượn được dựng lên bởi ánh sáng, tỏa sáng rực rỡ trong bóng đêm, Thẩm Mộng nhíu mày, đó là cái gì?
Con bướm vàng vẫn còn đang nhảy múa lúc này đã bay xuống, nó đậu ở ngón tay Thẩm Mộng thúc giục hắn nhanh lên, Thẩm Mộng nhìn bậc thang ánh sáng hư ảo kia, hắn kéo Chu Húc đứng lên.

“Đừng mở mắt.

” Giọng của Thẩm Mộng trầm ổn, đạp lên từng bước thật ổn.

Chu Húc nghiêng đầu, trước mắt của y tối đen, lúc bị Thẩm Mộng kéo đi hình như là đạp lên một bậc thang, y nhưng không nhớ rõ nơi này có cầu thang.

“Chúng ta đang ở đâu?”
“Không cần động không cần hỏi cái gì hết, đi theo tôi là được rồi.


Ảo cảnh của Mộng Điệp vẫn luôn là cực hạn của Yêu giới, bọn họ có thể lợi dụng ảo cảnh trở thành một trong những Tứ đại Yêu tộc cũng không chỉ có chút năng lực nhận đường mà thôi, càng nhiều là dựa vào kỹ thuật lấy giả đánh tráo đạt tới đỉnh cao.

Chỉ cần bạn tin đó chính là sự thật.

Giống như bậc thang bằng ánh sáng này, chỉ cần tin, đó chính là một cái thang.

“Không có âm thanh.

” Chu Húc nhăn mũi, trên mặt mang theo rối rắm, “Thầy Thẩm, chúng ta đi lên như thế nào?”
“Câm miệng.


” Thẩm Mộng nắm chặt cổ tay y, để ngừa y vui quá trực tiếp rớt xuống, “Nói nữa tôi liền dán miệng cậu lại.


Chu Húc há hốc mồm, cuối cùng chỉ là thở dài, không hỏi gì nữa.

Một bước lại một bước, cũng không biết đi được bao lâu, Chu Húc cảm thấy chân mình có chút tê cứng rồi, nhưng người bên cạnh lại không hề có một tiếng thở dốc, rõ ràng hắn nói thân thể mình là của nhân loại, nhân loại mạnh mẽ như vậy sao?
Nghĩ một lúc vẫn cảm thấy Thẩm Mộng chính là không muốn cho mình xem cánh của hắn, thân thể nhân loại gì đó đều là gạt người.

Chỉ là cánh mà thôi, cũng không cho xem, thật sự là quá keo kiệt rồi.

Cuối đường là nơi bọn họ đi xuống, Thẩm Mộng nhìn một đống lớn cánh bướm kia thở dài, vòng đi vòng lại, bọn họ xoay một vòng tròn, đi từ ban ngày cho đến ban đêm, vậy mà về tới điểm xuất phát.

Chu Húc nhắm mắt ngó trước ngó sau, y ngửi ngửi không khí xung quanh, “Đây là chỗ tôi té xuống sao?”
“Cậu tiến hóa thành chó?” Thẩm Mộng nhìn y một cách kỳ quái, “Mũi nhạy như vậy.


Chu Húc lắc đầu, “Lúc tôi té xuống có để lại một ít thứ, mùi vị vô cùng đặc biệt, sau khi tới đây tôi liền ngửi thấy.


“Ồ, thì ra không phải tiến hóa thành chó.

” Thẩm Mộng có chút xíu thất vọng, tuy rằng trong lòng hắn biết rõ con nhện dù tiến hóa thế nào cũng không tiến hóa thành chó được.

“Cho nên thầy Thẩm, rốt cuộc chúng ta đã lên chưa, tôi có thể mở mắt không?”
Không đợi Thẩm Mộng đáp Chu Húc liền mở ra đôi mắt đau đớn, trong nháy mắt mở ra, một quầng sáng lọt vào tầm mắt của y, y ngạc nhiên nhìn phía trước, đống cánh bướm tựa như một ngọn núi nhỏ kia đều đang phát sáng.

Ánh sáng cũng không chói mắt, thậm chí có chút thoải mái dễ chịu, ít nhất đôi mắt của y không bị nghiêm trọng hơn.

“Thầy Thẩm… đó là”
Thẩm Mộng không nói gì, hắn không biết, với tư cách là thành viên sống sót duy nhất cũng là nhỏ tuổi nhất của tộc Mộng Điệp, lúc Mộng Điệp diệt tộc hắn vẫn còn là vị thành niên, hắn không nhớ rõ rất nhiều thứ.

Bọn họ đành phải đứng im nhìn núi cánh không biết phải làm gì.


Cánh đang dung hợp, hoặc là nói đang hòa tan.

“Là… kén sao?” Chu Húc nỗ lực mở to mắt, hốc mắt đỏ bừng hàm chứa nước mắt.

“Kén?”
Hồ điệp phá kén mà ra, từ sâu lông xấu xí hóa thành con bướm xinh đẹp, bọn họ cần phải ở trong kén thật lâu, thậm chí có khi cả đời cũng không thể phá ra, trên thực tế Thẩm Mộng cũng không có thời kỳ phá kén kiểu này.

Với tư cách đứa con sinh ra bởi liên hôn giữa Mộng Điệp cùng Hỏa Phượng, Thẩm Mộng vừa sinh ra liền có thể hóa thành hình người, nguyên hình là Hồ Điệp nhưng lại có bóng dáng của Hỏa Phượng, không cần hóa kén liền thành bướm, thử thách bình thường Hồ Điệp cần phải trải qua hắn lại không cần.

“Thầy Thẩm cũng là chui ra từ trong kén sao?”
“Khiến cậu thất vọng rồi, tôi trước giờ cũng chưa từng kết kén.


Chu Húc gật gật đầu, nhưng không đợi y gật xong, một luồng sáng đột nhiên quấn lấy Thẩm Mộng, vào lúc hai người chưa kịp phản ứng lập tức kéo Thẩm Mộng vào trong quầng sáng, Chu Húc muốn bắt lấy hắn, nhưng lại không ăn thua.

“Thầy Thẩm?” Chu Húc mò mẫn đi lên phía trước, lại bị bướm vàng đánh trở về.

Chu Húc thử mấy lần đều bị ngăn lại, y nhíu mày, “Lão tổ tông, Thẩm Mộng không có chuyện gì chứ?”
Đương nhiên không có đáp lại, giống như là lời Thẩm Mộng nói, đây là một vũ khí thuộc về tộc Mộng Điệp, sẽ không nói, hơn nữa còn căm thù Chu Húc.

“Không nói? Vì sao mày không trả lời tao? Thẩm Mộng thật sự không có chuyện gì sao?”
Không hề có lời đáp lại, Chu Húc cố gắng kiềm chế chính mình, khiến mình không đến mức xông lên.

Nhưng mặc kệ trong lòng an ủi đây chỉ là một tạo hóa của Thẩm Mộng như thế nào đi nữa, tiếng tim đập dồn dập trong ngực chỉ nói cho y biết, y lo lắng đến sắp phát điên rồi!
Chán nản dựa vào tường, không còn tính toán đi lên phía trước, Chu Húc hít sâu một hơi, làm cho mình khôi phục lại bộ dạng vốn có.

“Lão tổ tông, khi nào thầy Thẩm mới có thể trở về?”
Di chuyển đôi mắt, Thẩm Mộng cảm thấy có chút kỳ diệu, hắn ở trong một không gian đen như mực, không gian vừa chật vừa nhỏ, hắn nhiều nhất chỉ có thể động động cánh tay, ngay cả xoay người cũng không thể làm được, giống như là bị tơ nhện của Chu Húc trói chặt.


Này là kén của Hồ điệp sao?
Thẩm Mộng thử mở ra lớp vỏ bên ngoài, lúc này mới phát hiện cả người mềm nhũn vô lực, ngay cả yêu lực trong thân thể đều không dùng được, giống như thân thể của hắn được làm bằng bột.

“Chu Húc.

” Thẩm Mộng thử rất lâu mới rốt cuộc phát ra một chút âm thanh, âm thanh vừa mới ra Thẩm Mộng liền có chút sụp đổ, tiếng hừ hừ mềm nhũn như người bệnh sắp chết, còn không bằng tiếng muỗi kêu này chính là do hắn gọi ra hay sao?
Thở hổn hển trong không gian nhỏ hẹp, Thẩm Mộng cảm thấy toàn thân đều đang đổ mồ hôi, thái dương ẩm ướt rít chịt đặc biệt khó chịu.

“Này… Chu Húc, nghe được không?”
Không có lời đáp lại, Thẩm Mộng cũng không tìm được bất luận biện pháp nào để có thể rời khỏi đây, yêu lực thoát khỏi cơ thể, dùng thân thể của nhân loại để giãy thoát khỏi cái này là một chuyện vô cùng chật vật, huống chi sức lực toàn thân hắn đều đã biến mất.

Vùng vẫy hồi lâu đều là tự tìm phiền toái cho mình.

Chỉ một chốc như vậy hắn bắt đầu cảm thấy cả người đau nhức, da thịt cộng với xương cốt đều giống như là bị sống sờ sờ đập nát.

“A… này rốt cuộc… Chu Húc!” Thẩm Mộng giang hai tay, mồ hôi lớn như hạt đậu chảy xuống từ thái dương, đau đớn kịch liệt khiến cho Thẩm Mộng thậm chí không cách nào nói ra một câu hoàn chỉnh.

Phá kén thành bướm đều cần như vậy sao? Quá đau rồi, những con bươm nho nhỏ kia cũng phải trải qua chuyện như vậy mới có được đôi cánh xinh đẹp sao?
Hoặc là nói, chỉ có hắn mới được hưởng thụ loại phiên bản VIP tăng cường này?
Chu Húc ngồi bên tường chậm rãi ngẩng đầu, hắn nghiêng nghiêng đầu, có chút âm thanh truyền vào.

Chu Húc bật dậy, “Thẩm Mộng? Anh ấy đang gọi mình!”
Tiếng rên rỉ thống khổ giống như sét đánh truyền vào trong đầu y.

“Thẩm Mộng? Không đúng… cái này không thích hợp.

” Chu Húc lao qua, “Đây không phải rèn luyện.


Muốn lao qua lại bị con bướm vàng cản lại, trong thị lực đã khôi phục lại chút ít của Chu Húc, con bướm ngăn ở trước mặt Chu Húc, bột phấn màu vàng rơi vung vãi trong không trung.

Rõ ràng là một nhóc con, hơi thở quanh thân lại cường đại đến mức khiến người khiếp sợ.

“Mày đừng cản tao, này không đúng, chẳng lẽ mày không nghe được sao? Anh ấy đang gọi tao, rèn luyện bình thường anh ấy sẽ không dễ dàng liền…”
Con bướm màu vàng căn bản không nghe, đôi cánh vung lên, điểm sáng ngưng tụ trong không trung, cuối cùng hóa thành một cái lồng sắt vây kín cái kén ở bên trong.

Chu Húc nhớ tới Thẩm Mộng từng nói, đây là vũ khí trong truyền thuyết của tộc Mộng Điệp, kiên trì trong lòng y hơi biến mất, nếu nó đã ngăn cản mình như vậy rồi, có phải là y đoán sai rồi hay không, Thẩm Mộng bên trong thật sự là đang rèn luyện?

“A!” Ngay vào lúc Chu Húc định lui về sau, tiếng xương cốt vỡ vụn truyền vào trong đầu y, cộng với tiếng kêu sợ hãi của Thẩm Mộng, Chu Húc không biết vì cái gì tiếng kêu của Thẩm Mộng sẽ xuất hiện ở trong đầu mình.

Y chỉ biết tình huống của Thẩm Mộng giống như thật sự không tốt.

“Tránh ra!” Chu Húc không nhịn được nữa, y lao thẳng tới cái kén, trong lòng Chu Húc giống như đè nặng một tảng đá, y càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, Thẩm Mộng chính là người còn lại duy nhất của tộc Mộng Điệp, bọn họ sao có thể cầm lòng giày vò như thế!
Con bướm màu vàng vung đôi cánh, mang theo lửa giận không cách nào ngăn cản, nó chán ghét người trước mặt này, thế nhưng y muốn đánh gãy rèn luyện của tộc Mộng Điệp.

Không hổ là vũ khí mạnh nhất của tộc Mộng Điệp, Chu Húc nhảy lùi về sau phun ra một búng máu, nếu như vậy y cũng không có biện pháp phá bỏ phòng ngự của nó.

Dường như Thẩm Mộng đã sớm nhận ra không đúng, hắn đang nỗ lực tự cứu, nhưng giống như bị cái gì hạn chế, hoàn toàn không có biện pháp đi ra.

“Ta vốn không có ý định bại lộ, nhưng không quản được nhiều như vậy.


Màu đỏ máu lan ra khắp đồng tử của Chu Húc, trong nháy mắt, yêu lực âm u tràn ngập cả hang động.

Cùng lúc này, bên trong cái kén Thẩm Mộng rốt cuộc đã nhận ra chỗ không đúng, mặc dù hắn không kết kén, cũng không phá kén, nhưng lúc đó đã có trưởng bối đã giảng sơ qua quá trình cho hắn.

Tuyệt đối không có loại yêu lực bị xói mòn, thừa nhận đau đớn giống như xương cốt dập nát như thế này.

Hơn nữa, hắn còn cảm thấy được yêu lực của mình đang bị hút về một phía, đây là tính toán muốn ấn chết mình ở chỗ này.

Đây tuyệt đối không phải là thử thách của tộc Mộng Điệp, có lẽ đã từng, nhưng hiện tại, nó đã bị cải tạo thành một sát trận.

Hoàn toàn không có cách nào hoạt động, trong không gian đen nhánh cũng không có biện pháp nhúc nhích, Thẩm Mộng chỉ có thể dùng chút sức lực còn sót lại gọi tên Chu Húc.

Hiện tại hắn chỉ có thể trông cậy vào Chu Húc có thể cứu hắn ra ngoài trước khi toàn bộ yêu lực của hắn bị rút sạch
“Tránh ra!” Chu Húc cầm sợi tơ điên cuồng phá bỏ, nhưng một sợi tơ cũng không lọt được vào phòng ngự của con bướm vàng, thậm chí nó cho là mình đang cố tình gây sự.

Tiếng hít thở của Thẩm Mộng trong đầu đang dần suy yếu, hô hấp vốn còn xem như hữu lực đã như có như không.

“Kiên trì! Thẩm Mộng anh kiên trì cho tôi!”
Tôi tới ngay thôi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc