ĐẠI THẦN LÀ BẠN TRAI CŨ CỦA TÔI

Ôn Hàn đưa Hạng Noãn đến nhà Quách Uyển Tâm.

Bà cụ sống một mình trong căn hộ chung cư, gần đến Tết mà trông bà hơi cô đơn. Khi còn trẻ, bà đã thích người đàn ông đó mà không hề hay biết gì, chắc hẳn đấy là tình yêu đích thực.

Nếu không bà sẽ không độc thân cả đời, cả đời không làm phiền gia đình kia.

Quách Uyển Tâm chuẩn bị một phong bì lớn màu đỏ cho Hạng Noãn, sau đó gắp hạt thông cho cô, cả ba người cùng quây quần bên chiếc bàn mây ngoài ban công ăn hạt thông.

Quách Uyển Tâm hỏi Ôn Hàn: "Tác phẩm đã được gửi đi dự thi chưa?"

Ôn Hàn gật đầu nói: "Biên tập viên Trương La đã đưa đi rồi ạ."

Quách Uyển Tâm ăn một quả thông, nói: "Lần này có khá nhiều người tham gia vào tác giả mạng của các cháu, phía trên còn nói muốn khuyến khích sự phát triển của tính đa dạng văn hóa, vẫn có hy vọng cho việc tác phẩm trực tuyến được lọt vào danh sách lựa chọn." 

Hạng Noãn hỏi: "Vậy có hy vọng giành được giải thưởng không ạ?"

Quách Uyển Tâm cười, nói: "Thời điểm chưa đến thì cũng khó nói trước. Tuy nhiên chủ đề xuyên không và trùng sinh gì đó của các cháu, bà xem cũng thấy mơ hồ. Ngoài ra một số chủ đề trộm mộ đã bị ban tổ chức từ chối ngay tại chỗ."  

Ôn Hàn đưa Hạng Noãn đến trò chuyện với Quách Uyển Tâm gần cả ngày, khi mặt trời lặn mới đi ra.

Sau Tết Nguyên Tiêu, đạo diễn Trương gọi điện cho Ôn Hàn, nói với anh là quá trình quay bộ phim truyền hình đã hoàn thành, bước tiếp theo là làm hậu kỳ, nộp để xem xét và hoàn thiện hồ sơ.

Ôn Hàn mặc quần áo chuẩn bị đến công ty họp.

Lúc này, bộ phim tài liệu hình ảnh quốc tế đã phát hành. Hạng Noãn không ngờ bên lập kế hoạch sẽ đưa tên cô vào cuối phim. 

Không hổ là đội đầu bảng đại diện cho hình ảnh đất nước, toàn bộ phim tài liệu được dàn dựng rất tinh xảo, từng khung hình như một bức tranh vẽ, mang đậm nét duyên dáng của một đất nước rộng lớn.

Trong lúc nhất thời, tất cả đài truyền hình lớn và phương tiện truyền thông trực tuyến đều đang phát sóng.

Hạng Noãn đã chuyển về nhà của Ôn Hàn, căn nhà cô từng ở đã được cho thuê, tiền thuê được chuyển vào tài khoản của bà nội. Cô ngồi trên ghế sofa trong phòng khách xem phim tài liệu. 

Ôn Hàn trở về sau cuộc họp công ty, ngồi bên cạnh Hạng Noãn: "Vợ, cầu bao nuôi."

Hạng Noãn mỉm cười, nhìn chằm chằm vào màn hình TV, nói: "Dự án này không nhiều tiền, không bằng tiền bán sách của anh một ngày đâu."

Ôn Hàn bật lớn âm thanh TV: "Ý nghĩa khác nhau chứ, của em có ý nghĩa hơn, dù sao thì em cũng đang phụng sự cho đất nước."

Chuông điện thoại vang lên, Hạng Noãn liếc nhìn, là Lộ Gia, cô cầm điện thoại ra ban công.

Lộ Gia hào hứng nói qua điện thoại: "Xem phim tài liệu đi. Các nhà lãnh đạo từ chính quyền trung ương đã khen ngợi nghệ thuật thành phố Nam chúng ta đấy, toàn bộ Ban Tuyên truyền của chúng tôi có tiền thưởng rồi."

Hạng Noãn mỉm cười: "Chúc mừng nhé."

Lộ Gia nói: "Công lao của em dành cho bức tranh là rất lớn đấy." Lại nói: "Lãnh đạo nói bộ phim "Tuyên truyền hình ảnh thành phố Nam" sẽ được phát hành vào nửa cuối năm nay, ông ấy đặc biệt đề nghị em tham gia vào đội ngũ sản xuất mỹ thuật và chịu trách nhiệm minh họa. Em xem thử có được không, nếu được thì anh bắt đầu chuẩn bị ngay bây giờ, anh sẽ chuẩn bị hợp đồng nhé?" 

Hạng Noãn do dự, sau đó ngẩng đầu nhìn thấy Ôn Hàn khẽ gật đầu.

Cô hứa sẽ suy nghĩ lại, đến lúc đó xem xét các chi tiết lại nói.

Hạng Noãn cúp điện thoại, đi tới trước mặt Ôn Hàn: "Anh không ghen à?"

Ôn Hàn bóp chóp mũi cô nhẹ nhàng nói: "Chồng em không phải là loại người không biết nặng nhẹ hay ghen tuông, nhận công việc này sẽ tốt cho sự phát triển sau này của em."

Hạng Noãn định khen anh, nhưng cô lại nghe anh nói: "Em phải cho anh cảm giác an toàn, phải chứng minh tình yêu của em."

Hạng Noãn mỉm cười, ôm cổ Ôn Hàn, hôn lên môi anh thật sâu: "Cảm ơn anh, anh thật tốt."

Ôn Hàn trầm giọng nói: "Ai thật tốt cơ?"

Hạng Noãn ghé vào lỗ tai anh: "Chồng thật tốt."

Ôn Hàn quay đầu lại hôn cô: "Vậy chồng em có giỏi hay không."

Hạng Noãn đỏ mặt gật đầu, thì thầm: "Giỏi." Nhỏ như muỗi kêu.

Ôn Hàn bế cô đi vào phòng ngủ: "Anh còn có thể giỏi hơn nữa đấy."

Con chó chạy tới, túm lấy ống quần của Ôn Hàn định trèo lên, nhưng đáng tiếc là nó đã nhanh chóng bị nhốt ngoài cửa phòng ngủ, chỉ biết đưa chân cào cửa trong tuyệt vọng.

Nó nghe thấy tiếng mẹ kêu từ trong phòng, nó càng lo lắng hơn, ba với mẹ sẽ không lại đang đánh nhau nữa đó chứ, sao con người lại hay đánh nhau như vậy. Con chó vỗ cửa, không ai để ý đến nó. 

Thật lâu sau cửa phòng ngủ cuối cùng cũng được mở ra, con chó cắn ống quần Ôn Hàn, ba đáng ghét cực kỳ, lần nào cũng bắt nạt nó không ra gì.

Ôn Hàn nhấc chân lên đi rót nước trong phòng ăn, con chó kéo ống quần anh đi suốt một đường.

Anh đành ngồi xổm xuống, xoa đầu con chó, nói: "Vừa rồi ba đang yêu thương mẹ." Đương nhiên con chó không hiểu, nó tin ba đang ăn hiếp mẹ nó, trong lúc tức giận, nó mặc kệ ba, quay đầu đi vào phòng ngủ. 

Mẹ nó thật đáng thương, bị ức hiếp, quần áo đều bị lôi ra ném trên mặt đất, trên người cũng bị cắn đỏ, có vài điểm đỏ như dâu tây.

Hạng Noãn bước xuống giường, vì hai chân đau nhức nên gần như không thể đứng vững.

Ôn Hàn cầm cốc nước vào ôm Hạng Noãn xuống giường, con chó tưởng ba lại bắt nạt mẹ nên trèo lên giường dựa vào bên cạnh Hạng Noãn để ngăn cản không cho Ôn Hàn đến gần.

Ôn Hàn nhặt quần áo vứt trên sàn, gấp ở trên đầu giường, sau đó mang vào phòng tắm.

Khi trở lại anh nói: "Trong vòng hai năm kết hôn, tuyệt đối không thể có con."

Nhìn con chó là biết, đứa trẻ chắc chắn còn khó đối phó hơn.

Ôn Hàn đi vòng qua giường bên kia, đắp chăn bông cho Hạng Noãn: "Em nghỉ ngơi đi, anh đi mua đồ ăn."

Con chó trừng mắt nhìn anh.

Ôn Hàn đi ra ngoài lúc năm giờ chiều. Bên ngoài có tuyết nổi, một lớp mỏng tích tụ trên mặt đất, cùng rất nhiều cây cối và xe hơi gần đó. Sau khi mua một ít đồ ăn, anh bóp một nắm tuyết mang về nhà.  

Hạng Noãn đứng dậy, mặc một chiếc áo len màu trắng ở nhà, trên chân là đôi dép lê màu hồng.

Ôn Hàn từ trong phòng bếp lấy ra một chiếc đĩa sứ trắng, đặt nắm tuyết trong tay lên đĩa, dùng bút lông màu hồng vẽ một trái tim tình yêu lên đó, đưa tới trước mặt Hạng Noãn.

"Cho em một ngày tuyết rơi."

Hạng Noãn bưng đĩa ngồi trên sô pha, môi hơi nhếch lên: "Cảm ơn anh."

Ôn Hàn ngồi bên cạnh cô, con chó cảnh giác chạy tới, cố chen vào giữa hai người. Nó sợ ba lại bắt nạt mẹ. 

Anh đành phải đứng dậy, đi vào bếp rửa một củ cà rốt để vào mâm nơi con chó ăn, lúc này mới dụ được nó đi.

Hạng Noãn dựa vào vai Ôn Hàn nói chuyện phiếm: "Em có một người bạn mạng trước kia hàng ngày đều trò chuyện rất nhiều, nhưng không hiểu sao, dạo này em không thấy người đó online nữa."

Ôn Hàn: "Nam hay nữ?"

Hạng Noãn lấy điện thoại di động ra, mở QQ, nhấp vào giao diện trò chuyện với Tiện Tiện: "Đây, cả nam cả nữ."

Đúng là gần đây Ôn Hàn không vào tài khoản này nhiều, mỗi ngày mở mắt ra đều có thể nhìn thấy cô, không giống như trước đây chỉ có thể giả làm người lạ trên mạng mới có thể nói chuyện với cô.

"Việc này khá bình thường, ai cũng có cuộc sống của riêng mình, có thể người ta cũng đang bận."

Hạng Noãn nhìn Ôn Hàn, người này ngày thường thích ghen tuông, hôm nay phản ứng hơi lạ đó.

Hạng Noãn gửi một tin nhắn cho Tiện Tiện trước mặt Ôn Hàn.

[Ngũ Hành Khuyết Ái: Dạo này bận việc gì đấy, thấy cậu không online nhiều nữa.]

Ôn Hàn đứng dậy nói: "Anh vào phòng rửa tay."

Ngay sau đó, Hạng Noãn nhận được hồi âm.

[Mệnh Lý Phạm Tiện: Không phải vừa hết Tết thôi sao, sao thế, nhớ ba à?]

[Ngũ Hành Khuyết Ái: Cút!]

Cả hai bông đùa nhau vài câu.

Hạng Noãn rất thích mắng Tiện Tiện, phát hiện dù hai người không tán gẫu mấy ngày vì bận ăn Tết, nhưng khi hai người nói chuyện lại thì vẫn như trước, thật tốt.

Hạng Noãn vừa nghịch gửi sticker đùa nhau với Tiện Tiện, vừa đứng dậy đi vào phòng rửa tay, gõ cửa nói: "Đã xong chưa?"

Ôn Hàn đứng sau cửa gửi tin nhắn QQ cho Hạng Noãn, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, suýt chút nữa tưởng mình bị bắt quả tang.

Anh gửi câu cuối cùng.

[Mệnh Lý Phạm Tiện: Có chút chuyện, không nói nữa nhé, khi về chúng ta lại nói chuyện, hẹn gặp lại con gái.]

Ôn Hàn tắt tài khoản Tiện Tiện, cất điện thoại, mở cửa phòng rửa tay, nói trước mặt Hạng Noãn: "Nhớ anh à?"

Hạng Noãn đóng cửa nhốt Ôn Hàn bên ngoài: "Em dùng phòng rửa tay."

Ôn Hàn vào bếp nấu bữa tối, suy nghĩ xem nên thẳng thắn với cô khi nào thì thích hợp nhất, cô sẽ phản ứng thế nào nếu biết Tiện Tiện là anh? Cô có tức giận không? Giận vì anh nói dối cô. Hay là sẽ hạnh phúc nhỉ? Vì anh đã luôn ở bên cô.  

Lúc này Ôn Hàn có chút bối rối, quyết định giấu giếm chuyện này với cô trước.

Dù sao khi cả hai có chút mâu thuẫn, cần Tiện Tiện nói thay anh.

Thật là hèn hạ, Ôn Hàn âm thầm khinh thường chính mình.

Cũng thực là hóm hỉnh, Ôn Hàn thầm tán thưởng bản thân. Chỉ là hơi cắn rứt lương tâm. Sau này phải tìm một cơ hội thích hợp để thẳng thắn với cô.

Không mất nhiều thời gian để "Đông Cung Phong Vân Lục" được hoàn thiện, được phát sóng độc quyền trên đài truyền hình vệ tinh với rating rất cao. Việc tuyên truyền đã sớm được thực hiện trên Internet, cộng thêm bản thân nguyên tác đã có uy tín cao, có lượng truy cập do vua phim mang lại. Còn chưa phát sóng đã lên hot search.

Vào đêm phát sóng, Hạng Noãn ôm gối, ngồi trên sô pha, căng thẳng nhìn màn hình TV.

Ôn Hàn đang mã hoá các từ trong thư phòng, viết phiên ngoại tái bản cho "Đông Cung Phong Vân Lục".

Hạng Noãn chạy đến thư phòng, kêu lên: "Sắp phát sóng rồi, anh không muốn xem sao?"

Ôn Hàn đặt chuột xuống, đưa Hạng Noãn đến phòng khách: "Đi, anh xem với em." Khi anh nắm tay cô, anh phát hiện tay cô có chút run, anh cười nói: "Đừng khẩn trương như vậy chứ."

Hạng Noãn ngồi trên ghế sofa: "Có thể không khẩn trương sao? Anh đã đầu tư rất nhiều tiền mà."

Chuông cửa vang lên, Triệu Văn Đình và Đào Hủy Hủy đứng ở cửa, một người xách một túi lớn thịt nướng, một người xách một túi bia trên tay.

Noãn Noãn mở cửa cho hai người vào. Bộ phim truyền hình đúng lúc bắt đầu phát sóng.

Ôn Hàn và Triệu Văn Đình dường như không quan tâm, họ ngồi vào bàn ăn thịt nướng.

Hạng Noãn và Đào Hủy Hủy nhìn thẳng vào màn hình TV, không ngừng trao đổi ý kiến.

Đào Hủy Hủy: "Kỹ năng diễn xuất của nam chính tốt thật, không hổ là vua màn ảnh. Nữ chính hình như không nổi tiếng lắm, kỹ năng diễn xuất cũng ổn, phát sóng xong về cơ bản thì có khả năng có thể nổi tiếng." 

Hạng Noãn: "Kịch bản đã được điều chỉnh qua rồi, nam nữ chính nhanh như vậy đã gặp nhau. Quần áo trên người nam chính trông rất ổn đấy." 

Đào Hủy Hủy: "Tôi muốn gả cho nam chính."

Triệu Văn Đình hét lên từ phòng ăn: "Đào Hủy Hủy, lấy cái gương soi lại mình đi đã rồi nói tiếp."

Phát sóng xong một tập, lúc quảng cáo, Hạng Noãn và Đào Hủy Hủy đã vội vàng mở Weibo, check nội dung bàn luận về bộ phim này.

Chỉ trong một thời gian ngắn nó đã nằm trong top ba tìm kiếm nóng nhất. Từ khâu sản xuất đến cốt truyện cho đến diễn viên đều được đánh giá tốt. 

Hạng Noãn đi đến bên người Ôn Hàn, ăn xiên thịt thăn, sau đó tiếp tục chạy lại xem TV.

Phát sóng xong hai tập, Hạng Noãn và Đào Hủy Hủy vừa xem điện thoại vừa thảo luận với nhau.

Đào Hủy Hủy cảm thán: "Hạ Diễm Tranh này thật là may mắn, Phương Tịnh Khởi chắc là đã tức điên lên rồi nhỉ. Tài nguyên và đội ngũ tốt như vậy, người nào diễn người đó hot. Thiết nghĩ mình cũng muốn đi diễn xuất."

Hạng Noãn cười không nói gì.

Đào Hủy Hủy tiếp tục nói: "Bộ phim "Đông Cung Phong Vân Lục" lại mang đến một làn sóng nhiệt độ khác."

Hứa Tĩnh Vi gọi cho Ôn Hàn, thúc giục anh viết phiên ngoại vì muốn tái bản. Còn nói nếu trong vòng một tuần tới không thể có được phiên ngoại thì sẽ đưa "lưỡi dao" đến, còn sẽ bắt cóc cô vợ nhỏ của anh.

Trước khi đi, Đào Hủy Hủy để lại cho Hạng Noãn một tấm danh thiếp của một studio chụp ảnh cưới nổi tiếng ở địa phương.

Triệu Văn Đình sốt ruột thúc giục cô ở cửa: "Khổ quá, đi thôi cô nương ơi."

Đào Hủy Hủy nhìn Ôn Hàn dịu dàng đứng bên cạnh Hạng Noãn, lần thứ N cảm khái khoảng cách giữa người với người sao lại lớn như vậy.

"Nhìn em kìa, không biết hôm nay có gió lớn hay sao, lại cứ mặc thế này, bỏ đi bỏ đi, ông đây nóng chết rồi, cho em mặc áo khoác của anh, tiền thuê một tiếng là 100 tệ."

Bình luận

Truyện đang đọc