DẪN ĐƯỜNG SỐ MỘT VŨ TRỤ

Dưới sự “phụ đạo sau giờ học” của Tạ Nhiên, chẳng những các học sinh lớp 7 càng ngày càng nghe lời mà thành tích cũng tiến bộ vượt bậc.

Dẫn đường loại hình công kích có khả năng chữa trị nhất định. Tuy vậy, năng lực này khá yếu, các giáo viên cũng chỉ dạy nhóm học sinh này những kiến thức cơ bản nhất về chữa trị, chủ yếu là chải vuốt và giữ gìn thế giới tinh thần.

Các học sinh lớp 7 đều là Dẫn đường loại hình công kích, không hứng thú với kiến thức về chữa trị cho lắm. Trái lại, Tạ Nhiên nghe giảng rất nghiêm túc, ngoại trừ nội dung giáo viên dạy, cậu cũng tự đọc thêm khá nhiều sách, còn mượn giáo trình dành cho loại hình chữa trị từ thư viện.

Bạn cùng lớp đều nghĩ rằng Tạ Nhiên đã học xong hết chương trình học về công kích nên mới rảnh rỗi nghiên cứu về chữa trị cho đỡ chán. Họ đâu biết Tạ Nhiên tự học các kiến thức về chữa trị thực chất là vì cậu có một người bạn Lính gác vô cùng thân thiết.

Sức mạnh tinh thần của Lính gác bẩm sinh không ổn định, rất dễ sụp đổ, thậm chí cuồng bạo, biến dị. Lục Tắc Hiên là Lính gác cấp S, nhỡ chẳng may sau này cuồng bạo, nếu không có Dẫn đường hiểu cực rõ về thế giới tinh thần cậu ấy hỗ trợ thì rất có thể sẽ không cứu nổi.

Tạ Nhiên không đời nào cho phép bi kịch đó xảy ra. Vậy nên cậu bắt đầu học kiến thức chữa trị từ khi còn rất bé.

Năng lực chữa trị của cậu hiện chỉ đạt cấp B nhưng Tạ Nhiên cảm thấy học nhiều cũng không thiệt gì. Nhỡ tương lai Lục Tắc Hiên gặp chuyện hoặc chiến hữu Lính gác của cậu đối mặt với nguy cơ sụp đổ tinh thần, chí ít cậu cũng có thể hỗ trợ chứ không phải chỉ biết đứng một bên lo lắng suông.

Tuy khả năng chữa trị của cậu không mạnh nhưng khả năng tiếp thu kiến thức của cậu lại cực tốt, cậu chỉ cần đọc một lần là nắm được hết nội dung trong sách.

Học viện Dẫn đường có phòng thí nghiệm dành riêng cho môn chữa trị, trong đó có rất nhiều người máy trí tuệ nhân tạo để học sinh luyện tập mô phỏng tại đây. Ngày nào Tạ Nhiên cũng tới phòng thí nghiệm sau khi tan lớp, chọn một người máy Lính gác để thử chữa trị thế giới tinh thần.

Loại hình thế giới, cấp bậc sức mạnh của người máy có thể điều chỉnh tùy ý. Tạ Nhiên bắt đầu luyện tập từ mức độ đơn giản nhất. Làm nhiều thành quen, dần dần, Tạ Nhiên đã thành thạo việc chữa trị cho người máy cấp B và tiến hành chải vuốt tinh thần đơn giản cho người máy cấp A.

Nhưng cậu vẫn không tài nào đột phá được lá chắn tinh thần của Lính gác cấp S.

Nếu không thể đột phá bằng cách chữa trị thì thử dùng cách tấn công xem sao? Tạ Nhiên thiêu hủy gần nửa thế giới tinh thần của người máy bằng tua ý thức lửa cháy của cáo lửa rồi lại thử chữa trị. Dưới sự “tra tấn” không hồi kết cứ đánh rồi lại chữa đó của cậu, đèn cảnh báo trên gáy người máy nhấp nháy đỏ.

CẢNH BÁO! CẢNH BÁO! HỆ THỐNG GẶP TRỤC TRẶC!

Khi tới phòng thí nghiệm để thị sát, thầy Giám đốc vừa khéo trông thấy cảnh tượng này, ông cực kỳ cạn lời: “Em Tạ Nhiên kia làm gì mà khiến người máy báo hỏng luôn thế này?” Ông đẩy cửa bước vào, nhìn Tạ Nhiên, hỏi: “Tạ Nhiên, nghe nói dạo gần đây em đang học kiến thức về chữa trị?”

Tạ Nhiên nói: “Đúng thế thưa thầy. Còn về tấn công em đã học hòm hòm xong hết rồi.”

Nhanh đến vậy sao? Mới khai giảng được một tháng mà cậu đã có thể sử dụng tua ý thức cực kỳ thành thạo, đúng là thiên phú dị bẩm.

Giám đốc hỏi: “Sao tự nhiên em lại có hứng thú với kiến thức chữa trị?”

Tạ Nhiên trả lời: “Khả năng chữa trị của em không mạnh lắm nhưng cứ học thêm vài kỹ năng, biết đâu sau này lại hữu ích.”

Đối diện ánh mắt nghiêm túc của cậu, thầy Giám đốc mỉm cười, nói: “Thôi được rồi, em đừng hành hạ người máy nữa, để thầy dạy em.”

Giám đốc Tạ lúc nào cũng quý trọng người tài, ông vẫn luôn để ý tới tình hình của Tạ Nhiên. Bản thân ông là một Dẫn đường chữa trị cấp S, thực thể tinh thần là chim sẻ bạc má đuôi dài đáng yêu. Được ông đích thân hướng dẫn, khả năng vận dụng các kỹ thuật chữa trị của Tạ Nhiên cải thiện đáng kể.

Dần dần, Tạ Nhiên cảm thấy người máy trong phòng thí nghiệm là không đủ, chúng không có linh hồn.

Thế giới, tình huống bị thương, cấp bậc sức mạnh tinh thần của người máy đều có thể điều chỉnh thông qua máy tính quang học. Nhưng con người là một sinh vật cực kỳ phức tạp, đại đa số ca bệnh sẽ không phát sinh như lý thuyết trong sách vở, thế giới tinh thần và trạng thái tổn thương tinh thần của Lính gác cũng không rập khuôn như người máy.

Cậu muốn luyện tập với Lính gác thật.

Học sinh Lính gác bình thường chắc chắn sẽ không chịu làm “người mẫu luyện tập” cho một Dẫn đường non trẻ như cậu, chỉ có Lục Tắc Hiên mới sẵn sàng tin tưởng Tạ Nhiên.

Tiếc là trong thời gian học tập tại Viện Thánh, Học viện Dẫn đường và Học viện Lính gác không bao giờ có cơ hội tiếp xúc với nhau. Không biết Lục Tắc Hiên bên kia học hành ra sao rồi?

Tối đó, Tạ Nhiên nằm trên giường mà trằn trọc khó ngủ. Tại sao giữa Học viện Dẫn đường và Học viện Lính gác lại phải xây một bức tường ngăn cao chót vót như thế? Nếu Lính gác và Dẫn đường đã được định sẵn là quan hệ hỗ trợ, bảo vệ nhau, vậy chẳng phải bồi dưỡng sự ăn ý từ lúc còn nhỏ thì sẽ tốt hơn à?

Tạ Nhiên càng nghĩ càng thấy bất hợp lý. Một bức tường cách ly đứng sừng sững đó không chỉ ngăn cách tình bạn giữa Lính gác và Dẫn đường mà còn ngăn cách cả sự hiểu biết về nhau của đôi bên. Cậu thật sự rất muốn sang Học viện Lính gác xem thử, nhưng bức tường kia quá cao, thật sự không trèo qua nổi.

Nếu không trèo được, vậy… Đào đường hầm thì thế nào?

Ý tưởng vừa lóe lên trong đầu, Tạ Nhiên quyết định mai sẽ đi thăm dò các camera giám sát của trường rồi đến tối sẽ tìm cơ hội, thử xem có sang được bên đó bằng đường dưới lòng đất hay không.

***

Hôm sau, Tạ Nhiên giả vờ như dẫn các bạn trong lớp đi quét dọn vệ sinh, quan sát kỹ càng tất cả các camera giám sát trên mọi con đường từ ký túc xá đến bức tường cách ly. Ngoài cổng ký túc có một lối nhỏ camera không quay được đến, gần tường cách ly cũng có một cây cổ thụ vừa khéo chắn mất camera.

Tạ Nhiên hình dung tuyến đường di chuyển trong đầu, yên lặng dời tầm mắt.

Đêm hôm đó, 12 rưỡi, Tạ Nhiên lẳng lặng bò dậy, lén lút rời khỏi ký túc xá.

Giờ tắt đèn của Học viện Dẫn đường là 11 giờ đêm, lúc này, tất cả học sinh đều đã ngủ, cả Học viện im lìm không một bóng người. Tạ Nhiên gọi cáo lửa ra, xóa bỏ cảm giác tồn tại của bản thân, nhanh chóng đi tới khu vực ngăn cách men theo bức tường.

Cậu đã điều tra tỉ mỉ con đường này, đảm bảo sẽ không lọt vào tầm quay của camera.

Sau khi tới gần bức tường ngăn, Tạ Nhiên lách người lẩn ra sau thân cây, lấy một chiếc xẻng gấp từ trong túi ra, bắt đầu hì hục đào.

May mà chất đất ở chỗ này khá xốp nên đào không khó lắm.

Khổ nỗi sức lực của Tạ Nhiên chung quy không thể tốt được như Lính gác, đào cả tiếng đồng hồ mới được một cái hố nhỏ. Cậu tìm một tấm ván gỗ tới đậy lại, phủ thêm một lớp lá khô lên trên, ngụy trang miệng hố xong xuôi rồi mới quay về ký túc xá ngủ.

Đêm hôm sau, cậu lại lẻn tới chỗ cây đại thụ, lật ván gỗ lên, nhảy xuống hố đào tiếp…

Vì cáo lửa có thể giúp tàng hình, lại thêm bản thân cậu đã tránh né toàn bộ camera, chỉ lẻn đi đào vào đêm hôm khuya khoắt khi mọi học sinh đều đã ngủ, đã ba ngày rồi nhưng vẫn chưa ai phát hiện ra trò lén lút của cậu.

Hôm nay là thứ Sáu, rốt cuộc Tạ Nhiên cũng đào được thông sang Học viện Lính gác.

Trên đầu chỉ còn một tầng đất mỏng, chút nữa thôi là hoàn thành.

Tạ Nhiên vô cùng vui sướng, cậu vuốt mồ hôi trên trán, tiếp tục đào lên.

Cùng lúc đó, trong rừng cây gần tường cách ly của Học viện Lính gác, Lục Tắc Hiên đang luyện võ. Cậu tung cú đấm nhanh như điện xẹt, tuy còn nhỏ tuổi nhưng từng động tác đã gọn gàng, lưu loát, khí phách hệt như Tướng quân Lục.

Lục Tắc Hiên nghiêm mặt, chăm chỉ luyện tập.

Đột nhiên có tiếng sột soạt vang lên gần đó như có quái vật gì muốn đội đất chui lên.

Thính giác của Lính gác rất nhạy, Lục Tắc Hiên nhanh chóng phát hiện điều bất thường. Cậu đi về phía âm thanh phát ra, cau mày nhìn mặt đất, tay siết chặt thành nắm đấm, vào tư thể chuẩn bị tấn công, sẵn sàng đánh gục quái vật chui ra chỉ bằng một đòn.

Tiếng động dưới lòng đất càng lúc càng rõ.

Chẳng mấy chốc, “quái vật” kia đã đào đến mặt đất, ló một cái đầu bù xù lên.

Lục Tắc Hiên vung quyền tới, lúc sắp đấm vào mặt đối phương thì khựng lại.

“… Nhiên Nhiên?” Lục Tắc Hiên nhìn người trước mắt với vẻ không tài nào tin nổi.

Tuy mặt mũi cậu lấm lem đầy đất cát nhưng Lục Tắc Hiên vẫn nhận ra ánh mắt kia ngay tức thời.

Tạ Nhiên mới chui đầu lên khỏi mặt đất và Lục Tắc Hiên ngồi phục sẵn bên hố trố mắt nhìn nhau.

Lát sau, Tạ Nhiên mới càm ràm: “Nửa đêm nửa hôm cậu ở đây làm gì?”

Lục Tắc Hiên: “… Bạn Tạ Nhiên này, câu này phải để tôi hỏi chứ?”

Tự nhiên chui từ dưới đất lên, cậu thật sự khiến người khác không biết phải nói sao nữa.

Học viện Dẫn đường không chứa nổi tên tai quái nhà cậu nên cậu đào hầm chui qua Học viện Lính gác?

Lục Tắc Hiên nhíu mày nhìn cậu: “Sao cậu lại chui từ dưới đất lên?”

Thấy ánh mắt Lục Tắc Hiên cực kỳ rối ren, Tạ Nhiên cười toe toét: “Nếu tớ bảo tớ nhớ cậu nên đào đường hầm sang thăm thì cậu tin không?”

Lục Tắc Hiên: “…”

Tạ Nhiên cũng biết lý do này nghe quá điêu, bèn hắng giọng một tiếng, giải thích: “Tớ chỉ tò mò không biết rốt cuộc Học viện Lính gác dạy những gì, muốn qua xem thử, tiện thể thăm cậu, không ngờ cậu lại ở ngay đây…”

Thấy bộ dạng lem luốc của Tạ Nhiên, Lục Tắc Hiên đành kéo cậu ra khỏi lối ngầm, phủi sạch cỏ dại trên đầu giúp cậu, nói: “Cậu vi phạm nội quy nhà trường thế này, lỡ bị phát hiện, bị phạt thì sao?”

Tạ Nhiên ánh vào mắt Lục Tắc Hiên: “Chuyện này chỉ có tớ với cậu biết thôi. Chắc chắn cậu sẽ không bán đứng tớ đâu phải không?”

Lục Tắc Hiên cực kỳ bất đắc dĩ. Cậu Tạ Nhiên này từ bé đã quậy phá, vốn tưởng đến Viện Thánh sẽ chịu ngoan ngoãn học hành, ngờ đâu cậu lại đào hẳn một lối ngầm thông sang Học viện Lính gác, đúng là gan to bằng trời!

Nhưng đây mới đúng là Tạ Nhiên mà Lục Tắc Hiên biết: Không sợ trời không sợ đất, dám nghĩ dám làm.

Lục Tắc Hiên thở dài: “Thôi vậy. Tôi sẽ giữ bí mật chuyện này giúp cậu nhưng sau này cậu không được sang…”

Tạ Nhiên ngắt lời cậu: “Thế thì không được đâu. Hầm đào rồi mà không chui sang thì chẳng phải tớ tốn công vô ích à?”

Lục Tắc Hiên dở khóc dở cười: “Cậu còn muốn tiếp tục chui sang Học viện Lính gác nữa à?”

Tạ Nhiên cười tủm tỉm: “Cho tớ một bản thời khóa biểu của Học viện Lính gác các cậu đi, để tớ xem thử có tiết nào chạy qua học ké được không. Với cả tớ đã học được kỹ thuật chữa trị rồi đấy, sau này có thế chải vuốt thế giới tinh thần giúp cậu. Nể tình bạn bè nhiều năm cậu giúp tớ thực hành chút được không? Trình chữa trị của tớ giờ mới chỉ là cấp B thôi, đảm bảo sẽ không gây tổn thương thế giới tinh thần của cậu, dù có bị phát hiện cũng chắc chắn không liên lụy cậu đâu.”

Nhìn vào ánh mắt chân thành của Tạ Nhiên, Lục Tắc Hiên lại một lần nữa mềm lòng.

Chịu thôi, Tạ Nhiên chính là khắc tinh của cậu. Từ bé đến lớn, chỉ cần là chuyện Tạ Nhiên nhờ, cậu chưa bao giờ nỡ từ chối.

Thôi thì nếu giáo viên phát hiện chuyện Nhiên Nhiên đào hầm, thế nào cậu ấy cũng bị phạt. Chẳng bằng đến khi đó cứ bảo lối ngầm này là do cả hai cùng đào, gánh ít tội giúp cậu, có lẽ nhà trường sẽ phạt nhẹ hơn vì chuyện là do hai người gây ra.

Nghĩ vậy, Lục Tắc Hiên liền nói: “Được, tôi có thể giúp cậu. Nhưng cậu phải hứa với tôi không được sử dụng sức mạnh của Dẫn đường bừa bãi trong Học viện Lính gác. Ở đây không có Dẫn đường, chỉ cần cậu lộ tua ý thức ra một chút thôi là bị phát hiện ngay. Sau này muốn luyện tập thì tôi làm người mẫu cho, cậu cứ tìm tôi là được.”

Tạ Nhiên hào hứng nhào qua ôm chầm lấy Lục Tắc Hiên: “Tớ biết ngay cậu sẽ đồng ý mà!”

Tai Lục Tắc Hiên đỏ lên, mặt thì căng thẳng: “Cậu… Bỏ ra, người cậu toàn đất thôi!”

Tạ Nhiên buông cậu ra, nhìn đất cát đầy trên người mình, ngượng ngùng nói: “Quên mất tớ mới chui từ dưới lối ngầm lên nên hơi bẩn. Hì, à thì, để tớ giặt áo khoác cho cậu nhé?”

Lục Tắc Hiên vỗ sạch đất dính trên người: “Thôi, tôi tự giặt. Cậu mau về đi, đêm lạnh lắm, đừng để bị cảm.”

Được cậu quan tâm như thế, Tạ Nhiên thấy rất vui.

Quả nhiên, dù cậu có làm gì đi chăng nữa, Lục Tắc Hiên cũng không bao giờ trách cứ mà vẫn luôn bao dung, ủng hộ. Cũng chính vì được Lục Tắc Hiên dung túng từ bé như thế nên thời thơ ấu của Tạ Nhiên mới thực sự được thảnh thơi, vô lo vô nghĩ, thích gì làm nấy.

Cậu biết đào đường hầm là vi phạm nội quy nhà trường, nhưng chỉ cần cậu không làm người khác bị thương thì vẫn còn đường sống. Kể cả có bị phạt, cùng lắm cũng chị bị ghi tội lại, bắt kiểm điểm trước trường. Mà có khi đến lúc nhà trường phát hiện ra, cậu đã tốt nghiệp rồi cũng nên.

Đã có lối ngầm này rồi, về sau đêm nào cậu cũng có thể lén tới gặp Lục Tắc Hiên.

Nghĩ vậy, Tạ Nhiên bỗng thấy vui hơn hẳn.

Lục Tắc Hiên thấy cậu cứ cười toe toét, bèn thắc mắc: “Cậu cười cái gì?”

Tạ Nhiên ngừng cười, đáp: “Tớ rất vui vì được gặp cậu ấy mà. Tớ đào đường hầm sang, người đầu tiên gặp được chính là cậu. Cậu nói xem, sao lại có chuyện trùng hợp đến thế cơ chứ?”

Lục Tắc Hiên nói: “Chắc là có duyên? Chúng ta sinh ra cùng ngày vốn đã rất có duyên rồi.”

Tầm mắt hai người nhìn thẳng vào nhau. Mùa Đông vừa qua, thời tiết đêm đầu Xuân vẫn hơi lạnh, trên đầu sao sáng lấp lánh, khoảnh khắc đối diện nhau, dường như có thứ gì đó đã yên lặng bén rễ, nảy lầm trong lòng.

Duyên phận sinh ra cùng năm cùng tháng có lẽ đã được định sẵn từ lâu. Lúc bé, ở trường học, hai cậu vô tình ngoảnh lại là trông thấy bóng dáng đối phương như thể có linh cảm.

Lần bất ngờ gặp nhau này thực ra cũng không hẳn là trùng hợp.

Sở dĩ Lục Tắc Hiên đêm hôm còn ra ngoài luyện võ chứ chưa ngủ thực sự là vì nghĩ đến Tạ Nhiên.

Cậu nghĩ Nhiên Nhiên thông minh như thế, chắc chắn tiến độ học tập sẽ rất nhanh, chưa biết chừng có thể học hết toàn bộ chương trình học của Viện Thánh chỉ trong một tháng. Vậy thì cậu cũng không được phép tụt hậu, nếu Tạ Nhiên tốt nghiệp sớm, cậu cũng nhất định phải tốt nghiệp cùng cậu ấy, có thể thì mới tiếp tục gặp nhau ở đại học được.

Trong khoảng thời gian này, Tạ Nhiên luôn cố gắng học tập kiến thức về chữa trị, đồng thời Lục Tắc Hiên cũng chăm chỉ luyện tập cả ngày lẫn đêm. Nội dung thi tốt nghiệp của Lính gác hầu hết đều là các môn thực hành. Từ bé cậu đã học rất nhiều kỹ xảo chiến đấu từ cha, lại thêm giờ nỗ lực rèn giũa, trình độ tăng tiến rất nhanh.

Tạ Nhiên học xong mọi kiến thức liên quan đến tua ý thức trong vòng một tháng, Lục Tắc Hiên cũng đã nhuần nhuyễn mọi kỹ thuật đấu đối kháng trong cùng khoảng thời gian.

Cả hai đều cố gắng vì đối phương, chỉ là đôi bên lại không biết điều đó.

Lục Tắc Hiên nhìn Tạ Nhiên, ánh mắt dần trở nên ôn hòa: “Mai còn phải đi học nữa. Cậu mau về tắm nước ấm rồi ngủ đi.”

Tạ Nhiên gật đầu: “Ừ, tớ về trước đây.”

Dứt lời, cậu lại chui xuống lối ngầm, chỉ còn mỗi cái đầu thò lên vẫn mỉm cười nói chuyện với Lục Tắc Hiên: “Tạm biệt, đêm mai tớ lại sang gặp cậu!”

Lục Tắc Hiên: “…”

Từ dưới đất chui lên không phải quái vật mà là một con người bằng xương bằng thịt.

Sau này, tối nào cậu ấy cũng sẽ chui từ đây lên ư?

Lục Tắc Hiên dở khóc dở cười day huyệt thái dương. Dám đào cả hầm? Không hổ là Tạ Nhiên.
Lời tác giả:

Nhiên Nhiên đội đất chui lên dọa bạn Lục một phen hú vía =))))

Bình luận

Truyện đang đọc