DÂM DỤC THÀNH BẢO

Editor: Băng Tiêu

Beta – reader:Băng Tiêu, Tuyết Lâm, Dạ Tư Vũ

Nghiệt duyên chưa dứt, ta lại bắt đầu cùng thiếu gia lén lút gặp nhau, từng góc bí ẩn trong toà thành đều rải đầy dấu vết hoan ái của bọn ta. Chuyện này ta cũng không định giấu diếm Melson, mà căn bản cũng không cần giấu diếm, quan tâm của hắn đối với ta mà nói chẳng là gì, cho tới nay, ta vẫn chỉ muốn duy nhất một người nam nhân tên là Edmond De Bosparra kia mà thôi!

Quan hệ dâm loạn vẫn tiếp diễn, vừa mới bắt đầu, ta còn kéo một thân uể oải trở về khu nhà cao cấp của gia tộc Derenian như cái khách sạn dừng chân miễn phí, sau thì dứt khoát ngay cả gọi điện cũng không, trực tiếp trở về biệt thự của lão gia ( thiếu gia giờ đã là lão gia rồi >”<). Ta tin tưởng, vô luận thế nào, lão gia vẫn có tình cảm với ta, chẳng qua hắn chỉ bị cừu hận che mắt thôi, nhưng không ngờ, vận mệnh lại một lần nữa đánh nát ảo tưởng cuối cùng của ta.

Ngày đó ở bên ngoài thư phòng, ta nghe rõ ràng lão gia cùng bạn bè của hắn trêu chọc nhau, lão gia dùng thanh âm khinh thường mà kể về lúc thân mật với ta…

“Cái tên tiểu dâm phụ kia, chỉ cần ta di chuyển đầu ngón tay một chút, hắn sẽ không thể chờ đợi mà mở to hai chân ra… Có đôi khi ta thật sự mệt không chịu nổi, nhưng lại còn phải ở trên giường thoã mãn dục vọng vô tận của hắn, dù sao hắn đã giúp ta buôn bán không ít, đúng không?”

Tiếng cười nói vang lên không ngừng, bạn bè hắn hèn mọn mà đùa cợt lão gia có một bạn tình đáng giá như vậy, mà lão gia lập tức trịnh trọng đem bạn tình sửa lại thành [dâm phụ]…

Dùng sức cắn ngón tay, ta tận lực không làm cho mình phát ra một chút âm thanh nào, nước mắt cũng đã chảy khô từ lâu. Ta chỉ nghĩ muốn tự tát mình mấy cái, như thế nào lại ngu ngốc đến mức làm cho chính mình trở nên đê tiện như vậy!

Không có mục đích mà lang thang trên đường, bất tri bất giác đi đến bờ sông. Điện thoại di động chuyên dùng để liên lạc với lão gia đột nhiên vang lên. Nghe trong máy giọng nói đầy lo lắng của hắn, chiếc điện thoại dần dần nhẹ nhàng trượt xuống rơi vào lòng sông thăm thẳm… Tiếp theo… tiến vào lòng sông… còn có cả thân thể hạ tiện của ta.

****************************************

Mở mắt, ta nhìn thấy cái giường quen thuộc kia, nhắm vào rồi lại mở ra lần nữa… Vẫn là nơi này, ảo giác cũng không biến mất, ngược lại nó càng thêm chân thật hơn.

Tại sao ta vẫn còn sống? Tại sao vẫn còn sống trên cái thế giới đầy tội ác này… Lại còn sống ở nơi có hắn tồn tại đây?

Một bóng người sừng sững vững vàng chiếm hết bầu trời trước mặt ta, cử chỉ thận trọng khó tiết lộ một tia tâm tình, nhưng hô hấp hơi dồn dập kia đã ám chỉ chủ nhân của thân thể này đã vội vàng chạy tới như thế nào.

“Julian, ngươi tỉnh rồi…”

Không cần phải che dấu, nếu như Hiểu Linh bị bọn họ bắt được thì tất cả tài liệu cũng đủ để chứng minh mỗi tấc da thịt của ta đều từng thuộc về một đứa ngu ngốc có tên là  [Julian Rainier].

Quay đầu vào trong, cho dù biết làm vậy cũng chẳng có chút ý nghĩa gì nhưng ta cũng không hy vọng đối mặt với tên nam nhân mà ta hận tận xương tuỷ kia.

Luôn luôn quen được mọi người sùng bái phục tùng, hắn nắm chặt tay, hung tợn mà cố gắng nhẫn nại dục vọng muốn tóm lấy ta, hít sâu một hơi, hắn thong thả nói:

“Ngươi nghỉ ngơi đi, ta còn có việc phải làm, ta biết ngươi không muốn bị ta quấy rầy… Trong khoảng thời gian này ta sẽ không đến làm phiền ngươi, nhưng Julian, ngươi phải rõ ràng, không cần biết ngươi biến thành như thế nào, từ đầu đến chân ngươi, thậm chí mỗi một cây tóc sợi lông, tất cả đều thuộc về Edmond De Bosparra ta…”

Vội vã rời khỏi phòng, nhanh như chớp giống hệt như lúc đến. Một tháng sau đó quả nhiên ta không nhìn thấy hắn, chỉ nghe phong phanh là lão gia đang chỉnh đốn lại tất cả mọi người trong toà thành, giết hết tất cả phản đồ gián điệp, rất nhiều người từ nay về sau đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này. Còn các tính nô thì bị tẩy não đưa về nhà, hoặc là bị bán đi lần nữa, từ một toà thành đầy người, thoáng cái đã trở nên hoang vắng lạnh lẽo vô cùng.

Ngồi trên xe lăn, ta nhàn rỗi phơi nắng mặt trời, lão gia phái các bác sĩ giỏi nhất đến chăm sóc thân thể tồi tàn của ta, mỗi ngày đều uống dược, tiêm thuốc. Hằng năm chịu đói cộng thêm tinh thần luôn luôn trong tình trạng căng thẳng, trải qua một thời gian điều dưỡng, thân thể ta dần dần đã khôi phục được không ít. Dù sao tuổi cũng còn trẻ, bớt đi vài miếng thịt cũng chẳng chết được ai.

Chậm rãi giang hai tay… nhìn đôi tay gầy gò quấn đầy băng gạc cũng đã béo lên không ít, chỉ là toàn thân vẫn cứ vô lực mềm nhũn, lúc nào cũng cảm thấy buồn ngủ.

Híp mắt, ý định ngủ một giấc dưới ánh mặt trời, nhưng một thân ảnh bá đạo đã chặn ngang ánh sáng ấm áp của ta. Thân thể từ xe lăn bị người ôm lấy, vững vàng mà đi vào phòng ngủ.

Cái gì đáng tới cũng phải tới… Ta vẫn nhắm mắt, cho đến khi được cẩn thận đặt lên giường, cũng không thèm trợn mắt nhìn người nọ một chút nào. Quần áo bị cởi ra, người nọ như cúng bái mà vuốt ve từng tấc da thịt không hoàn mỹ, mơn trớn từng vết sẹo, ta cũng có thể cảm thấy phẫn nộ đang từ ngón tay hắn truyền lại.

Thật buồn cười, bây giờ lại muốn dùng cách này để tỏ vẻ coi trọng ta sao? Gạt người cũng phải xem đối tượng là ai chứ, nhiều năm như vậy, năng lực lừa gạt của hắn thật chẳng tiến bộ chút nào.

Thân thể chật vật bài xích đối phương đụng chạm, khi hắn cố gắng nhẫn nại mà đùa bỡn hạ thân không cách nào cương của ta, ta đành bất đắc dĩ mở mắt ra, lập tức cả người ta lọt vào trong tầm ngắm của hắn. Dục vọng mãnh liệt quen thuộc đó như muốn cắn xé, nuốt chửng lấy ta.

“Vô dụng thôi…” Ta thở dài nói, “Chỉ cần ta ở chỗ này, ta sẽ không ức chế được cảm giác muốn giết chết ngươi!”

“Thật sao?” Giọng nói khàn khàn ẩn chứa đầy dục vọng của lão gia vang lên, “Ngươi muốn dùng nơi nào để giết ta? Nơi này? Nơi này… hay là nơi này?” Tay hắn chỉ vào mặt ta, ngực ta, cuối cùng rơi vào hậu đình yếu ớt của ta.

“Mạng của ta là của ngươi… chỉ cần ngươi có bản lĩnh, cứ việc lấy đi!”

Bỏ đi nỗ lực muốn ta cương, hắn chỉ bôi trơn một chút vào hậu huyệt rồi một phát tiến thẳng vào.

Ta toàn thân lạnh lẽo mà run rẩy, cơ thể vô lực không cách nào tiếp nhận được hắn xâm phạm, từ tinh thần đến thân thể cũng cực lực bài xích hắn…

“Ngươi… ư… không… cảm thấy… bẩn sao?” Ta nhìn nam nhân đang rong ruổi trên người, cố nén đau đớn hỏi: “Ngươi không khó chịu sao…. Ngay cả… a … ư…. ngay cả chính ta…. mà cũng cảm thấy vô cùng ghê tởm…”

“Nói bậy!”

Hôn lên khuôn mặt ta như hôn một bảo bối, lão gia hình như đã biến thành một người hoàn toàn lạ lẫm mà ta không hề biết, “Cho tới bây giờ ngươi cũng không bẩn, ngươi là nữ thần của ta… chỉ có ở trong thân thể của ngươi, ta mới có thể cảm nhận được khoái cảm…”

Cảm giác khó chịu ngày càng tăng, làm cho ta không nhịn được muốn nôn ra ngoài. Giãy dụa yếu ớt trong mắt lão gia như một con mèo làm nũng, chỉ cần tốn chút sức lực đã có thể chế ngự được thân thể ta, hắn bắt đầu chuyên tâm mà công chiếm. Thứ duy nhất có thể động đậy được là đầu ngón tay đang nắm chặt lấy ga giường, gắt gao chịu đựng một trận cầu ái mãnh liệt.

Lão gia đem nghiệt cây hung tợn mà cắm xuống, cuối cùng dâm dịch nhiều như trong quá khứ rót thẳng vào cơ thể ta, làm ta nhiễm mùi của hắn, cái loại cảm giác như bị hoàn toàn đóng dấu này làm ta mãnh liệt nôn ra.

“Nếu như ta không giết được ngươi… Ta thà rằng tự kết liễu bản thân!” Ta thì thào tự nói với chính mình.

“Ngươi dám?” Bàn tay hắn bóp chặt vào cổ ta, “Ngươi là của ta! Nếu ngươi dám tự tổn thương chính mình dù một sợi tóc, ta sẽ… ta sẽ…”

“Ha ha ha…” Tiếng cười trầm thấp tiến sát vào tai ta, ác ma bên cạnh bắt đầu hạ lời nguyền rủa: “Ngươi nếu dám tự tổn thương chính mình, ta sẽ tiêm heroin vào cơ thể ngươi…”

Bình luận

Truyện đang đọc