ĐẠI XÚC

Lúc Thẩm Diệu đuổi Thẩm Diệc Thanh về trên xe, ma vật kia liền nhìn ra Thẩm Diệu đã có cảnh giác, vội xoay người bước nhanh rời đi, không muốn đụng phải tấm sắt cứng.

Thẩm Diệu cũng bước nhanh đuổi theo, vén vạt áo lông lên một tay nắm chặt chuôi dao bên hông chuẩn bị tùy thời làm khó dễ, dáng vẻ mặt đỏ ửng giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại trước mặt Thẩm Diệc Thanh của cậu một giây trước đã trở thành hư không, ánh mắt sắc bén trấn định hệt như chú báo sắp lao về phía con mồi.

Ma vật xoay đầu thấy Thẩm Diệu đuổi theo dây dưa không bỏ, dứt khoát xé đi ngụy trang bình tĩnh co cẳng bỏ chạy, gần như là ngay tắp lự, Thẩm Diệu cũng đột nhiên tăng tốc xông về phía ma vật. Ma vật không biết mắc cái tật gì, vừa chạy vừa run run rẩy rẩy, không chạy được vài bước đã bị Thẩm Diệu hung hăng đẩy ngã trên mặt đất, môi đập thật mạnh trên bậc đá ven đường, phun ra một đóa hoa máu nho nhỏ trên mặt đá bóng loáng, bãi máu kia đen thùi sềnh sệch tựa như nhựa đường.

Máu đen sì da trắng bệch… ma vật phù hợp đặc thù này có cỡ mười loại, Thẩm Diệu vừa nhanh chóng sàng chọn ma vật khả nghi trong đầu vừa quát khẽ: “Trung đoàn chấp pháp sự vụ đặc biệt đây! Thành thật chút!” Nói xong, cậu dùng đầu gối và khuỷu tay trái đè chặt sau lưng ma vật dưới thân, đồng thời tay phải rút dao để ngang trên gáy ma vật, ép hỏi, “Mi là chủng tộc gì? Có giấy chứng nhận ở trên người không?”

Ma vật kia run run rẩy rẩy, chỉ cắn chặt răng không nói lời nào, kính râm trên mặt bị cú đánh vừa nãy ném bay, Thẩm Diệu dùng tay trái nắm lấy cằm gã không khách khí vặn qua, ánh mắt liền thẳng tắp đụng phải một đôi mắt quái dị —— không có tròng trắng và tròng đen, chỉ có một màu đỏ tươi làm người ta không thoải mái. Thấy thân phận bại lộ, ma vật kia há mồm phát ra một tiếng gào thét khàn khàn…

Quỷ hút máu hồng hóa? Thẩm Diệu thầm nghĩ phiền toái, qua lại sờ soạng ở trên người, lại nhớ tới phấn trừ ma bị mình bỏ trong balo, mà balo thì đặt ở trong ghế sau xe Thẩm Diệc Thanh không có lấy ra. Quỷ hút máu là ma vật chết, không có cảm giác đau, trừ khi đại não bị phá hư nếu không sẽ không chết, cho nên công kích vật lý rất khó ngăn chặn quỷ hút máu. Ngay khi Thẩm Diệu phân tâm, quỷ hút máu bị cậu đè ở phía dưới bỗng nhiên thân thể mềm nhũn, theo một trận tiếng vỗ cánh làm người ta run rẩy da đầu, hơn trăm con dơi nhỏ từ trong quần áo cổ tay cổ áo quỷ hút máu chen chúc bay thẳng lên trời, dưới gối Thẩm Diệu tức khắc chỉ còn một bộ quần áo mềm nhũn. Có điều Thẩm Diệu cũng không buông tha gã như vậy, trong tích tắc quỷ hút máu hóa thành dơi, dao găm trong tay phải cậu liên tiếp lóe sáng, hệt như gió vụt ra mấy đường đâm và chém ngang sắc bén, lập tức làm thịt mấy con dơi, tay trái còn nắm chặt hai con, cuối cùng cậu phóng dao găm trong tay ra hệt như phi tiêu, từ xa xa đâm trúng một con dơi.

Mấy con dơi đó chính là bản thể của quỷ hút máu, có thể tái sinh nhưng tốc độ rất chậm, giết dơi hóa thân từ quỷ hút máu không khác gì xẻo thịt trên người nhân loại. Cho nên quỷ hút máu đều sẽ tận lực tránh việc dơi hóa, dù sao thì năng lực tác chiến của dơi kém, một khi bị giết, bộ phận thiếu hụt tương ứng trên thân thể phải thật lâu mới có thể tái sinh.

Đây là phong cách tác chiến tâm thần mất trí của Thẩm Diệu —— đánh không chết cũng phải xẻo mấy miếng thịt xuống.

Cảnh vừa rồi phát sinh kỳ thật rất nhanh, Thẩm Diệu nhìn khắp nơi một vòng không phát hiện có ai nhìn thấy, vì thế liền nhảy dựng lên nhặt dao găm vứt đi con dơi ghim trên đó, đuổi theo hướng đàn dơi bay đi, còn vừa chạy vừa lấy ra di động chuyên dùng cho công việc báo cáo tình huống và tọa độ cho đồng đội phụ trách.

Mỗi một giây quỷ hút máu hóa dơi đều phải tiêu hao lượng lớn ma lực, thể lực tiêu hao không khác nhân loại thi chạy trăm mét, cho nên bay không được bao lâu liền phải biến trở về, quần áo của quỷ hút máu kia đều rớt lại dưới đất, sau khi biến về nguyên hình nhất định là một tên đàn ông trần truồng cay mắt, mục tiêu quả thực quá rõ ràng. Thẩm Diệu không tính buông tha con quỷ hút máu kia, cấp bậc nguy hiểm của quỷ hút máu là B, có thể lấy nhân loại làm đồ ăn, giá trị vũ lực cao hơn tiêu chuẩn bình quân của nhân loại, dưới trạng thái bình thường có đủ trí tuệ và tình cảm nhân loại, nhưng nếu bởi vì đói khát máu tươi mà vô ý hồng hóa thì lý trí sẽ thẳng tắp giảm xuống, đối với người thường mà nói tương đối nguy hiểm.

Đám dơi giống như một đám mây đen thùi tung bay trên không trung thành phố, lúc bay ngang qua một tòa nhà lớn, chúng nó vỗ cánh xoay vòng đáp xuống sân thượng, hội tụ thành một đám dơi hình người, mà đám dơi rậm rạp ấy lại tức khắc dung hợp thành một người đàn ông trần như nhộng, hai mắt người đàn ông màu đỏ, thở dốc liên tục, trên thân thể gã có mấy chỗ lõm vào quỷ dị bất quy tắc, tựa như bị người ta cắt đi mấy miếng thịt. Bộ mặt gã dữ tợn đi đến trước cửa sắt sân thượng, muốn phá hỏng cửa tiến vào cao ốc tìm kiếm con mồi thích hợp.

Gã là một con quỷ hút máu khẩu vị kén chọn, dưới tình huống những con quỷ hút máu khác sôi nổi thích ứng xã hội hài hòa, kêu gọi chỉ uống máu động vật hương vị bình thường hoặc là một ngày ba bữa uống máu giả, gã vẫn kiên trì truyền thống cũ hút máu tươi người sống. Nhưng thời buổi này con người cảnh giác cao, người sống càng ngày càng khó bắt, quỷ hút máu đã vài ngày không tìm được con mồi thích hợp, không cẩn thận liền đói bụng đến hồng hóa. Vừa nãy Thẩm Diệu không có lạc đàn, kỳ thật không phải con mồi thích hợp, nhưng chẳng biết tại sao gã vừa ngửi được hương vị của Thẩm Diệu liền thèm nhỏ dãi, lại thêm đầu óc khi hồng hóa không được tốt lắm, một lòng một dạ chỉ muốn hút Thẩm Diệu thành xác khô, vì thế gã liền theo bản năng làm việc, ai có thể ngờ người nọ nhìn yếu đuối, kết quả lại là thợ săn ma, hại mình bị thiệt to, tổn thất tận mấy con dơi.

Cửa sắt sân thượng đóng rất chắc, quỷ hút máu đang điên cuồng tiến hành công kích cánh cửa, trên bức tường thấp bên cạnh sân thượng bỗng nhiên lú ra mấy cái xúc tu thô to. Bụp, bụp, bụp… theo tiếng giác hút nhổ lên khỏi mặt phẳng giòn tan liên tiếp vang lên, Thẩm Diệc Thanh quơ xúc tu bò lên, nhảy qua tường thấp vững vàng rơi xuống đất. Thân thể của hắn vẫn là hình người, nhưng từ chỗ hai tay phân ra mấy cái xúc tu, con quỷ hút máu kia còn chưa kịp quay đầu lại nhìn kỹ, đã bị một cái xúc tu bắn ra như tia chớp quấn chặt lấy cổ, cái xúc tu đó nhanh chóng buộc chặt và bóp nát từng tấc xương cổ quỷ hút máu, lập tức đem quỷ hút máu nửa chết nửa sống giơ cao cao lên trên không trung…

Không mặc quần áo, vừa vặn, Thẩm Diệc Thanh sung sướng nghĩ.

Quỷ hút máu không mặc quần áo ở trong mắt Thẩm Diệc Thanh không có khác biệt gì quá lớn với một con tôm đã lột vỏ, Thẩm Diệc Thanh ở bên dưới quỷ hút máu mở ra cái mồm to như bồn máu, xúc tu quấn lấy cổ quỷ hút máu buông lỏng, con quỷ hút máu xui xẻo kia liền rơi hết vào trong cái miệng khổng lồ của Thẩm Diệc Thanh, cổ họng Thẩm Diệc Thanh lăn lộn, ực một tiếng nuốt sạch con mồi.

Hắn không muốn nhai cho lắm, bởi vì hương vị của quỷ hút máu thật sự rất bình thường, trên bản chất thì chúng chỉ là xác chết có ma lực vận chuyển chống đỡ mà thôi, mùi vị xác chết có thể ngon được đến đâu? Thịt vừa khô vừa quắt, còn bốc mùi xác chết thum thủm, dù có trộn chung với tương ớt cay xè cũng không cứu được cái mùi vị tệ đến đỉnh điểm ấy, cho nên khi Thẩm Diệc Thanh ăn quỷ hút máu cơ bản là không nhai, chỉ đơn thuần bổ sung dạ dày trống rỗng thôi.

“Ợ.” Thẩm Diệc Thanh ợ một cái, dùng giác hút nhỏ trên xúc tu leo từ trên cao ốc xuống, sử dụng tốc độ nhanh nhất chạy về trong xe ngồi yên, không chỉ khóa hết cửa xe, thậm chí còn dối trá mà buộc lại dây an toàn, tỏ ra mình thật sự là một ông xã tốt cực kỳ nghe lời.

Bên kia, Thẩm Diệu tìm tòi khắp nơi không thấy quỷ hút máu, cậu quanh tới quẩn lui quanh địa điểm quỷ hút máu rơi xuống mà cậu tính ra, thậm chí còn chạy đến tầng thượng một tòa cao ốc nhìn ra xa, nhưng vẫn vô ích. Tận đến khi hai đồng đội đêm nay đang làm nhiệm vụ chạy tới, Thẩm Diệu mới ngừng tìm kiếm, không yên tâm dặn dò: “Địa điểm rơi xuống hẳn là ngay ở bên này, có điều hiện tại khẳng định đã chạy xa, không thì các cậu liên hệ với cảnh sát tuần tra bên này một chút, bảo họ nhìn thấy bất cứ hiện tượng dị thường nào liền lập tức báo cho chúng ta.”

Hai đồng đội đáp ứng đồng thời tiếp nhận công tác tiếp tục lùng bắt của Thẩm Diệu, Thẩm Diệu thấy mình không thể giúp được chuyện lớn gì, liền dùng tốc độ trăm mét chạy về chỗ Thẩm Diệc Thanh dừng xe.

Lúc này, Thẩm Diệu nhận được một tin nhắn của Thẩm Diệc Thanh: “Thế nào rồi? Nhất định phải chú ý an toàn, bên chỗ tôi hết thảy bình thường, không cần lo lắng.”

Thẩm Diệc Thanh hư tình giả ý gửi tin nhắn xong, thỏa mãn xoa xoa bụng, tiêu hóa mục tiêu nhiệm vụ mà Thẩm Diệu và hai đồng đội gần như tìm đến điên cuồng.

Thẩm Diệu sửa chạy thành đi, thở hổn hển đứt quãng gửi tin nhắn thoại cho Thẩm Diệc Thanh: “Tôi không sao, hộc… mục tiêu chạy rồi, hộc… hai đồng đội của tôi đang tìm… tôi đang trở về.”

Sao lại thở thành như vậy, nghe mà tua giao phối của mình sắp dựng thẳng lên luôn, trong lòng Thẩm Diệc Thanh lướt qua suy nghĩ xấu xa, ngoài miệng lại dịu dàng nói: “Đừng chạy, gửi định vị cho tôi tôi đi đón em.”

Thẩm Diệu thầm mắng mình ngốc, vội dừng bước lại gửi định vị cho Thẩm Diệc Thanh, Thẩm Diệc Thanh nhanh chóng chạy tới, Thẩm Diệu lại đứng ở bên cạnh không lên xe, chỉ gõ gõ cửa sổ xe, Thẩm Diệc Thanh kéo cửa kính xe xuống, Thẩm Diệu ngại ngùng hỏi: “Trên xe có khăn giấy không?”

Thẩm Diệc Thanh đưa ra hai tờ, liền thấy Thẩm Diệu lấy ra con dao mảnh máu chảy đầm đìa từ sau lưng, dùng giấy lau chùi. Cậu vừa mới chạy một trận, trên hai má còn sót lại ửng hồng chưa tan, lúc rũ mắt xuống, khí chất cả người nhu hòa tốt đẹp, khóe môi vẫn luôn ngậm cười. Có vài chỗ máu đã khô lại, Thẩm Diệu liền dùng nước bọt thấm ướt khăn giấy, lau thân dao đến sáng lòe như tuyết, lập tức vén áo lông rộng thùng thình lên xoạt một tiếng thu dao vào vỏ, lúc này mới lên xe. Cậu ngồi ở ghế phó lái, một thân ăn diện tươi mát kiểu sinh viên, hai tay nhu thuận khoát trên đầu gối, mặt mày cong cong mỉm cười với Thẩm Diệc Thanh, giọng mềm mềm giải thích: “Tôi sợ làm dơ xe anh… Hơn nữa trong vỏ dao có máu cũng không dễ rửa.”

Thẩm Diệc Thanh gật đầu, biết rõ còn hỏi: “Em không bị thương chứ? Người kia thật sự là ma vật à?”

“Không bị thương, thật sự là ma vật.” Thẩm Diệu mặt mày rạng rỡ khoe khoang, “Tôi đánh hắn thành tàn phế, nhưng hắn chuồn quá nhanh.”

“Vậy là tốt rồi.” Thẩm Diệc Thanh lòng còn sợ hãi thở hắt ra, không biết xấu hổ nói, “Tôi luôn ở trong xe lo lắng cho em, cái gì cũng không thể giúp.”

Thẩm Diệu lại vội chém gió một phen: “Không cần lo lắng cho tôi, tôi ở trong đội liên tục ba năm thành tích săn ma hạng nhất, còn chưa từng gặp được ma vật đánh không lại đâu.”

Vẻ mặt Thẩm Diệc Thanh dung túng mà phụ hoạ theo, trong lòng lại nghĩ, không đâu cục cưng à, em gặp được rồi, chính là tôi nè.

Hết chương 22

Xúc ca: quỷ hút máu thật khó ăn, muốn ăn rồng kho tàu… QAQ

Bình luận

Truyện đang đọc