DÂM DỤC THÀNH BẢO

Editor: Băng Tiêu

Beta – reader:Băng Tiêu, Tuyết Lâm, Dạ Tư Vũ

Giọng nói trầm thấp gợi cảm rót vào tai khiến ta rùng mình, toàn thân không thể ức chế được nỗi sợ hãi mà trở nên cứng ngắc… Quả nhiên là hắn —- Lão gia.

Không chờ lão gia ra lệnh, thị phó đã xuống ngựa kéo ta ra khỏi Arthur, ba bốn con chó săn điên cuồng hướng về phía ta sủa vang inh ỏi, mắt cá chân dính màu làm chúng nó phát cuồng. Ta dùng ánh mắt thúc giục  Arthur mau rời khỏi đây, sau đó nhìn về phía lão gia chuẩn bị ứng phó.

Lão gia dùng mũi chân gẩy gẩy mấy cái lông đuôi khổng tước cùng trinh tiết mang đang rơi vãi trên mặt đất, chậm rãi nói: “Thật sự là nhiệt tình như hoả, trong thân thể còn có thứ không sạch sẽ, thế mà đã không thể chờ đợi được rồi sao?”

Hơi liếc mắt nhìn thấy  Arthur đã rời khỏi đám người chạy về hướng toà thành, ta lúc này mới yên lòng.

Rõ ràng không hài lòng thái độ mất tập trung của ta, lão gia tiến lên từng bước, dùng bàn tay vẫn đeo găng vặn cằm ta lại, làm cho mỗi ánh mắt của ta đều không thể giấu diếm mà hoàn toàn hiện ra dưới tầm mắt sắc bén của hắn.

“Ngươi rất không chuyên tâm… tiểu nô lệ!”

Ta suy yếu cười với hắn, tư thế đứng thẳng làm cho viên bảo thạch trong cơ thể càng thêm nặng trĩu.

“Lão gia, thế là ngài oan uổng ta rồi… Ta rất nghiêm túc hầu hạ các chủ tử đấy chứ!”

Vừa nói, ta vừa dán sát vào người lão gia, thân thể xích loã gợi cảm giãy dụa trên người hắn, nhưng trái tim lại đang suy nghĩ như thế nào mới có thể làm cho màu vẽ  trên người dính vào bộ quần áo săn hàng hiệu kia.

Không có hèn mọn như xưa, cũng không bị hấp dẫn mà nổi lên tính dục, lão gia chỉ cau mày, ánh mắt nghiêm túc nhìn ta, vẫn không nhúc nhích.

Chuyện rõ ràng đang phát triển theo hướng mà ta không cách nào khống chế, trong nháy mắt, lòng ta trống rỗng mà hạ mi xuống, tâm lý hô to… Cùng dã thú giằng co, nhất định phải kiên định mà nhìn vào tròng mắt của đối phương, thể hiện tinh thân cứng rắn của mình, mới có thể hù doạ dã thú. Đối với lão hồ ly sống bao năm trong giới hắc đạo, càng không thể có một tia buông lỏng, mới vừa rồi yếu thế cho thấy — ta đã phạm vào tối kỵ trong cuộc chiến môt mất một còn.

Nhưng hết thảy đã không còn kịp nữa, khi ta một lần nữa giơ mi mắt lên, nhìn về phía lão gia, khoé miệng lão gia hiện lên một tia cười gian ác như thực hiện được ý đồ đen tối, trong mắt loé sáng, hình như đang nói: quả nhiên là như thế này…

“Đem đồ vật cho ta.” Lão gia hướng thị phó nói, thị phó lập tức đưa đến một cái hộp nhỏ tinh xảo. Lão gia cầm cái hộp rồi cất vào túi áo, nói: “Các ngươi đứng ở đây, không có lệnh ta, không được phép lại gần.”

Nói xong, lão gia ngang nhiên vòng một tay ôm ta vào ngực, hướng thẳng về phía rừng sâu.

“Lão… lão gia…!” Ta kinh ngạc trừng to mắt, quả thực không cách nào giải thích nổi những gì đang xảy ra.

“Ngốc thật, nơi này rất đau đúng không… Kỳ thật, chỉ cần ngươi phục tùng ta, làm sao ta có thể để cho bọn họ đối với ngươi như vậy?” Lão gia ôm ta, ôn nhu nhẹ giọng nói nhỏ.

Câu nói của lão gia làm cho ta kinh hãi… Chẳng lẽ… Hắn biết rồi? Không! Không có khả năng! Ta dừng sức lắc đầu cố gắng vứt bỏ cái ý nghĩ đáng sợ ấy, nếu như hắn biết thân phận thật sự của ta, kết quả của ta chỉ có con đường chết. Ta cũng không sợ chết, tử vong đối với ta mà nói là một loại giải thoát, nhưng ta tuyệt đối không thể làm liên luỵ đến Arthur!

Bàn tay âm thầm nắm thành quyền, chuẩn bị lúc lão gia không đề phòng mà đấm một cú, nhưng vẻ mặt của ta lại càng thêm quyến rũ: “Lão gia… ngài còn đang tức giận cái lần ta đã mạo phạm ngài sao? Kỳ thật, là ta vô cùng ngưỡng mộ ngài, cho nên ta mới hy vọng một nụ hôn của ngài, ngài đừng oan uổng tình cảm của ta mà…”

Lời còn chưa nói xong, đôi môi đã bị mạnh mẽ mà cướp đoạt. Lão gia đói khát hôn ta, phảng phất như ta là người yêu từ lâu của hắn. Đôi môi không ngừng bị xâm chiếm nhấm nháp, nhất thời ta không biết nên phản ứng như thế nào, hai mắt mở to trừng trừng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc. Đột nhiên một giọng nói từ đáy lòng vang lên: Giết hắn! Ngay bây giờ…. chỉ cần giết hắn, tất cả ác mộng sẽ biến mất trong hư vô…

Đồng tử co rút lại, toàn thân căng thẳng, ngón tay như nhảy múa chậm rãi bò lên cổ lão gia, uyển chuyển gẩy gẩy mái tóc mềm mại sau cổ hắn.

Gần một chút… gần thêm chút nữa…

Trái tim ta đập dồn dập, lão gia nghe thấy, nhưng chỉ cảm thấy dương dương tự đắc vì tưởng kỹ thuật hôn của hắn quá sao siêu…

Ngay lúc ta chuẩn bị giơ cổ tay lên, lão gia đột nhiên kết thúc nụ hôn sâu kia. Ta thu hồi con dao vào trong tay, ánh mắt sắc bén chuyển nhanh thành ý tình loạn mê, cố ý thở hổn hển, ta đem mặt vùi vào trong lòng lão gia, cố gắng che giấu ánh mắt hoảng sợ cùng sát ý.

“Hô… thiếu chút nữa ta quên còn viên bảo thạch đang ở trong người ngươi…” Lão gia nhẹ nhàng đặt ta trên mặt đất, từ túi áo rút ra cái hộp lúc nãy, mở ra, bên trong là một ống tiêm đầy dung dịch.

Ấn ta nằm xuống, lão gia tách hai chân ta ra rồi quỳ ở giữa: “Đây là thuốc làm lỏng cơ, nơi này của ngươi sưng tấy lên rồi, nếu cố lấy hòn đá ra, sợ rằng sẽ rách nội bích…” Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của ta, lão gia hảo tâm giải thích.

Lỏng cơ? Đầu óc ta chuyển động vù vù, không được… nếu như bị tiêm cái này vào, trong khoảng thời gian ngắn ta sẽ không cử động được.

“Lão gia, không cần phiền toái như vậy đâu, ta có thể…” Ta cố gắng ngăn cản động tác của lão gia, nhu mỵ nói: “Nếu tiêm cái thứ này vào, vậy trong chốc lát… ta không thể hầu hạ lão gia rồi…”

Lão gia ngừng động tác, giương mắt nhìn về phía.

“Hầu hạ ta? Ngươi muốn hầu hạ ta?” Ánh mắt của lão gia làm ta sợ hãi, câu hỏi của hắn lại càng thêm quái dị.

“Đúng… đúng vậy…” Ta hoảng sợ ấp úng.

“Ngươi muốn hầu hạ ta, vậy thì nơi này phải lỏng ra mới được chứ… Điều thứ nhất để hầu hạ ta… là phải hoàn toàn phục tùng ta… chẳng lẽ ngươi đã quên sao?”

Không để ý đến ta phản đối, lão gia mạnh mẽ đem hạ thể của ta hướng về phía hắn, thủ pháp nhanh nhẹn mà cắm ống tiêm vào sâu bên trong “Yên tâm, thuốc này không nặng lắm… đủ để ngươi hầu hạ ta…”

Ống thuốc bị tiêm hết vào trong cơ thể, không tới nửa phút, hạ thể của ta bắt đầu không còn cảm giác được gì nữa. Lão gia thay một cái bao tay cao su phẫu thuật, đưa ngón tay dò xét vào huyệt khẩu. Huyệt khẩu bắt đầu lỏng ra khiến ngón tay tiến vào rất thuận lợi.

Lão gia nâng thân thể ta dậy, làm cho ta dựa vào thân cây đằng sau, như vậy có thể làm cho viên bảo thạch trong cơ thể theo trọng lực mà trượt ra ngoài. Mở hai chân ta ra, ngón tay luồn tít vào tận sâu trong, lão gia kiên nhẫn mở rộng tràng ruột để thuận tiện cho viên bảo thạch.

Thuốc lỏng cơ làm cho hai chân ta dần dần tê dại, mất đi lực chống đỡ cơ thể, Ta nặng nề mà trượt xuống mặt đất, nhưng hạ thể vẫn bị lão gia vững vàng khống chế không một chút buông tay.

Mặc dù đại não không cách nào khống chế cơ thể, nhưng xúc giác vẫn hoàn toàn minh mẫn, ta có thể cảm nhận được ngón tay của lão gia đang tiến vào trong, thong thả mà quất tống. Tràng ruột theo ngón tay di chuyển mà bị ép nhúc nhích, từng chút từng chút mà phun viên bảo thạch ra.

Có thuốc lỏng cơ hỗ trợ, bảo thạch lướt qua huyệt khẩu mặc dù có chút khó khăn nhưng cũng không đau đớn như ta tưởng, cuối cùng dị vật cũng chui được ra ngoài, ta thở dài một cái. Hai chân tê dại không thể nhúc nhích vẫn mở rộng, màu vẽ trên thân thể xích loã bị phai nhợt không nhìn rõ, lông đuôi khổng tước xinh đẹp cùng bảo thạch trân quý cũng rời khỏi cơ thể, bây giờ ta từ con mồi sang quý trở về thành nguyên dạng…. một tên nô lệ dung mạo tầm thường…

“Vấn đề của ngươi cũng đã giải quyết xong, giờ đến vấn về của ta rồi chứ…” Lão gia không chờ ta trở lại bình thường, đã mạnh mẽ thẳng lưng, dùng sức đem cự vật kinh khủng đánh thẳng vào nội bích.

Bình luận

Truyện đang đọc