ĐẠI XÚC

Thẩm Diệc Thanh vô cùng tổn thương: “Em cách tôi xa như vậy làm gì?”

Thẩm Diệu buồn bã nói: “Sợ anh cắn tôi.”

Nội tâm Thẩm Diệc Thanh vạn phần rối rắm, không biết có nên thẳng thắn hay không: “…”

Khi còn nhỏ, bé Thẩm Diệu với bé kraken sống nương tựa lẫn nhau trong phòng thí nghiệm, nhưng vầy cũng không chậm trễ việc bé Thẩm Diệu ghét bỏ ngoại hình của bé kraken, bé Thẩm Diệu ghét bỏ đầu tròn của bé kraken trụi lủi không có một cọng lông, ghét bỏ miệng bé kraken kéo ra quá to răng quá nhiều, ghét bỏ đôi mắt bự xanh lè chói mắt như đèn tụ quang của bé kraken, ghét bỏ xúc tu bé kraken mềm nhũn trơn lùi chà xát nghe òm ọp òm ọp… mới đầu bé Thẩm Diệu vừa nhìn thấy bé kraken liền bị dọa khóc, bé kraken vừa nhớ ba ba vừa đau lòng vì mình bị tiểu shota nhân loại đáng yêu ghét bỏ, vì thế hai đứa nhóc mỗi ngày ở trong phòng thí nghiệm lấy nước mắt rửa mặt, sau nữa bé Thẩm Diệu dần dần thích ứng ngoại hình kinh khủng của bé kraken, lúc này mới thành lập hữu nghị với bé kraken.

Thẩm Diệc Thanh biết nguyên hình mình không phù hợp thẩm mỹ của Thẩm Diệu nghiêm trọng, cho nên sợ gặp sáng liền ngủm, nếu lại bị Thẩm Diệu ghét bỏ một lần nữa, Thẩm Diệc Thanh cảm thấy chỉ sợ mình sẽ đau lòng đến độ chui vào trong rãnh biển Mariana không bao giờ đi ra nữa.

Thẩm Diệu rũ mi mắt xuống, trong đầu nhanh chóng chỉnh lý những hồi ức có liên quan đến Thẩm Diệc Thanh trong khoảng thời gian này một lần, rất nhiều chi tiết lúc trước không để ý, lúc này ngẫm lại, đều loáng thoáng lộ ra vẻ khả nghi.

Thẩm Diệc Thanh nửa quỳ ở một bên điên cuồng lau mồ hôi, bé kraken giấu dưới lớp ngụy trang gấp đến độ trắng bệch, hơn hai mươi cái xúc tu bắt cặp hai hai lo âu xoa nắn!

Thẩm Diệu nhớ tới ba điểm đáng ngờ, đột nhiên nhấc đầu, ánh mắt sắc bén soi Thẩm Diệc Thanh.

Thẩm Diệc Thanh bị hành động bất thình lình của cậu dọa tới mức nhảy dựng!

Thẩm Diệu: “…”

“Lúc trước tôi đã cảm thấy kỳ quái, ” Thẩm Diệu tức giận phồng má, nói, “Con bò trong sân, thực chất là lương thực dự trữ của anh đúng không?”

Thẩm Diệc Thanh một mực chắc chắn: “Là thú cưng của tôi.”

Vẻ mặt Thẩm Diệu không tin: “Bình thường anh cũng không để ý tới nó.”

Thẩm Diệc Thanh đổ mồ hôi như mưa: “Tôi có để ý, cục cưng, chỉ là em không phát hiện thôi.”

Môi Thẩm Diệu chậm rãi mím thành một đường thẳng, dừng một chút, hai má cậu ửng đỏ nói: “Còn có, ngày đó anh hôn tôi xong liền bỏ chạy cũng thực khả nghi, cảm giác như là anh sợ cái gì đó lộ tẩy vậy, cho nên mới vội vội vàng vàng chạy trốn.”

“Không có, ” Thẩm Diệc Thanh phí công biện giải, “Tôi chỉ là…”

“Còn có một điểm rất kỳ quái, ” Thẩm Diệu nâng cằm suy tư nói, “Anh vẽ nhiều kraken như vậy, nhưng lại trưng bày trong phòng cất chứa tại nhà mình, không bày ra ngoài.”

Thẩm Diệc Thanh sốt ruột hệt như con mực bị nướng, lo âu nói: “Tôi nói rồi, đó là bởi vì tôi rất thích kraken.”

Thẩm Diệu ho nhẹ một tiếng: “Tôi cảm thấy người bình thường sẽ không thích kraken cho lắm.”

Thẩm Diệc Thanh không phục: “Vì cái gì?”

Thẩm Diệu như đinh đóng cột: “Xấu á, thích cái gì không tốt cứ muốn thích một con bạch tuộc bự.”

Nói xong, Thẩm Diệu không chuyển mắt nhìn chằm chằm Thẩm Diệc Thanh, không buông tha bất cứ một biểu cảm nào của hắn.

Thẩm Diệc Thanh chịu khổ ghét bỏ một lần nữa, linh hồn tức khắc bay xa, bay qua biển rộng gào khóc chui vào chỗ sâu nhất của rãnh biển Mariana!

“Ha ha.” Thẩm Diệc Thanh ráng kéo khóe miệng ra cười gượng hai tiếng, khóe mắt mơ hồ rưng rưng, “Có lẽ là thẩm mỹ của tôi khác hẳn với người thường đi?”

Biểu tình của Thẩm Diệu phức tạp đến độ khó có thể dùng ngôn ngữ miêu tả: “…”

Hai người giằng co một chốc, Thẩm Diệc Thanh cưỡng ép nghẹn nước mắt trở về, đánh trống lảng: “Cục cưng, buổi tối còn chưa ăn gì nhỉ?”

“Ừm, đói chết tôi.” Thẩm Diệu xoa xoa bụng, quyết định trước hết không khua môi múa mép với Thẩm Diệc Thanh, chờ xuất viện rồi trực tiếp lấy một chút tóc hoặc móng tay của hắn cầm đến viện nghiên cứu xét nghiệm.

“Tôi đi mua đồ ăn cho em.” Thẩm Diệc Thanh hệt như chạy trốn bước nhanh ra khỏi phòng bệnh, Thẩm Diệu dùng ánh mắt sắc bén như thợ săn nhìn con mồi tập trung vào bóng lưng Thẩm Diệc Thanh.

Cách lúc hết giờ thăm nom không bao lâu, ra ngoài mua cơm chỉ sợ không kịp, vì thế Thẩm Diệc Thanh đến căn tin bệnh viện mua đồ ăn và canh. Trên đường trở về, Thẩm Diệc Thanh lấy từ trong túi ra một ống thuốc tăng cường ma lực ngày hôm qua vừa giao hàng, mở bao bì ực một phát rót vào miệng, lập tức bước nhanh đi về phòng bệnh.

Lúc hắn trở về, Thẩm Diệu đang nằm trên giường bệnh dùng wechat thảo luận với đồng nghiệp xem có những ma vật nào có thể tự do biến hình, thấy Thẩm Diệc Thanh trở về, liền lén lút cất di động.

Thẩm Diệc Thanh đem mấy hộp cơm dùng một lần đặt trên cái bàn nhỏ trên giường bệnh, ân cần nhấc nắp lên theo thứ tự, tách đôi đũa duy nhất ra, dịu dàng nói: “Hôm nay ăn tạm trước đi, bắt đầu từ mai tôi làm cơm ở nhà rồi mang lại đây.”

Thẩm Diệu tâm phiền ý loạn khoát tay, nói: “Không cần phiền, tôi ăn ở căn tin là được.”

“Cái gì mà phiền với chả phiền, đừng có nói chuyện khách khí với tôi như vậy.” Thẩm Diệc Thanh ngồi ở bên giường, khí phách khắp chốn nói.

Thẩm Diệu dùng đũa ghim một xâu thịt viên cứ như cho bõ tức, cũng không đưa vào miệng, chỉ tức giận than thở: “Chẳng nói thật nổi một câu, còn không cho tôi khách khí với anh…” Nói còn chưa dứt lời, Thẩm Diệu đã cảm thấy cằm bỗng nhiên bị hai ngón tay hơi lạnh nắm lấy, mặt cậu bị ép xoay qua bên phải, còn chưa kịp phản ứng, đã bị Thẩm Diệc Thanh hôn lên.

“Hưm…” Đầu quả tim Thẩm Diệu run rẩy dữ dội, cánh môi bị cạy mở dễ dàng, xúc cảm trơn mịn lúc môi lưỡi triền miên khiến toàn thân Thẩm Diệu tê dại như có điện chạy qua, cậu bất an né tránh một chút, kết quả không chỉ không né được, còn chọc cho Thẩm Diệc Thanh xoay hẳn qua, nửa người trên của hai người dán vào nhau không hề có khe hở. Bàn tay ấm áp của Thẩm Diệc Thanh nhẹ nhàng mơn trớn hai má hồng rực và hầu kết lăn lộn của Thẩm Diệu, giữa lúc hôn, khi cánh môi hai người như gần như xa, Thẩm Diệc Thanh dùng giọng điệu tủi thân như cún con nức nở, nỉ non nói: “Diệu Diệu… tôi thật sự thích em, đừng đối xử với tôi như vậy.”

Thẩm Diệu bị hôn đến choáng váng, cậu đau đớn phát hiện dù cho mình hoài nghi Thẩm Diệc Thanh không phải người, thì cậu vẫn không thể chống cự nổi mị lực của Thẩm Diệc Thanh, lúc bị hôn vẫn tay chân mềm yếu như đi trên mây, lý trí hoàn toàn không còn.

“Lúc này hôn em xong tôi không có chạy.” Thẩm Diệc Thanh tinh tế liếm hôn đôi môi mỏng hồng nhuận của Thẩm Diệu, dịu dàng nói, “Tôi vẫn luôn ở đây đợi cho có người đuổi tôi đi, có được không?”

Thẩm Diệu trợn to đôi mắt nhuốm hơi nước, ngốc manh nhìn Thẩm Diệc Thanh.

Thẩm Diệc Thanh đắc ý dào dạt: “Cục cưng em xem, tôi không có gì để lộ tẩy hết.”

Thẩm Diệu chậc lưỡi, hai tay ôm mặt Thẩm Diệc Thanh, cánh môi khẽ nhếch, nghiêng đầu chủ động hôn lên.

Thẩm Diệc Thanh hạnh phúc gần như bất tỉnh!

Đầu lưỡi mềm mại của Thẩm Diệu xoay vòng trong miệng Thẩm Diệc Thanh một chốc liền lui ra, Thẩm Diệc Thanh còn chưa nếm đủ ngon ngọt, đang muốn nhào qua tiếp tục, Thẩm Diệu lại một phen che miệng Thẩm Diệc Thanh, mặc dù khuôn mặt còn hồng, nhưng ánh mắt đã trở nên rõ ràng tỉnh táo.

Thẩm Diệu liếm liếm môi, nói chắc chắn: “Miệng anh có mùi thuốc đông y rất nhạt, vừa nãy trên đường mua cơm nhân cơ hội uống thuốc đúng không?”

“Không có!” Thẩm Diệc Thanh hoảng sợ búng lên hệt như con tôm tít!

Thẩm Diệu cơ trí nói: “Là thuốc có thể khiến anh hôn xong không cần chạy à?”

Thẩm Diệc Thanh hơi thở mong manh: “Không phải, cục cưng, sao em lại…”

Thẩm Diệu bình tĩnh nói: “Lại thông minh như vậy.”

Mặt Thẩm Diệc Thanh đỏ loét, trắng xanh, đủ mọi màu sắc thay đổi vô cùng nhanh chóng: “Cục cưng, trên thế giới này có ma vật nào hôn xong là phải chạy hả?”

“Giờ tôi còn chưa biết.” Thẩm Diệu trấn định nói, “Nhưng mà trên thế giới này có rất nhiều ma vật còn chưa bị nhân loại phát hiện, có ma vật tôi không biết tồn tại cũng rất bình thường, chẳng hạn như tập tính của kraken tôi cũng không biết.”

Kraken bảo bảo vội vàng cúi đầu nhìn đồng hồ, cứng đờ nói tránh đi: “… Đã hết giờ thăm nom rồi, tôi đi về trước, Diệu Diệu em có chuyện gì liền gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ đến ngay.”

Thẩm Diệu chậm rãi lặp lại từng chữ một: “Anh có thể vừa gọi là đến ngay?”

Thẩm Diệc Thanh: “Không sai.”

Thẩm Diệu: “Anh biết bay à?”

Thẩm Diệc Thanh: “…”

Thẩm Diệc Thanh yên lặng một chốc, hỏi: “Ngày mai em muốn ăn gì? Tôi làm cho em ăn.”

Thẩm Diệu hung tàn nói: “Muốn ăn bạch tuộc viên chiên anh tự mình làm.”

Sau lưng Thẩm Diệc Thanh đổ mồ hôi lạnh ròng ròng: “…”

Cái trò yêu đương này không cách nào chơi nổi nữa rồi! Mỗi một câu của bạn trai đều là bẫy!

Thẩm Diệc Thanh hệt như chạy trốn về nhà. Cho Quất ca tràn đầy địch ý với mình ăn xong, Thẩm Diệc Thanh thừa dịp hiệu quả của thuốc tăng cường ma lực còn chưa biến mất, vội vàng chạy đến chuồng bò chụp ảnh chung với Bánh Quy Nhỏ, để bày tỏ lòng yêu thích của mình.

Vì thế buổi tối Thẩm Diệu nhàn rỗi nhàm chán lướt wechat, bất ngờ không kịp đề phòng lướt đến tấm ảnh Thẩm Diệc Thanh ôm bò già seo-phì!

Thẩm Diệc Thanh: “Bánh Quy Nhỏ thật đáng yêu, khuya về nhà hít hít bò, một ngày mệt nhọc mất sạch.”

Thẩm Diệu hơi phát rồ lau lau miệng: “…”

Kẻ này tuyệt đối không phải người! Đến tột cùng là mình bị sinh vật gì hôn vậy!?

Rất nhanh chính là một tuần đi qua.

Trong một tuần này Thẩm Diệc Thanh vẫn luôn nhẫn nhục chịu khó cẩn thận chăm sóc Thẩm Diệu, chạy hai đầu giữa nhà và bệnh viện, biến đổi đa dạng làm đồ ăn ngon cho Thẩm Diệu, hơn nữa vô cùng chú trọng tương tác với Bánh Quy Nhỏ, mỗi ngày đều đăng một tấm ảnh thú cưng trong wechat, có dắt bò đi dạo, có tắm rửa cho bò, có hốt phân bò… quả thực là không thể giấu đầu hở đuôi hơn nữa!

Mới đầu Thẩm Diệu còn thường thường lời trong tiếng ngoài thăm dò Thẩm Diệc Thanh, thấy hắn chết sống không buông miệng, liền không tốn nhiều võ mồm nữa, dứt khoát giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, chỉ một lòng một dạ dưỡng thương. Mấy ngày này, mỗi đêm lúc chủ nhiệm Trần kiểm tra phòng đều dùng năng lực đặc biệt của kỳ lân ưu đãi cho Thẩm Diệu, dùng ma lực tăng tốc độ lành vết thương của cậu, một tuần trôi qua thương tích của Thẩm Diệu đã lành xêm xêm, phỏng chừng được chủ nhiệm Trần trị thêm hai lần là có thể chạy nhảy tự nhiên.

Tuy rằng có thể nhanh chóng khỏi hẳn là chuyện rất tốt, nhưng chủ nhiệm Trần quấy nhiễu tình dục cũng phiền muốn chết, Thẩm Diệu không chịu được phiền phức, đưa cho hắn ta cái phong bì, muốn chủ nhiệm Trần hiểu rõ là mình chỉ định dùng tiền tài báo đáp hắn. Nhưng chủ nhiệm Trần này da mặt thật sự dày đến ngay cả tường thành cũng tự than thở không bằng, tiền lì xì thì nhận, còn quấy rầy cũng chưa từng gián đoạn, có điều hắn ta vẫn chỉ nói nói ngoài miệng, lại thêm con mắt gian tà khiến người ta ghét, còn tay chân vẫn quy củ, không có hành động thực tế gì, cho nên Thẩm Diệu cũng chỉ có thể nhịn.

Tối hôm nay, chủ nhiệm Trần như lệ thường đến kiểm tra phòng.

Thẩm Diệu đang ngủ đến mơ mơ màng màng, cậu ngủ không ngoan, đồ bệnh nhân rộng thùng thình bị cuốn lên, lộ ra một đoạn da trắng nõn non mịn. Tiếng bước chân trên hành lang dần dần tới gần, hai cái xúc tu cũng im hơi lặng tiếng chui ra từ trong tủ quần áo phòng bệnh, như ông bố già kéo kéo góc áo Thẩm Diệu, xong lại kéo cái chăn bị Thẩm Diệu đá bay lên, dùng chăn bọc kín từ đầu đến chân Thẩm Diệu.

Làm xong việc này, hai cái xúc tu lại khe khẽ lùi về trong tủ quần áo.

Tủ quần áo mới vừa đóng kỹ, chủ nhiệm Trần liền vác vẻ mặt dâm tà đẩy cửa ra, hắn xoa xoa tay đi đến bên giường Thẩm Diệu, muốn nhìn mặt ngủ đáng yêu của mỹ thiếu niên, tốt nhất là còn có thể sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn gì đấy!

Nhưng từ đầu đến chân Thẩm Diệu đều bị chăn bao lại, ngay cả một sợi tóc cũng không lộ ra…

Chủ nhiệm Trần thất vọng: “…”

“Hô, ngộp quá.” Thẩm Diệu nỉ non, nôn nóng một cước đá bay chăn, đồng thời mơ mơ màng màng tỉnh lại, xoa mắt nhập nhèm buồn ngủ nói, “Chủ nhiệm Trần?”

Chủ nhiệm Trần bị cái moe của cậu đập đến hoang mang lo sợ, vội nói: “Là tôi, chân cảm thấy thế nào rồi?”

“Vẫn đau.” Thẩm Diệu ngáp một cái, “Không dám dùng sức.”

“Tôi xem xem, xắn ống quần lên.” Chủ nhiệm Trần hòa ái nói.

Thẩm Diệu kéo ống quần lên một chút.

Chủ nhiệm Trần: “Xắn thêm một chút.”

Thẩm Diệu lại kéo kéo ống quần lên trên, lộ ra một nửa cẳng chân trắng nõn xinh đẹp.

Thẩm Diệc Thanh trong tủ quần áo tức giận điên cuồng chà xát xúc tu!

Ánh mắt chủ nhiệm Trần nóng rực tựa như biến thái, dùng bàn tay nhẹ nhàng nắm chặt cổ chân mảnh khảnh của Thẩm Diệu, dâm tà sờ sờ một phen, nói: “Tôi trị cho em thêm một chút.”

Thẩm Diệu co chân lại hệt như bị bỏng, mặt đen như đáy nồi, quát khẽ: “Không phải chân đó!”

Chủ nhiệm Trần cười gian: “Tôi nhìn lầm.”

Thẩm Diệu hận không thể một quyền đánh bay hắn ra ngoài: “Thạch cao cũng không nhìn thấy, anh mù hả?”

“Nói chuyện kiểu gì vậy?” Chủ nhiệm Trần nghiêm mặt, giọng điệu lại vẫn thân mật, một bàn tay đặt trên đùi bó thạch cao của Thẩm Diệu, vừa rót ma lực vào vừa nói, “Nếu không có tôi, em phải nằm trên giường ba tháng lận đó.”

Thẩm Diệu: “…”

“Em cũng không báo đáp tôi sao?” Ma lực trị thương đã rót đủ, nhưng tay chủ nhiệm Trần vẫn đặt trên cổ chân Thẩm Diệu không dịch ra, liên tục vận chuyển một loại ma lực khác.

Thẩm Diệu cảm thấy hành động liên tục rót ma lực của hắn dường như không quá bình thường, vội vàng rút chân về, giọng điệu lạnh lùng nói: “Cũng không phải chưa cho anh tiền, còn muốn báo đáp thế nào?”

Chủ nhiệm Trần lộ ra một nụ cười khiến cả người Thẩm Diệu không thoải mái, nói: “Đợi chút nữa em sẽ biết.”

“Có ý gì?” Thẩm Diệu nhíu mày.

“Không có gì, em nghỉ ngơi trước đi, tôi tiếp tục kiểm tra phòng.” Chủ nhiệm Trần cười hì hì khoát tay, quay người lại đi ra ngoài.

Hết chương 35

Bình luận

Truyện đang đọc