ĐẠI THẦN LÀ BẠN TRAI CŨ CỦA TÔI

Nhà của Hạng Noãn rất nhỏ, ngay cả phòng ngủ chính cũng không có nhà vệ sinh, bên cạnh phòng ngủ có cái toilet chung.

Cô lấy bàn chải đánh răng mới từ trong thùng giữ đồ ra, đặt trên bồn rửa tay trong toilet.

Ôn Hàn dựa vào cửa nhìn cô, ánh mắt mang theo một chút ghét bỏ: "Sao lại đưa bàn chải đánh răng dùng một lần cho anh, ngay cả cái ly cũng vậy."

Hạng Noãn móc khăn lông lên, quay đầu nói: "Anh chỉ ở một đêm thôi, không phải ở luôn cũng không thường tới, nếu dùng ly và bàn chải bình thường vậy thì khi anh đi tôi phải đem vứt những thứ đó, rất lãng phí."

Ôn Hàn không nói gì, quay đầu trở lại phòng mình, từ trong vali lấy ra bàn chải và ly, đặt bên cạnh bồn rửa tay, kiêu ngạo nói: "May mắn là anh đã chuẩn bị trước rồi."

Hạng Noãn quả thực muốn quỳ với người này.

Quá âm hiểm xảo trá.

Cô lấy chăn cùng với khăn trải giường mới tư trong tủ ra, ôm tới phòng ngủ nhỏ của Ôn Hàn, bởi vì phòng quá nhỏ, chật chội giống như không có chỗ để động đậy nên Ôn Hàn chỉ đứng ở cửa nhìn cô bận rộn.

"Kỳ thật không cần giúp anh đổi cái mới."

Hạng Noãn vừa đổi vừa nói: "Đương nhiên phải đổi, hôm qua trời còn mưa nữa, quá ẩm."

Ôn Hàn cười cười: "Ý của anh là anh sẽ không ở phòng này lâu đâu."

Hạng Noãn ừ một tiếng: "Tôi biết, chỉ một đêm thôi, ngày mai sẽ không ở nữa."

Ôn Hàn muốn nói, không phải, không phải là ý này.

Anh cười, không nói chuyện, dựa vào cạnh cửa, lười nhác nhìn cô.

Mái tóc dài của cô đã được buộc lại, búi thành một cục tròn trên đầu, lộ ra cổ trắng nõn thon dài, đang khom lưng quỳ gối trên giường sửa sang lại khăn trải giường, thời điểm đối mặt với anh, cổ áo còn hơi rộng mở, lộ ra một mảnh làn da trắng tuyết. Lúc đưa lưng về phía anh, vòng eo uốn éo, cái mông kiều diễm lung lay trước mặt anh.

Anh xoay người đi phòng bếp rót chén nước uống sạch, cổ họng mới bớt khô khốc.

Hạng Noãn trải chăn xong, đến phòng khách nói: "Tuy rằng anh chỉ ở lại đây một đêm, nhưng quy tắc cũng nên tuân thủ."

Ôn Hàn buông ly nước: "Quy tắc gì?"

Hạng Noãn lấy ước pháp tam chương mà lúc nãy nhân lúc anh xuống lầu đã đóng dấu xong đưa qua.

Ôn Hàn nhìn.

"Thứ nhất: Không được bước vào phòng ngủ chính nửa bước."

Anh nhìn thoáng qua phòng ngủ của cô, Cẩu Tử đang dẫm tới dẫm lui chơi đùa trên giường, cùng với con gấu bông nhỏ trên giường chơi thật vui vẻ.

Anh u oán nói: "Tại sao nó lại có thể còn anh thì không?"

Hạng Noãn: " Nếu anh biến thành Cẩu Tử anh cũng có thể nha, mỗi ngày tôi sẽ ôm anh ngủ, bảo đảm đãi ngộ so với nó còn tốt hơn trăm nghìn lần."

Ôn Hàn tiếp tục đọc.

"Thứ hai: Tắm rửa xong phải mặc quần áo đàng hoàng rồi mới bước ra."

Anh kháng nghị nói: "Lúc tắm xong anh thích bọc khăn tắm, cái này sẽ làm anh thoạt nhìn rất gợi cảm, vì sao lại muốn cướp đoạt quyền lợi phơi bày mị lực của người khác."

Hạng Noãn: "Bởi vì nhà của tôi chưa chuẩn bị khăn tắm cho khách."

Lần trước ở nhà anh thấy được tám khối cơ bụng của anh, sau đó thì chảy máu mũi, sự mất mặt này cô vẫn chưa quên.

Ôn Hàn: "Không có việc gì, anh có mang theo."

Hạng Noãn: "......"

Anh đọc điều kế tiếp: "Thứ ba: Không được ở trước mặt chủ nhà làm ra hành động kỳ quái."

Lại hỏi: "Có ý gì, một người bình thường như anh thì có thể làm ra hành động kỳ quái sao?"

Hạng Noãn nhìn anh: "Giống như bây giờ."

Ôn Hàn: "Hả, cái gì cơ?"

Hạng Noãn: "Anh xem, anh lại nhướng mày, đang tốt lành anh nhướng mày làm gì."

Mồ hôi tay, mồ hôi chân - dành 3 phút đọc khô sạch tới già

TÌM HIỂU THÊM→

Ôn Hàn: "Bởi vì anh đang câu dẫn em a."

Hạng Noãn cảm thấy cuộc nói chuyện này không thể tiếp tục nữa, cô xua tay: "Tùy anh đi, tôi đi tắm rửa, lúc tôi tắm rửa anh phải về phòng đợi."

Ôn Hàn: "Trên hiệp ước không có cái này mà."

Hạng Noãn: "Tôi thấy trời hết mưa rồi, cực kỳ thích hợp để loại người trong lòng mang ý xấu lái xe về nhà đó."

Ôn Hàn: "Bảo đảm sẽ không ở phòng khách nhìn chằm chằm khuôn mặt phiếm hồng, làn da tuyết trắng còn vương một chút hơi nước khi vừa tắm xong của em."

Hạng Noãn: "......" Tại sao cô lại chưa chấp một con sói thế này.

Chờ Ôn Hàn trở lại phòng nhỏ, Hạng Noãn mới từ tủ quần áo cầm ra một bộ đồ ngủ, đi tới toilet tắm rửa.

Tắm xong, lau khô, tới lúc chuẩn bị mặc quần áo mới phát hiện cô chỉ lấy quần ngủ, áo trên đã quên lấy.

Nếu bây giờ cô ở nhà một mình, vậy thì không sao cả, trần truồng chạy về phòng cũng không sao cả. Nhưng bây giờ trong nhà có một con sói, cô không có cách nào ra ngoài.

Hoặc là cắn răng, vọt vào phòng ngủ.

Hoặc là mặc lại quần áo dơ, trở về lấy quần áo ngủ, sau đó về lại toilet, cởi quần áo dơ ra, một lần nữa tắm gội, thay áo ngủ, rồi về phòng ngủ.

Một lát nữa cô còn phải làm việc, không có nhiều thời gian để tắm lại như vậy.

Vì thế cô lặng lẽ mở cửa toilet ra, nhìn khắp nới, xác định không có ai, mới mở cửa chạy về phía phòng ngủ chính.

Lúc chạy được một nửa, kẽo kẹt một tiếng, cửa phòng ngủ nhỏ được mở ra.

Ôn Hàn nghe tiếng nước trong toilet, có chút khát, chuẩn bị đi rót ly nước uống, vừa ra khỏi cửa thì thấy được một màn như vậy.

Bởi vì mới vừa tắm rửa xong, sắc mặt cô ửng đỏ, tương phản với làn da trắng tuyết kiều diễm, đầu tóc ướt đẫm được vén sang một bên, giọt nước nhỏ rơi xuống trên làn da, chảy dài xuống dưới.

Không gian như bị đông lại, cử động duy nhất chính là những giọt nước nhỏ, từ trên ngọn tóc của cô rơi xuống, lặp đi lặp lại.

Hạng Noãn nhanh chóng ôm lấy ngực, chạy nhanh vào phòng ngủ, phanh một tiếng, đóng lại cửa phòng ngủ.

Ôn Hàn sờ cái mũi, còn tốt, chỉ chảy một chút, so sánh với cô lần đó thì không tính là mất mặt.

Anh gõ cửa phòng ngủ cô: "Sao em lại cho một người đàn ông tinh lực dồi dào như anh xem hình ảnh không hợp với trẻ em vậy?"

Hạng Noãn mặc xong quần áo, dựa vào phía sau cửa, hít một hơi thật sâu, mở cửa ra: "Sao anh lại đi ra, đã nói là không cho ra ngoài rồi mà?" Rõ ràng là lời nói trách cứ, nhưng mang theo sự mềm mại, bộ dáng hung dữ, kỳ thật lại vô cùng đáng yêu.

Khuôn mặt cô còn đỏ hơn lúc nãy, không biết là tắm rửa nóng, xấu hổ, hay là tức giận.

Anh nhìn về phía trước ngực cô, đáng tiếc là đã bị vải dệt che mất.

Anh nghiêng đầu qua, cố nén xúc động muốn biến thành sói, nhưng ngọn lửa trong lòng lại càng ngày càng lớn, anh chỉ có thể nổ lực áp chế không cho nó phát ra. Làm một cái chính nhân quân tử thật mệt mỏi mà.

Cảm giác được ánh mắt của anh chậm rãi nóng lên, cô giơ tay che: "Nhìn cái gì mà nhìn?" Nói xong thì lui về đóng cửa lại.

Ôn Hàn không đi rót nước nữa, một ly nước đã không còn hiệu quả, việc anh cần làm chính là tắm nước lạnh.

Nhân lúc anh đi tắm, Hạng Noãn vào thư phòng, đóng cửa lại bắt đầu công việc. Hình tượng nhân vật của 《Phượng Hoàng Tuyệt Sắc》 cô đã xem qua, điểm nổi bật nhất là trên người nữ chính Phượng Diễm, ánh mắt của tác giả đối với nhân vật này tương đối cao, vừa muốn thanh thuần lại yêu mị.

Vì để lý giải nội tâm nhân vật tốt hơn, Hạng Noãn mở quyển tiểu thuyết kia ra đọc, mấy cái tình huống quan trọng đều đọc lại vài lần, lại kết hợp với những ý tưởng và hình tượng nhân vật, trong lòng cô đã nắm chắc.

Hạng Noãn có thể cảm nhận thật rõ ràng, trong vòng nửa năm này, cô thành thục hơn rất nhiều, không riêng gì kỹ thuật vẽ đã tăng lên, còn có tâm lý cũng vững vàng hơn, nếu là lúc trước, cái loại thiết kế nhân vật vừa yêu cầu kỹ thuật vừa cần nhân khí này, ngay cả khi đối phương để cho cô vẽ, cô cũng không dám nhận.

Tất cả sự thay đổi của cô, đều bắt đầu từ lúc gặp lại Ôn Hàn một lần nữa.

Bản vẽ trên tay Hạng Noãn đã đầy ắp các loại phát thảo qua loa.

Ôn Hàn tắm rửa xong, bọc khăn tắm của mình mang đến, nhìn thoáng qua cửa phòng cô, cửa được đóng lại rất chặt chẽ. Anh vừa dùng khăn tắm xoa tóc, vừa trở về phòng nhỏ không đến mười mét vuông của mình.

Từ trong vali lấy laptop ra, chuẩn bị đem kịch bản ban ngày đã viết xong sửa sang lại.

Phòng này thật sự là quá nhỏ, không có cái bàn cũng không có ghế dựa, anh đành phải xách theo máy tính đi về phía thư phòng.

Thời điểm Hạng Noãn nghiêm túc vẽ kết cấu, cửa thư phòng đã bị mở ra.

Anh bọc một cái khăn tắm màu trắng, trước ngực mở rộng một mảnh, ánh sáng dưới đèn lưu luyến di chuyển trên khối cơ bụng, từ đường nhân ngư đi xuống, biến mất ở trên đai lưng lỏng lẻo, áo tắm bằng lụa màu trắng bao lấy đôi chân dài.

Ánh mắt anh sâu thẳm, giống như bầu trời đêm giữa mùa hè, thời điểm nhìn thấy cô lại biến thành hơi mị hoặc

Hạng Noãn cảm thấy trái tim như là bị một con mèo cào trúng, vội vàng đứng lên xoa ngực, hoảng loạn nói: "Anh, anh, sao anh lại có thể không mặt quần áo mà chạy loạn!"

Ôn Hàn cúi đầu nhìn thoáng qua người mình: "Cái này không phải là quần áo à."

Hạng Noãn tắt tablet đi: "Ý tôi là tại sao anh không mặt áo trên." Lúc cô thu xếp vali đã nhìn thấy, anh mang theo ba bộ áo ngủ, một bộ màu trắng, một bộ màu đen, một bộ màu cà phê, cũng không phải là không có quần áo để thay.

Ôn Hàn đi tới, đem notebook trên tay đặt trên bàn sách, đương nhiên mà nói: "Không phải đã nói rồi à, khăn tắm làm anh trông rất gợi cảm, em cũng rất tán đồng mà."

Nói xong thì nhìn cô, khóe môi cong lên cười cười.

Hạng Noãn lui về phía sau: "Tôi tán đồng khi nào?"

Ôn Hàn đi lên phía trước, nhìn cô nói: "Mặt em đỏ."

Hạng Noãn sờ soạng gương mặt mình một chút, nâng cằm lên giảo biện nói: "Đây là vì trời nóng."

Ôn Hàn hơi nhướng mày: "Đang ám chỉ anh sao?"

Hạng Noãn phản ứng lại, trừng mắt liếc anh một cái, vừa gấp gáp lại tức giận mà chạy ra khỏi thư phòng, trở về phòng ngủ đóng cửa lại, khóa trái.

Ôn Hàn xử lý xong công việc, đóng máy tính lại, về phòng ngủ nhỏ thay áo ngủ, dựa vào mép giường lấy di động ra.

【 Sự tồi tệ trong cuộc sống: Đang làm gì đó? 】

Hạng Noãn một tay vuốt ve Cẩu Tử, một tay trả lời.

【 Ngũ hành thiếu tình yêu: Trong nhà có khách tới, đang trốn ở trong phòng ngủ, cậu thì đang làm gì? 】

【 Sự tồi tệ trong cuộc sống: Ôm nhu hương trong lòng, phong lưu khoái hoạt. 】

【 Ngũ hành thiếu tình yêu: Vậy mà cậu còn chơi di động, còn nhu hương đâu, lại khoác lác. 】

【 Ngũ hành thiếu tình yêu: Tôi muốn thỉnh giáo cậu một cái vấn đề. 】

【 Sự tồi tệ trong cuộc sống: Làm sao để công lược người khách ở kế bên phòng à, loại vấn đề này không cần hỏi, thích thì trực tiếp đè người ta xuống đi, ba ba ủng hộ cậu. 】

【 Ngũ hành thiếu tình yêu: Không phải, tôi muốn hỏi là làm thế nào để đem người khách xấu xa không biết xấu hổ đuổi ra ngoài. 】

【 Sự tồi tệ trong cuộc sống: Vị bạn học này, vấn đề này cậu không đúng rồi, mỹ đức truyền thống của dân tộc Trung Hoa cậu đã quên rồi sao, phải nhiệt tình hiếu khách, làm cho khách vui vẻ, đã hiểu chưa? 】

【 Ngũ hành thiếu tình yêu: Mỹ đức truyền thống của dân tộc Trung Hoa chỉ có một cái sao? L

Muốn nhiệt tình hiếu khách thì cũng phải xem chất lượng của người khách chứ. 】

【 Sự tồi tệ trong cuộc sống: Có ý tứ gì, là mặt người ta không đủ đẹp hay là dáng người không đủ tốt? 】

【 Ngũ hành thiếu tình yêu: Không phải, là một người rất thích hái hoa bắt bướm.】

【 Sự tồi tệ trong cuộc sống: Coi như tôi đã nhìn ra, cậu thích anh ta, cậu yêu anh ta, cậu đang ghen, cậu đã yêu anh ta đến mức không thể tự kềm chế rồi. 】

【 Ngũ hành thiếu tình yêu: Tiện Tiện, con mẹ nó rốt cuộc cậu phe ai hả, sao cậu lại có thể nói giúp người ngoài, cậu không phải là con trai ruột của tôi sao? 】

【 Sự tồi tệ trong cuộc sống: Ba ba vĩnh viễn yêu con. 】

【 Ngũ hành thiếu tình yêu: Cút đi được không! 】

【 Sự tồi tệ trong cuộc sống: Đã cút. 】

Ôn Hàn buông di động, cười cười, đi phòng bếp nấu đồ ăn khuya.

Cô thích ăn bánh trôi nhỏ hoa quế nhân dâu tây, anh đã nhét vài gói vào tủ lạnh cô. Cách nấu rất đơn giản, không có cần kỹ thuật gì, ngay cả lúc anh không ở đây, cô cũng có thể tự mình nấu ăn, không đến mức bị đói.

Nấu xong bánh trôi, Ôn Hàn gõ cửa phòng ngủ của Hạng Noãn.

Bên trong không có động tĩnh, nhưng anh biết cô không có ngủ, cô đang giả vờ.

Anh đành phải nói: "Bánh trôi nhỏ hoa quế đã nấu xong." Vừa dứt lời cửa lập tức mở ra.

Mái tóc dài cô đã cột lên, vài sợi rũ ở bên tai, thoạt nhìn dịu dàng khả ái, một thân áo ngủ hồng nhạt, tôn lên làn da trong suốt trắng nõn.

Anh xoay người, đi về phía phòng bếp, cô vội vàng đuổi theo.

Bên trong chén sứ màu trắng, những viên bánh trôi nhỏ nổi lềnh bềnh, xuyên thấu qua lớp da có thể thấy được nhân dâu tây màu hồng phấn, trên cùng một tầng hoa quế màu vàng nhạt được rắc lên, lúc ngửi mang theo vị ngọt ngào.

Chiếc đèn chùm ở giữa bàn ăn phát ra ánh sáng màu vàng, chiếu vào trên mặt bàn, một mảnh ấm áp.

Bình hoa trong suốt bên cạnh cắm một bó hoa hồng to mà anh mang tới.

Hạng Noãn cầm cái muỗng, múc mấy viên, đặt ở bên môi thổi ăn.

Môi đỏ của cô chu lên, như là đang hôn vậy, làm anh nhìn đến mê mẩn, quên thổi bánh trôi làm môi bị bỏng một chút.

Anh cầm lấy ly nước ấm uống sạch, sau đó hỏi cô: "Em có tâm sự gì phải không?"

Hạng Noãn đang ăn đến vui vẻ, có chút không rõ tại sao anh lại nói tới cuộc sống, còn là một cái đề tài có chút nặng nề như vậy.

Cô nuốt viên bánh trôi trong miệng xuống, ngẩng đầu nhìn anh nói: "Không có a, sao lại hỏi thế?"

Ôn Hàn nhìn cô nói: "Vậy tại sao em lại không chào đón anh?"

Hạng Noãn suy nghĩ một chút hỏi: "Tôi có nói như vậy sao?" Rõ ràng cô chỉ nói ở trong lòng, chẳng lẽ anh có thuật đọc tâm?

Không đúng, cô còn nói với Tiện Tiện nữa.

Hạng Noãn ngẩng đầu nhìn Ôn Hàn, cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt anh: "Nói cho tôi nghe, làm sao mà anh biết được?"

Ôn Hàn rũ mắt xuống: "Vậy mà em lại thừa nhận, quả nhiên là em không chào đón anh."

Trên mặt anh tràn ngập ưu thương, bộ dáng cô độc mà đáng thương, giống một con mèo hoang không nhà để về, thật vất vả tìm được một cái chỗ để trú mưa, còn ngập ngừng lo lắng lúc nào cũng có thể bị đuổi ra ngoài lang thang trong đêm mưa.

Trái tim Hạng Noãn mềm nhũn, xua tay nói: "Không phải, tôi không có."

Người đàn ông trước mặt lại giống như có thuật lật mặt, thời điểm ngẩng đầu lần nữa, gương mặt một giây trước còn u buồn bây giờ lại nở một nụ cười có chút tà ác nói: "Nếu em đã hoan nghênh như vậy thì anh cũng ngượng ngùng cự tuyệt, anh sẽ cố gắng ở lại đây vài ngày."

Hạng Noãn phát hiện mình bị lừa, hung hăng trừng mắt liếc anh một cái nói: "Tốt nhất là buổi sáng lúc đi làm thì anh hãy mang theo đống hành lý của anh đi chung luôn, buổi tối tôi sẽ khóa cửa lại, anh không vào được."

Ôn Hàn suy nghĩ một chút: "Vậy ngày mai anh sẽ không ra khỏi cửa, ở nhà làm việc." Lời này giống như đây là nhà của anh vậy.

Hạng Noãn liếc nhìn anh một cái, làm bộ vô tình mà nói: "Anh không sợ đồng nghiệp của anh không thấy được anh, sẽ nhớ nhung đến hoảng hốt hay sao." Dừng một chút lại nói: "Tỷ như cái nữ tác giả xinh đẹp Diệp Lâm Chi kia."

"Ngày hôm qua ở quán bar nhìn thấy quần áo trên người cô ta rất không tồi, dáng người có vẻ cũng thật tốt, nếu tôi là đàn ông, chậc chậc."

Ôn Hàn tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn cô nói: "Nghẹn một ngày rồi, rốt cuộc cũng nói ra."

Hạng Noãn cúi đầu ăn bánh trôi: "Tôi nghe không hiểu anh đang nói cái gì."

Ôn Hàn đứng lên, vòng sang bên cạnh Hạng Noãn, ngồi xuống, nghiêng mặt nhìn cô nói: "Ghen tị?"

Hạng Noãn ăn xong một viên bánh trôi cuối cùng, ngay cả nước cũng húp sạch, quay đầu nói: "Không có."

Ôn Hàn đem một sợi tóc rơi xuống trên vai cô vén ra sau tai, ngón tay men theo vành tai cô đi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve vành tai cô nói: "Lỗ tai của em chỉ có hai loại tình huống mới đỏ lên, một loại là nói dối, một loại khác là thẹn thùng."

Anh dừng một chút lại nói: "Nga, còn có một loại." Nói xong thân thể nghiêng về phía trước, áp sát tới, thì thầm nói: "Lúc động tình."

Anh áp sát đến cực kỳ gần, hơi thở ấm áp phả lên cổ cô, thanh âm lại mang theo một ít từ tính khàn khàn.

Nhịp tim cô đột nhiên tăng tốc, đẩy anh ra, đỏ mặt nói: "Loại nào cũng không phải!" Nói xong thì đứng lên, đi về phía phòng ngủ mình.

Lúc đi tới cửa, Hạng Noãn quay đầu nói: "Ngày mai buổi sáng 7 giờ tôi thức dậy, hy vọng trước khi tôi dậy anh đã đi rồi, bao gồm cả đống hành lý kia."

Nói xong đẩy cửa phòng ngủ ra, phanh một tiếng mà đóng lại.

Cô đây là bị người vạch trần nội tâm, thẹn quá thành giận sao. Khóe môi anh cong lên cười cười, bắt đầu thu dọn bàn ăn cùng phòng bếp.

Anh rửa chén dong, trở lại phòng nhỏ không đầy mười mét vuông của mình, từ vali hành lý lấy ra một miếng dán xương cổ.

Anh thấy lúc cô ăn bánh trôi có xoa nhẹ cổ hai lần, biết cô lại tái phát bệnh cũ. Trước kia khi còn ở bên nhau, đều là anh giúp cô dán, trước khi dán thì mát xa một chút, sau khi ấn xong thì......

Anh gõ cửa gian phòng ngủ rộng rãi còn có ban công hóng mát của cô: "Mở cửa, anh giúp em dán miếng dán xương cổ."

Hạng Noãn dựa vào phía sau cửa, cảnh giác nói: "Không cần, cảm ơn."

"Vậy anh để ở cửa, em tự lấy đi."

Hạng Noãn nghe thấy tiếng đóng cửa phát ra từ phòng nhỏ đối diện, cô lặng lẽ mở cửa ra, nhặt miếng dán xương cổ trên mặt đất lên.

Phía trên miếng dán còn có một tờ giấy ghi chú màu vàng, một dòng chữ cứng cáp hữu lực được viết bằng bút máy màu đen.

"Mặc kệ quá khứ, hiện tại hay là tương lai, anh chỉ yêu một mình em, tin tưởng anh, Noãn Noãn."

Bình luận

Truyện đang đọc