ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG HÔN


Cố Vũ Trạch không biết nói gì, đây là mẹ ruột hắn?
Phó Linh Lung cũng không có quản hắn, ngồi ở bên cạnh Diệp Phồn Tinh, nói: "Tinh Tinh, tới xem một chút cái nhẫn cưới này, cảm giác thế nào?"
Mặc dù Diệp mẫu bên kia không đồng ý, nhưng chuyện kết hôn, ý tứ Phó Cảnh Ngộ vẫn là tiếp tục.

Phó Linh Lung dĩ nhiên là tiếp tục phụ trách những chuyện này.

Cố Vũ Trạch nhìn mẹ thiên vị đến lợi hại, "Mẹ, rốt cuộc con là con của mẹ, hay cô ấy là con gái của mẹ?"
Hắn bình thường cũng không phải là người ngây thơ như vậy, hôm nay lại không nhịn được kháng nghị.

Phó Linh Lung nhìn cũng chưa từng nhìn hắn, ngoài miệng trả lời: "Mẹ nếu là có con gái, con còn được như bây giờ sao?"
Phó Linh Lung vẫn muốn có con gái, nhưng là, cha của Cố Vũ Trạch không đồng ý, hắn cảm thấy có một đứa con trai, lại sinh con gái, rất lãng phí tinh lực.


Hơn nữa, Phó Linh Lung lúc ban đầu sinh Cố Vũ Trạch, điều kiện y tế còn chưa phát đạt như bây giờ, khó sinh thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn, cha của Cố Vũ Trạch đối với chuyện này một mực canh cánh trong lòng, làm sao cũng không nguyện ý để cho vợ mình nguy hiểm như vậy.

Cho nên, trong nhà cũng chỉ có Cố Vũ Trạch một đứa bé này, hai vợ chồng tất cả tinh lực đều đặt ở trên người của hắn.

Cố Vũ Trạch nhìn tất cả sự chú ý của mẹ đều ở trên người Diệp Phồn Tinh, giận đến rời đi.

Diệp Phồn Tinh dùng ánh mắt còn lại liếc nhìn Cố Vũ Trạch, nhìn hắn như vậy, thật là không có thương tiếc hắn một chút nào.

Diệp Phồn Tinh cùng Phó Linh Lung cùng nhau chọn xong nhẫn cưới, cái này nhẫn cưới bán chính rất đắt tiền, được làm ra bởi vàn tay của một nghệ nhân, cả thế giới chỉ có duy nhất một đôi.

Phó Linh Lung một vài lúc là nữ nhân rất mạnh mẽ, nhưng rất nhiều lúc, trong xương lại rất cảm tính, thích những thứ đồ lãng mạn này, cho nên, mới ở bên trong nhiều nhãn hiệu như thế chọn cái này.

-
Chọn xong nhẫn cưới, Diệp Phồn Tinh ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn điện thoại di động.

Triệu Gia Kỳ gửi một tin nhắn cho cô, từ lần trước bị Phó Linh Lung giáo huấn sau, Triệu Gia Kỳ những ngày qua cũng không có nhảy nhót.

Lúc này đột nhiên gửi tin nhắn tới, Diệp Phồn Tinh còn thật ngoài ý muốn.

Cô mở ra tin nhắn nhìn một cái, Triệu Gia Kỳ gửi chính là: "Tôi cùng Cố Vũ Trạch cuối tuần này muốn đi Đại Lý chơi."
Còn bổ sung thêm vé máy bay.


Trước đây thật lâu ba người còn chơi với nhau, bọn họ có hẹn cùng đi chơi.

Bất quá bây giờ, chỉ có cô ta và Cố Vũ Trạch...!
Chuyện lần trước làm cho trong lòng Triệu Gia Kỳ rất ủy khuất, nhưng đối phương là cậu của Cố Vũ Trạch, cô ta cũng không trêu chọc nổi.

Cô ta bây giờ có thể làm, chẳng qua là nói với Diệp Phồn Tinh những chuyện này để cô tức giận.

Dù sao ba người bọn họ ở chung một chỗ lâu như vậy, Triệu Gia Kỳ vẫn hiểu, trong lòng Diệp Phồn Tinh, không có khả năng một chút cũng không có Cố Vũ Trạch.

Cho nên, cô ta nhất định muốn biểu hiện hạnh phúc của mình với Diệp Phồn Tinh, chỉ có như vậy, trong nội tâm cô ta mới có thể hơi hơi thoải mái một chút.

"Chúc mừng." Diệp Phồn Tinh đánh hai chữ.

Không khỏi không thừa nhận, Triệu Gia Kỳ rất hiểu rõ cô, nhìn những thứ này, cô quả thực chán ghét, nhưng không phải là bởi vì không bỏ được Cố Vũ Trạch, mà là bởi vì...!
Ban đầu nếu như không có cô, Triệu Gia Kỳ sẽ không cùng với Cố Vũ Trạch ở chung một chỗ.


Mà bây giờ, Triệu Gia Kỳ giẫm đạp cô lên chức (thượng vị) sau, lại đủ loại tới trước mặt cô khoe khoang.

Suy nghĩ một chút, thật sự chính là việc làm cho người khác sốt ruột.

Chẳng qua là, cô cũng không thể không cho Cố Vũ Trạch cùng với Triệu Gia Kỳ ở chung một chỗ đi!
Triệu Gia Kỳ giơ giơ lên khóe miệng, "Cô cũng rất tốt a! Ngược lại cô có Phó thúc thúc, chúc mừng cô tân hôn hạnh phúc."
Triệu Gia Kỳ nói những lời này, rõ ràng mang theo mùi vị tố khổ.

Phó Cảnh Ngộ cường thế đi nữa, cuối cùng đã là một phế nhân, mà không phải là trước kia hô phong hoán vũ trong quân đội.

Mà cô ta và Cố Vũ Trạch, tiền đồ không thể đo lường..


Bình luận

Truyện đang đọc