ĐẠI TỤNG SƯ

Q1 – CHƯƠNG 39: CỔ CỔ QUÁI QUÁI

Editor: Luna Huang
“Cái gì không về nhà, chính là ngươi bán.” Vương Lại nói: “Quan gia, các ngươi bắt hắn đi.”

Một cước Oa Tử đá cái mông của Vương Lại, “Câm miệng cho lão tử, cằn nhằn, ngươi làm chủ hay ta làm chủ!” Dứt lời, chất vấn, “Người là ai của Quế Hương?”

Vương Lại da dày thịt béo, lảo đảo liền đứng vững vàng, sắc mặt hơi đổi một chút, ấp úng nói: “Ta, ta là ca ca của Quế Hương!”

“Ca ca?” Oa Tử phi một cái, “Quế Hương ta không biết, ngươi ở Vương gia thôn lão tử còn không biết, nếu ngươi có muội muội, còn có thể sống tới ngày nay sao? Sớm bị ngươi bán đến kỹ viện rồi.”

Vương Lại nổi danh là hổn tử, ăn uống chơi gái đàng điếm cờ bạc mọi thứ đều có đủ.
“Ta.” Vương Lại thấp giọng nói: “Biểu muội!”

Oa Tử lại nhìn Lộ lão tứ, “Ngươi nói, Vương Lại là ai của Quế Hương?”

“Là, là, là biểu ca!” Lộ lão tứ lắp bắp đáp, vừa lúc hài tử trong phòng khóc, hắn hoảng loạn nói: “Ta, ta đi ôm hài tử.”

Bỏ chạy vào phòng.

Oa Tử nhìn Bả Tử, thấp giọng nói: “Hai người kia một cáo người, một bị cáo, lại đều che che giấu giấu, cảm giác có cổ quái. Bằng không… Đều mang về?”

“Chờ chút.” Bả Tử nhìn tường vây, ho khan một tiếng, “Ngươi thấy thế nào?”

Oa Tử sửng sốt, “Bả Tử, ngươi hỏi ai?” Hắn dứt lời, chợt nghe sát vách có người nói: “Nói cáo người, nhưng thân phận người cáo người bất minh, theo luật đánh ba mươi roi trước, nói rõ rồi, mới thụ lý.”

“Đúng vậy.” Oa Tử bừng tỉnh đại ngộ, hướng về phía tường vây chắp tay, “Đỗ tiểu ca, rõ ràng luật pháp như thế, lợi hại a.”


Sát vách không nói chuyện, trong mắt Bả Tử đều là cười.

“Có nghe hay không?” Oa Tử nói với Vương Lại: “Còn che che giấu giấu, một người ăn ba mươi roi trước!”

Vương Lại sợ giật mình một cái, co rúm vai, “Quan gia, thật là. . . Biểu muội!”

Lộ lão tứ ôm hài tử hài tử, nhìn thoáng qua sát vách, cũng rũ mắt phụ họa theo, “Đúng là biểu muội.”

Bả Tử nói: “Đánh đi. Đánh xong không nhận tội, lại bắt vào ngục.”

“Chớ, chớ đánh. Ta, ta không tố cáo nữa còn không được sao?” Vương Lại phù phù quỳ xuống, “Ta không cáo nữa.”

Dân không cáo quan không truy xét, có thể ít một chuyện thì một chuyện. Oa Tử gật đầu, “Không cáo phải tới chỗ tam gia triệt án, bớt đùa giỡn hoa thương với theo chúng ta!”

“Đi thôi.” Dứt lời, cùng Bả Tử trở về.

Bọn họ vừa đi, Vương Lại chỉ vào Lộ lão tứ đè nặng thanh âm, nói: “Hạn ngươi ba ngày, không đưa Quế Hương hoặc trả tiền mượn phòng của ngươi để gán nợ.”

Dứt lời, ra cửa.

Vọng Thư Uyển.com
“Mặc kệ?” Nháo nhi nhìn Oa Tử và Bả Tử vào cửa, “Quế Hương thẩm làm sao bây giờ?”

Bả Tử nói: “Lộ lão tứ có thể đi nha môn báo mất tích, thụ lí rồi tự nhiên sẽ giúp hắn tìm người.” Dứt lời, nói vài câu với Oa Tử, Oa Tử chắp tay với mọi người, “Các vị, cáo từ.”

Liền đi.

“Trần tiên sinh.” Cửa không khóa, Lộ lão tứ ôm nhi tử, ở bên ngoài dò xét đầu vào, “Tiên sinh có ở đây không?”

Trần Lãng đi tới, hơi gật đầu, “Lộ lão đệ, tìm ta có chuyện?”

“Tiên sinh có phiền nhờ người giúp ta trông hài tử một chút hay không, ta, ta ra ngoài tìm Quế Hương.” Lộ lão tứ câu nệ, lúc nói chuyện ngẩng đầu một cái thấy được Bả Tử, nhất thời sợ run lên, “Không, không, không làm phiền người.”

Nói xong, ôm hài tử muốn đi.

“Đế ta trông cho, không có việc gì.” Trần Lãng gọi hắn lại, “Người mất tích phải tìm, bất quá lực một người quá đơn bạc, ngươi ngươi báo quan cho tốt.”

Lộ lão tứ ôm chặt hài tử, ấp úng nói: “Ta, ta không phải là không muốn báo, mà là. . . Tiên sinh làm phiền người, trước khi trời tối khẳng định trở về.”

Lúc nói chuyện, đưa hài tử Thiết Ngưu mặc cái yếm đỏ cái mông trần qua.

Thiết Ngưu tỉnh rồi, nho nhỏ gầy teo, mắt chuyển nhanh như chớp quan sát Trần Lãng, thoáng cái nhếch miệng nở nụ cười, rất chọc người trìu mến.

Lộ lão tứ cúi mình vái chào, bỏ đồ mới của hài tử xuống, vội vã đi.


“Ai.” Trần Lãng ôm hài tử cầm y phục, “Cũng là người đáng thương.”

Đỗ Cửu Ngôn ngồi ở trên ghế, đánh giá Thiết Ngưu, nhàn nhạt nói: “Người thương cảm cũng có chỗ đáng trách. Tiên sinh chớ vội thương hại hắn!”

“Làm sao vậy?” Tất cả mọi người nhìn nàng, Nháo nhi hoảng sợ nói: “Lẽ nào Lộ thúc thật giết thẩm?”

Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Không chắc. Hắn và Vương Lại đều có vấn đề.” Dứt lời, nhìn về phía Bả Tử, “Hắn cứ không báo quan, các ngươi vẫn mặc kệ?”

Bả Tử gật đầu, “Thiếu nhân thủ, không có biện pháp.”

“Thiết Ngưu.” Nháo nhi đi đón tiểu hài tử, “Ta lấy kẹo cho ngươi ăn có được hay không a?”

Thiết Ngưu như nghe hiểu, giương cánh tay muốn Nháo nhi bế. Củ cải nhỏ cũng xích lại chơi.

Đỗ Cửu Ngôn trở về phòng đọc sách, sách nàng mua,《 Đại Học 》và《 Trung Dong 》.

“Đại học chi đạo, tại minh minh đức, tại thân dân, tại chỉ vu chí thiện.” Đỗ Cửu Ngôn đọc có chút tối nghĩa, miễn cưỡng đọc mấy trang, cũng có chút buồn ngủ, nàng xoa đầu lông mày dựa vào ghế ngủ gật, chợt nghe Bả Tử nói: “Có biết nghĩa không?”

“Bảy hiểu tám không hiểu đi.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, Bả Tử đứng ở trước bàn mở《 Trung Dong 》, mặt không thay đổi nói: “Cuộc thi tụng sư phải thi tứ thư ngũ kinh?”

Đỗ Cửu Ngôn trả lời: “Không, nhàn hạ đọc chơi!”

“Ngoài chợ có bản dịch, nguyên văn đối với ngươi mà nói, quá tối nghĩa khó hiểu.”

Ý tứ là nàng học vấn thấp, đọc không hiểu những thứ này.

Vọng Thư Uyển.com
“Ta được mà!” Đỗ Cửu Ngôn mở sách, “Không làm văn hào, ta giao lưu với người giả làm người có học cũng được.”

Bả Tử bật cười, “Tự tin có lúc như mùa hạ có mưa, tới mạc danh kỳ diệu a.” Lúc nói chuyện hắn đi ra ngoài, “Nhớ kỹ luyện công!”

Đỗ Cửu Ngôn vùi đầu đọc sách, mạn bất kinh tâm trả lời: “Làm bộ khoái cho tốt, chớ cùng học người khác treo đầu dê bán thịt chó.”


Bả Tử cười khúc khích.

Sắc trời tối lại, Lộ lão tứ cũng không trở về, Thiết Ngưu và củ cải nhỏ đầu đối đầu ngủ, Trần Lãng đóng cửa đi ra, lo lắng nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Sẽ không xảy ra chuyện chứ? Vương Lại không phải hiền lành.”

“Ai mà không hiền lành?” Ngân Thủ và Hoa Tử từ bên ngoài trở về, mặc trường bào đà hồng trước kia Đỗ Cửu Ngôn mua cho hắn, thật cao gầy teo, mặc dù không anh tuấn bằng Bả Tử, nhưng cười rộ lên hàm răng rất trắng, rất có sức cuốn hút.

Hoa Tử mặc đồ rách, tối rối bù, cầm chén mẻ, hắn vừa tiến đến đã bị Nháo nhi kéo sang một bên không kịp chờ đợi nói chuyện vỡ lòng.

Trần Lãng nói với Ngân Thủ chuyện sát vách.

“Ta vừa ở ngoài thành gặp hắn, đang hỏi thăm người ta gì đó. Ta không có hỏi, nguyên lai là tìm thê.” Ngân Thủ châm trà cho mình uống, “Di, bàn ghế này đều là mua mới? Cửu tỷ mua, ngươi lại lừa gạt tiền?”

“Nhờ bản lĩnh, dùng từ phải cẩn thận khách quan.” Đỗ Cửu Ngôn nhắc nhở. Trần Lãng trái lại nhớ tới cái gì, “Ta đi gọi Bả Tử, các ngươi chờ ta một chút, ta có việc nói với các ngươi.”

Một lát sau, hắn và Bả Tử cùng đến, Bả Tử đổi y phục, biếng nhác đi qua ngồi xuống, thử thử cái ghế góc tròn, “Sao lại mua đồ trúc, vì rẻ?”

“Bởi vì mát mẻ.” Đỗ Cửu Ngôn quét hắn một mắt, “Có thành kiến?”

Bả Tử gật đầu, “Có.”

“Nghẹn!” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Trần Lãng, “Tiên sinh nói đi?”

—— lời nói ngoài ——
Động não đoán thử xem, vì sao Lộ lão tứ không báo quan!
(Luna: Ta đoán ổng giấu vợ)


Bình luận

Truyện đang đọc