ĐẠI TỤNG SƯ

Q1 – CHƯƠNG 10: HẮC HỘ KHẤT CÁI

Editor: Luna Huang – khất cái không hộ khẩu
Tụ Phúc lâu mở cửa, trước cửa còn có lưu lại một đống máu vịt.

Đỗ Cửu Ngôn nhìn một chút bên trong, hỏa kế nhiệt tình bắt chuyện với nàng, “Khách quan, chúng ta có điểm tâm sáng, vào ngồi đi.”

“Ngày khác.” Đỗ Cửu Ngôn dắt tay nhi tử, nghênh ngang ly khai, củ cải nhỏ hỉ tư tư nói: “Ngụy trang của ngươi phi thường thành công.”

Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ cái cổ, “Không được hoàn mỹ, chính là không có hầu kết.”

Hầu kết này, không dễ làm!

“Cha.” Củ cải nhỏ cười hì hì cầm lấy tay của Đỗ Cửu Ngôn, “Cha!”

Đỗ Cửu Ngôn cúi đầu nhìn hắn.

“Không có việc gì, ta gọi chơi, ta lớn như vậy chưa từng gọi cha.” Củ cải nhỏ cao hứng nói: “Sau này, ban ngày người là cha, buổi tối chính là nương.”

Đỗ Cửu Ngôn cười ha ha một tiếng.

Đi đến thành y điếm đổi y phục, mẫu tử hai người đi bộ trên đường. Nàng tìm việc làm, không thôi qua không được bao lâu, miệng ăn núi lở.

Về phần làm cái gì, nàng tạm thời chưa biết.


“Khách quan, ở trọ nghỉ chân đều rẻ, hôm nay vào điếm giảm năm văn tiền.” Cửa một cái khách sạn, hỏa kế ra sức thét to.

Đỗ Cửu Ngôn xem giấy tìm nhân công ở cửa tiệm, nhãn tình sáng lên, nói với củ cải nhỏ: “Ta đi làm hỏa kế?”

“Người làm hỏa kế? Đó là đại tài tiểu dụng.” Củ cải nhỏ lắc đầu như trống lắc, “Không được, không được.”

Đỗ Cửu Ngôn đè lại đầu của hắn, “Không thương lượng với ngươi, ngươi không cần trả lời.”

Mặc kệ nàng trước đây có tài gì, ở chỗ này nàng chính là phế vật.

“Khách quan, người nghỉ chân hay ở trọ?” Hỏa kế gầy gò, một đôi mắt rất cơ linh, thấy quần áo các nàng ngăn nắp, lập tức nhiệt tình nghênh đón, “Đức Khánh Chúng ta rẻ nhất Thiệu Dương, bốn trăm chín mươi lăm văn một đêm.”

Đỗ Cửu Ngôn đánh giá chính đường, căn nhà gỗ và gạch trộn lẫn, trét vôi, hai tầng lần kéo dài đến hậu viện, lầu một là tửu quán, lầu hai là khách sạn bình dân.

Trong chính đường có hai bàn khách nhân, một bàn có bốn người, một bàn là ba nam tử trẻ tuổi, đang uống rượu nói chuyện phiếm.

“Ta đến xin việc, chưởng quỹ có đây không?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn lướt qua quầy, một vị trung niên nam nhân chừng bốn mươi tuổi đứng phía sau, ăn mặc tơ lụa, cao lớn vạm vỡ, đang tập trung tinh thần xem sổ sách.

Chắc là chưởng quỹ tiệm này hoặc là đông gia.

“Xin việc?” Hỏa kế ngẩn ra, trên dưới quan sát Đỗ Cửu Ngôn, cười ha hả chỉ vào quầy, “Chưởng quỹ ở bên kia ngươi nói với chưởng quỹ.”

“Chưởng quỹ tính tình nóng vội, ngươi nói chuyện lưu loát chút.” Hỏa kế đè nặng thanh âm, hảo tâm nhắc nhở.


Đỗ Cửu Ngôn cảm kích chắp tay, mang theo củ cải nhỏ đi đến quầy bên kia, tự giới thiệu. Chưởng quỹ cau mày đánh giá nàng, lại nhìn củ cải nhỏ, “Tiểu hài này là gì của ngươi, ngươi bắt đầu làm việc, hắn thế nào? Chỗ ta không người rảnh rỗi.”

“Ta không phải người rảnh rỗi, ta có thể làm.” Củ cải nhỏ không phục chống thắt lưng, ngưng mi trừng mắt, “Quét rác, lau bàn ta đều biết.”

Chưởng quỹ vẫy tay, “Đi, đi, còn chưa cao tới bàn, ngoại trừ quấy rối không có gì khác.”

“Ta biết.” Củ cải nhỏ dự định tranh lý đến cùng, chứng minh năng lực của mình, Đỗ Cửu Ngôn cười khanh khách nói: “Hắn ở nhà, không theo ta đi làm.”

Vọng Thư Uyển.com
Chưởng quỹ miễn cưỡng thoả mãn, lớn giọng nói: “Một tháng sáu trăm hai mươi văn, bao ăn không bao ở, y phục bốn mùa hai bộ. Đầu giờ dần bắt đầu làm việc, đầu giờ tuất tan tầm, một năm nghỉ ba ngày.”

Sáng sớm năm giờ năm giờ, chín giờ tối tan tầm, một năm nghỉ ba ngày?

Bóc lột của tư bản a!

“Đi trễ trừ tiền.” Chưởng quỹ thét to, “Còn có, mang theo hộ tịch cùng bảo trường tính, ta đây không thu người nơi khác.”

Đỗ Cửu Ngôn thiêu mi, cúi đầu nhìn củ cải nhỏ. Củ cải nhỏ trừng mắt với nàng, nhỏ giọng hô: “Nương, người ngẫm lại chúng ta vì sao làm khất cái!”

Cũng là bởi vì không hộ tịch? Vậy nàng chẳng phải là đến hỏa kế đều không làm được sao?

Trời xanh, người khác xuyên qua không phải tiểu thư phú quý, chính là vương phi nương nương, thế nào đến nàng, thì biến thành khất cái không hộ khẩu.


“Cảm tạ, ta trở về lấy hộ tịch.” Đỗ Cửu Ngôn trả lời một câu có lệ, dắt nhi tử chuẩn bị đi.
Ở nơi này, một nam tử vóc người gầy nhỏ, tầm ba mươi chạy ào vào cửa, hô: “Chưởng quỹ, hỏa kế, căn phòng tối hôm qua ta ở dọn xong chưa, thấy y phục cũ của ta khồn?”

“Đây, đây.” Mới vừa rồi hỏa kế hỏa kế chạy ra sau quầy lấy ra một kiện y phục cũ, “Sáng sớm thu thập gian phòng liền thấy, cất giúp ngươi. Bạc bên trong không ít, người xem lại.”

Một kiện áo choàng ngắn vải bố màu xám tro nửa cũ, trong túi chứa bạc vụn và đồng tiền.

Đỗ Cửu Ngôn muốn đi, bỗng nhiên nghe nam tử hô: “Không đúng, trong túi ta có mười lượng bạc hai mươi lăm văn tiền, hiện tại thế nào chỉ có ba lượng hai mươi lăm văn? Còn có bảy lượng đâu?”

Nhãn tình của Đỗ Cửu Ngôn sáng lên, xoay người tại chỗ, củ cải nhỏ hồ nghi nói: “Người. . . Sẽ không phải lại muốn xem náo nhiệt chứ?”

“Nhìn!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Lời của ta, ngươi nghe là được, không cần phát biểu ý kiến.”

Củ cải nhỏ ồ một tiếng, cúi đầu ngoan ngoãn đứng đó.

“Thiếu, thiếu tiền?” Sắc mặt hỏa kế trắng bệch, “Người đếm lại thử xem, sau khi người trả phòng ta liền đi dọn phòng, thấy trong túi có tiền ta không có động, làm sao có thể thiếu?”

“Xảy ra chuyện gì.” Chưởng quỹ cũng ra quầy, “Thiếu tiền gì, ngươi đếm kỹ chưa?”

Nam tử kia đổ hết tiền trong túi lên bàn, “Mọi người xem, ta đếm ngay trước mặt các ngươi.” Hắn đếm một lần, vỗ bàn, “Thấy không, ba lượng hai mươi lăm văn tiền, ta cũng không đếm sai. Nhưng ngày hôm qua trong túi ta rõ ràng có mười lượng hai mươi lăm văn tiền.”

Bạc của hắn đều là thỏi, có cái có in hoa mai, có cái tròn vo, nên mỗi khối đều nặng.

“Các ngươi trả tiền cho ta, bằng không ta phải đi cáo quan.” Nam tử giận nói.

Sắc mặt của hỏa kế trắng bệch, lắc đầu, “Ta, ta không lấy tiền. Trong túi ngươi chỉ có nhiêu đó tiền, ta đến đụng cũng không có đụng.”

Vọng Thư Uyển.com

Chưởng quỹ nhìn chằm chằm hỏa kế mấy lần, chỉ vào nam tử la to nói: “Lão tử mở khách sạn mười lăm năm, chưa bao giờ làm chuyện trộm tiền hại người, nếu như ngươi nháo, vậy đi báo quan, để người nha môn đến mới nói.”

“Cũng không biết bao nhiêu tiền, đã muốn ngồi trên đầu ta, cửa cũng không có.” Theo đến cùng, chỉ vào hỏa kế nhà mình, “Đi, đi mời Tiêu Tam gia.”

Hỏa kế xác nhận ra ngoài.

Nam tử gây chuyện tức giận ngồi xuống bàn bên cạnh, mắng: “Báo đi báo đi! đẻ mọi người biết, các ngươi là hắc điếm.”

Trong đại đường có hai bàn có người, một bàn nhìn hắn, mà bàn ba vị nam tử uống rượu, cười khẽ nhấp chút rượu, chuyện không liền quan đến mình.

“Thú vị.” Củ cải nhỏ vuốt, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.

Ba!

Đỗ Cửu Ngôn vỗ hắn một cái, cả giận nói: “Đoạt thoại của ta!”

—— lời nói ngoài ——
Trước đây ta chỉ gõ chương mới, các hoạt động tiêu tương đều không biết, thuộc về loại tác giả phật hệ.
Gần đây các vị nghiêm khắc, muội tử hận thiết bất thành cương đánh ta, để ta đau nhức sửa lại, phải nhiệt tình tích cực.
Được rồi, ta muốn nhiệt tình chút, tích cực hướng về phía trước, tích cực hỗ động, tích cực yêu các ngươi.
Hiện tạim bắt đầu có tình huống để đoán:
Hỏi: Ba bị nam tử bàn đó họ gì?
1: Thái, Tiêu, Phùng
2: Từ, Mẫn, Cố
3: Tiền, Đậu, Tống
Người trả lời thưởng 30 tiêu tương tệ! Đáp án chương tiếp theo công bố!
Moa moa ta! Ta đang học, mọi người nhàn hạ nói thêm ý kiến quý giá.
Cái khác: Cảm tạ muội tử tặng hoa, tặng kim cương, muội tử tích cực bình luận để ta cùng truyện trở nên hot, tâm ý ta đều nhỡ, cảm tạ!


Bình luận

Truyện đang đọc