ĐẠI LÃO YÊU TỘC Ở HIỆN ĐẠI


“Yêu tinh hại người, đi chết đi!”
Lưỡi dao đâm thẳng tới, rồi lại ngừng giữa không trung, đôi mắt Trương Niên đỏ tươi, tràn ngập phẫn nộ, gã nhìn Chu Húc phát ra tiếng gầm rú đầy tức giận, giống như một súc sinh không có lý trí chỉ biết tấn công.

Phụt, dòng máu xanh lục nhỏ giọt xuống đất, Trương Niên mở to mắt, đây là máu của gã.

Chu Húc ngồi dậy nhìn ra bên ngoài, “Thì ra là ngươi.


“Đi tìm chết đi đi tìm chết đi!” Trương Niên giãy giụa kịch liệt, nhưng cho dù gã dùng sức bị thương cũng chỉ là mình, sợi tơ của Chu Húc giăng cả căn phòng, cũng thành công tóm gọn vị khách không mời mà đến này.

“Đừng vùng vẫy.

” Chu Húc ngay cả liếc cũng không liếc gã lấy một cái, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, “Sẽ chết.


Đáng tiếc, Trương Niên lại không nghe được lời cảnh cáo, gã hét lên một tiếng, dùng sức lực bản thân cũng không cách nào thừa nhận được để giãy giụa, cho dù bị tơ nhện cắt thành hai nửa cũng không từ bỏ.

Lúc này Chu Húc mới nhìn về phía gã, vải trắng quấn quanh mắt y, xuyên qua lớp vải trắng thật mỏng Chu Húc có thể nhìn thấy màu đỏ tươi trong mắt gã.

“Mặc dù rất muốn nói ngươi nguyện ý chết liền chết đi!” Chu Húc mò mẫm xuống giường, “Nhưng tốt xấu gì ta cũng là tộc trưởng, không thể vô trách nhiệm như vậy được, cho nên… hiện tại ngươi chưa thể chết.


Tộc Quỷ có thể phóng đại cảm xúc, có thể khiến cho chuyện ngươi muốn làm nhất trong lòng biến thành hành động, phóng đại dục vọng đến lớn nhất, có thể bị ảnh hưởng đã nói lên gia hỏa này là có ý tưởng về phương diện này, cho nên, nhằm vào y sao?
Chu Húc cong môi, “Thật sự là khiến người hưng phấn.


“Giết ngươi! giết chết ngươi!” Trương Niên vẫn còn giãy giụa, máu chảy càng lúc càng nhiều, nhanh chóng nhiễm đầy mặt đất.

“Ám sát tộc trưởng, ngươi biết mình phạm phải lỗi gì không?” Chu Húc hỏi lại một cách vô cùng hứng thú, “Ngươi biết mình đang làm gì không?”
“Tộc trưởng?” Như là đã phản ứng lại, Trương Niên ngẩng đầu cười lạnh một tiếng, “Ngươi không xứng!”
“Chỉ cần giết chết ngươi, Lão tộc trưởng liền sẽ trở về, chỉ có như vậy tộc đàn mới sẽ an toàn!”
Chu Húc nghiêng đầu nghe gã nói, dù sao cũng khó mà đoán được lời thật thật giả giả của người không còn lý trí, nhưng gia hỏa này, đều là nói thật đi.

“Dựa vào cái gì… cho dù là làm xằng làm bậy cũng là người thừa kế duy nhất của tộc trưởng, huyết mạch chính là tất cả sao?!”
“Ta không phục, tại sao Lão tộc trưởng phải làm như vậy? Đều là lỗi của ngươi…”
Loại lời nói điên cuồng này Chu Húc đã được nghe nhiều rồi, nhưng dám nói thẳng trước mặt y thật đúng là chỉ có một người này, Chu Húc sờ sờ cằm chờ người này nói xong, không hề thông cảm người này đang chảy rất nhiều máu, có cần chữa trị hay không.


Chờ người này nói xong y mới hỏi một cách vô cùng hứng thú: “Ngươi cảm thấy ta không xứng làm tộc trưởng, vậy ngươi cảm thấy ai xứng!”
“Ai?” Trương Niên ngây ngẩn cả người, gã trầm mặc một lúc mới trả lời, “Chỉ cần không phải là ngươi!”
Sờ cằm gật gật đầu, Chu Húc cười một tiếng, y búng tay, vào giây đầu tiên sau khi tiếng búng tay vang lên, Trương Niên ngã xuống đất ngất đi, sờ tường đứng dậy rời khỏi giường, Chu Húc đi tới cửa đẩy cửa ra.

“Tộc trưởng.

” Có hai người đang chờ trước cửa, nhìn thấy Chu Húc mở cửa lập tức cúi đầu, chờ y phân phó.

Sau khi Trương Niên vào cửa bọn họ liền đi điều tra người này, cũng tổng hợp danh sách những người gã gặp được trên đường, chỉ cần Chu Húc hỏi, ngay cả người yêu đầu tiên của gã cũng có thể nói ra.

“Thầy Thẩm đã đến chưa?” Chu Húc chậm rãi dựa vào khung cửa, “Những lão già kia* có khi dễ thầy Thẩm của ta không?”
(*Nguyên văn 糟老头子 tao lão đầu tử: vũ nhục phái nam, k nhất thiết là chỉ người già, Tao: yếu đuối vô năng, ý tứ khinh thường.

)
Hai người đồng thời nghẹn họng, hai giây sau một vị trong đó mới đáp: “Hiện tại chúng ta lập tức đi tìm hiểu tin tức của Thẩm tiên sinh.


“Được rồi.

” nhìn dáng vẻ Chu Húc chỉ là tùy tiện hỏi một chút, “Có lẽ thầy Thẩm không thích ta tùy tiện hỏi đến chuyện của anh ấy, mau chóng xử lý người trong phòng, mặt khác, gã đã gặp ai? Có tiếp xúc với người khả nghi hay không?”
“Có, đây là chúng ta điều tra ra người gã đã gặp trước đó, trong đó có một người tương đối kỳ quặc.

” Thủ hạ cung kính đưa tư liệu lên, nhưng không nghĩ tới Chu Húc không nhận.

Hai vị thủ hạ hai mặt nhìn nhau, có chút kỳ quái.

“Đọc cho ta nghe, không thấy ta bị mù sao?” Chu Húc vẫy vẫy tay, “Các ngươi phải linh hoạt một chút.


Hai người liếc nhìn nhau, đều thấy được bất đắc dĩ trong mắt đối phương, mắt của Chu Húc đã tốt hơn nửa, ít nhất nhìn vật là hoàn toàn không còn vấn đề, nhưng vì để dụ dỗ Thẩm Mộng y cũng không gỡ băng vải trắng xuống.

Quả thật chính là vì sắc đẹp diễn trò đủ nguyên bộ.

Rõ ràng bất kể là y hay Thẩm Mộng đều biết y là giả bộ.

Báo tin cho Chu Húc xong, sau khi cúi đầu chào hai vị thủ hạ liền chạy vào phòng xử lý Trương Niên té xỉu, mắt Chu Húc quấn một lớp băng vải trắng, đi về phía con đường Trương Niên dùng để tới đây.

Đi một đoạn chính là một rừng liễu, phía trên còn một ít tơ nhện còn chưa được dọn sạch, nơi này là chỗ chơi đùa của nhện con.


Lại nói đây cũng là một nơi rất tốt, ánh mặt trời xuyên qua hàng liễu chiếu xuống người Chu Húc, lại mang đến chút ấm áp cho loại người quanh thân tràn đầy tối tăm như y, thật sự là vô cùng kỳ lạ.

Cứ đi một đoạn đường như vậy, Chu Húc dừng chân, y cong miệng lộ ra ý cười.

“Các hạ là đang đợi ta sao?”
Không có ai trả lời, chỉ có tiếng gió lay động cành liễu, rất an tĩnh.

“Còn không ra ta liền đi.

” Chu Húc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, “Ta không thể bảo đảm sau khi ta đi rồi nơi này sẽ xảy ra chuyện gì.


Ba giây, vẫn không có người ra, Chu Húc thở dài, “ Nếu chính ngươi đều không muốn sống nữa, ta đây cũng không có biện pháp.


“Chờ chút.

” Một giọng nói gọi lại Chu Húc, thanh niên nhảy xuống từ trên cây, “Tộc trưởng tốt lành*.


(*Người này đang chào Chu Húc mà nó liên quan đến câu dưới nữa nên để từ này.

)
“Ta không tốt.

” Chu Húc cắt ngang lời y, “Vừa rồi ta đã trải qua một cuộc ám sát, đặc biệt dọa người, thật sự khiến người ta cảm thán.


Thanh niên nhìn Chu Húc không nói thêm gì, “Ngươi đoán được là ta?”
Chu Húc tự lẩm bẩm giống như không nghe thấy lời thanh niên nói, “Lại nói, thật đúng là kỳ quái, ở một tộc đàn Yêu tộc huyết mạch tối cao nói cái gì huyết mạch không phải là tất cả, còn hỏi dựa vào cái gì, ta thiếu chút nữa cười một trận.


“Huyết mạch là gì? Thật có lỗi, huyết mạch chính là tất cả.


Thanh niên siết chặt tay, “Tộc trưởng có ý gì?”

“Rốt cuộc là người nào?” Chu Húc quay đầu, băng vải trắng bay phấp phới trong gió, “Hẳn là mỗi yêu quái đều hiểu vấn đề này, nhưng ai lại là người tuyên truyền loại lý luận này, ta thật vô cùng hiếu kỳ.


“Nếu không, ngươi giải thích với ta một chút, giải thích tốt rồi, ta liền không giết ngươi.


Gió nhẹ thổi bay mái tóc đen dài của y, trong nháy mắt này, cho dù là bịt mắt, không nhìn thấy đôi mắt ác liệt của y vẫn sẽ cảm thấy cả người run rẩy, hoảng sợ giống như nhìn thấy thiên địch.

“Ngươi thật sự cảm thấy như vậy ta liền sợ sao?” Đôi mắt đỏ tươi của thanh niên nhìn chòng chọc vào Chu Húc, “Ta biết nhiều hơn kẻ nào khác, ngươi không chỉ bị thương mắt, ngay cả yêu lực đều bị hao tổn, chỉ vì cứu người trong lòng kia.


“Người trong lòng!” Chu Húc vỗ tay một cái, “Ta thích xưng hô này.


Thanh niên nghẹn, tiếp theo khuôn mặt vặn vẹo, sau khi y phát ra tiếng gầm giận dữ liền xông tới, tránh thoát vài tơ nhện nhào thẳng tới, đôi mắt đỏ tươi mang theo nắm chắc*.

(*势在必得 thế tại tất đắc: ý là buộc phải đạt được thứ mình muốn có.

)
Chu Húc không nhìn thấy, cho nên chỉ dựa vào thính lực để phán đoán phương hướng, giương đông kích tây, chiến lược tương đối hữu dụng.

Vậy mà không mang theo người một mình đến ngả bài với y, người này cảm thấy y vẫn là chiến lực đệ nhất của Yêu giới sao? Thật sự là buồn cười chết người!
Một tiếng phịch, trong ánh mắt sợ hãi của thanh niên, y bị đánh bay ra ngoài, bay ngược người ra sau nện vào cây, phát ra một tiếng phịch.

“Phốc.

” Thanh niên che ngực miệng phun ra một búng máu đen, “Cái gì? Ngươi!”
Băng vài trắng tuột khỏi mắt của Chu Húc, lộ ra đôi mắt hoàn toàn không tổn hại chút nào của y, Chu Húc nheo nheo mắt, trên mặt mang theo vui vẻ, “Đứa nhỏ ngốc, sao ngươi lại cảm thấy mắt ta thật sự bị mù chứ?”
“Chính là… không đúng, tin tức của Chủ thượng sẽ không sai!” Thanh niên hét lên, tiếp theo lại phun ra một ngụm máu đen.

Chu Húc gỡ băng vải xuống, đi đến bên cạnh thanh niên, trên mặt mang theo ý cười, “Ngươi hỏi vì sao ta lại khôi phục nhanh như vậy, bởi vì ta có vũ khí bí mật nha, thầy Thẩm chính là vũ khí bí mật của ta.


“Chỉ cần là anh ấy, cho dù ta chết cũng có thể lập tức sống lại.


Thanh niên kinh hãi nhìn y, “Không! chủ nhân sẽ không sai.


Lại là một gia hỏa bị tẩy não, Chu Húc lập tức không còn thấy hứng thú.

“Xử lý sạch.


” Chu Húc vẫy vẫy tay, lập tức có mấy người nhảy từ trên cây xuống, bọn họ ấn chặt thanh niên, trói thành bánh chưng, chỉ một chốc liền không còn bóng dáng.

Ngâm nga một bài hát không biết tên, Chu Húc lại quấn băng vải lên mắt mình, “Ài… phải làm gì đây? Thầy Thẩm không ở chỗ này thật sự siêu cấp nhàm chán a.


“Nếu không đi tìm thầy Thẩm thôi? Đây là ý kiến hay, hiện tại liền xuất phát!”
“Lập tức truyền ra tin ta thật sự bị mù! Ta chờ mong…”
Mặt khác, Lão tộc trưởng bên kia lần đầu tiên chào đón mấy vị bạn già, trên thực tế có phải bạn già hay không mọi người đều tự biết, hiện tại mấy gia tộc lớn đều xưng hô với nhau là bạn, thực tế cũng chỉ là quen biết sơ sơ mà thôi.

Nhưng những người này dùng cách gọi bạn già để tới đây, Lão tộc trưởng cũng không thể đuổi người đi.

Chu Húc vừa tiếp nhận tộc đàn, rất nhiều chuyện còn chưa quản lý hết, ông cần phải giúp đỡ ổn định trong tộc ngoài tộc.

“Thế nhưng có thể khiến mấy vị bạn già cùng nhau tới thăm lão già ta đây, xem ra mọi người tương đối không hài lòng đối với việc cháu ta kế vị a.

” Tuy rằng không thể không tiếp đón, nhưng cũng không thể nói mềm.

Mấy vị tộc trưởng liếc nhìn nhau, tiếp theo một người đứng đằng trước nói: “Lần này chúng ta tới, chỉ muốn biết vì sao ông lại truyền ngôi vị cho tai họa kia.


“Đó là cháu trai của ta, huyết mạch duy nhất của Khôi Chu, không để nó thừa kế các ông tìm người thừa kế cho ta sao?”
“Ông nhất định phải để y thừa kế? Vậy thì được, hợp tác giữa chúng ta dừng tại đây.


“Chúng ta cũng vậy, cũng không cần tiếp tục hợp tác nữa.


“Chúng ta không tin y.


Lão tộc trưởng nhíu mày, “Rốt cuộc các ông tới làm gì?”
Không đợi đối diện trả lời, cửa kẽo kẹo một tiếng mở ra, một người từ ngoài đi vào, mặc thường phục màu trắng, tóc ngắn màu đen, nhìn qua có vẻ ngoan ngoãn.

“Ngươi là ai?” Có người lập tức bất mãn, “Chúng ta đang nói chuyện với Lão tộc trưởng, ngươi không có quy củ, cút ra ngoài!”
Lời vừa nói xong, Thẩm Mộng ngẩng đầu nhìn về phía người mở miệng, đôi mắt đỏ sậm tràn ngập uy hiếp khó thể diễn tả bằng lời.

“Ngươi…”
Cười lạnh một tiếng, Thẩm Mộng nhìn mấy người được gọi là tộc trưởng này, “Nói chuyện phải nói cẩn thận, không muốn nói liền câm miệng, muốn kiếm chuyện liền tiễn khách, Lão tộc trưởng ông không cần nhẫn nại chịu đựng, để cho Chu Húc, mấy người này đã sớm bị y đá văng rồi.


Lão tộc trưởng thầm nghĩ, nếu là ngươi, ngươi cũng sẽ ném người ra không khác gì lắm.

.


Bình luận

Truyện đang đọc