ĐẠI THÚC NHẸ NHÀNG HÔN


"..."
Diệp Phồn Tinh cảm giác mình bị Phó Cảnh Ngộ nói những lời này đến ngây ngô rồi.

Bởi vì cô không thích Triệu Gia Kỳ, cho nên, đại thúc cũng không thích Triệu Gia Kỳ, thậm chí cũng không muốn cho cô ta sắc mặt tốt.

Rõ ràng loại hành vi này nghe có chút ngây thơ nhưng là, đứng ở góc độ của Diệp Phồn Tinh mà nói, lại cảm thấy đại thúc đẹp trai chết mất.

"Đại thúc, gả cho chú quá hạnh phúc!" Diệp Phồn Tinh cảm động đến trực tiếp ôm lấy cánh tay của anh.

Cô đột nhiên lại gần, mới vừa tắm xong, thân thể còn hương thơm nhẹ.

Phó Cảnh Ngộ hô hấp đọng lại một cái, cảm giác từ khi Phó Linh Lung cùng mình tán gẫu qua cái đề tài kia sau, trong lòng của anh có một cái chốt được mở ra.


Diệp Phồn Tinh trong mắt anh không chỉ là một tiểu nha đầu, mà còn là một nữ nhân.

Diệp Phồn Tinh ôm lấy cánh tay của Phó Cảnh Ngộ, có chút khổ não mà nói: "Cho tới bây giờ cũng không có người tốt với tôi như vậy! Chú tốt với tôi như vậy, sau này tôi nên làm cái gì a?"
"Làn cái gì là sao?" Phó Cảnh Ngộ không hiểu hỏi.

Diệp Phồn Tinh nói: "Tôi sẽ hình thành thói quen.

Chú không sợ tôi một mực quấn chú?"
"Em thích là tốt rồi."
"Cái kia nói xong rồi, tôi muốn cả đời quấn chú.

Coi như chú đuổi tôi đi, tôi cũng không đi a!"
Diệp Phồn Tinh ôm lấy cánh tay của anh, đùa nói.

Phó Cảnh Ngộ con mắt màu đen nhìn Diệp Phồn Tinh, nhớ lại Tô Lâm Hoan đào hôn, cảm thấy có chút châm chọc.

Giữa người và người chênh lệch tại sao lại lớn như vậy?
Anh tự tay xoa xoa đầu của Diệp Phồn Tinh, "Mệt rồi sao?"
"Có chút."
"Nhanh ngủ đi!"
Diệp Phồn Tinh nằm ở trên giường, mặt dán vào đầu, than thở, "Bụng lại đau, không ngủ được."
Lời mới vừa mới vừa nói xong, cũng cảm giác được Phó Cảnh Ngộ ôm cô.

Cánh tay của anh rất có lực, đưa cả người cô ôm ở trong ngực, bàn tay đặt ở trên bụng nhỏ của cô...!
Thời điểm kinh nguyệt tới, bụng nhỏ lại lạnh, tay anh lại ấm áp cực kì.


Đây là lần đầu tiên hai người thân mật như vậy, Diệp Phồn Tinh không dám nói tiếp nữa.

-
Buổi sáng, Diệp Phồn Tinh mặc đồ ngủ đi ra, cô không có mang quần áo tới, ngày hôm qua quần áo giặt sạch còn chưa khô, cũng chỉ có thể mặc đồ ngủ rồi.

Cô đi xuống lầu, phát hiện trong phòng khách có khách, Phó ba ba cùng mẹ Phó cũng ở đó.

Tới chính là một đôi vợ chồng, tuổi tác cùng ba mẹ của Phó Cảnh Ngộ không sai biệt lắm.

Bọn họ thật giống như đang nói chủ đề rất nghiêm túc, Diệp Phồn Tinh liền không có đi vào trong.

Bọn họ nói chuyện âm thanh từ trong phòng khách truyền tới: "Chúng ta hôm nay qua tới, chủ yếu là vì hôn sự của Lâm Hoan cùng Cảnh Ngộ."
"Hôn sự?" Tiếp lời là mẹ Phó, nàng ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông mập nói chuyện.

Ngữ khí rất lạnh lẽo cứng rắn, "Cảnh Ngộ xảy ra chuyện đến bây giờ, Tô Lâm Hoan một lần đều chưa từng xuất hiện, ông bây giờ tới cùng tôi nói hôn sự?"
Bà luôn nhớ thời điểm lúc trước Tô Lâm Hoan luôn tới nhà chơi, mở miệng một tiếng ba mẹ, cứ như là con dâu ruột.


Bọn họ đối với Tô Lâm Hoan cũng rất tốt, dù sao cũng là con dâu tương lai.

Có lúc nào nghĩ đến, chính là con dâu ruột này, sau khi Phó Cảnh Ngộ xảy ra chuyện, cả người liền biến mất rồi.

Nguyên bản chuyện Phó Cảnh Ngộ bị thương, đối với người nhà họ Phó đả kích cũng không nhỏ rồi.

Cách làm của Tô Lâm Hoan, quả thực là tưới dầu vào lửa, liên tiếp gặp tai nạn!
Tô phụ một mặt xin lỗi, "Thật sự ngượng ngùng, Cảnh Ngộ xảy ra chuyện như vậy, chúng tôi cũng thật xin lỗi.

Chẳng qua là...!Lâm Hoan nhà chúng tôi tuổi tác còn nhỏ, muốn xuất ngoại đi học thêm chút, con bé đi lần này, phỏng chừng năm sáu năm không về được.

Trước lễ vật đám hỏi, chúng tôi đưa trả về gấp đôi, đều là chúng tôi không tốt, là chúng tôi thật có lỗi với Cảnh Ngộ, chúng tôi cũng chỉ có một đứa con gái là Lâm Hoan, đem nó làm hư rồi! Nó hiện tại đã qua ở nước ngoài rồi, chúng tôi cũng không thể đi đem nó bắt trở lại, đúng không?".


Bình luận

Truyện đang đọc