DẪN ĐƯỜNG SỐ MỘT VŨ TRỤ

Sau khi trở về trường, Dụ Nhiên tiếp tục sắm vai cậu học sinh nghiêm túc, nỗ lực. Tuy thân phận “học sinh” này có thể cho cậu sự che giấu tốt nhất nhưng cũng vì chuyện phải đi học từ thứ Hai đến thứ Sáu tại Học viện, chỉ đến cuối tuần mới có thể ra ngoài, hành động của cậu cũng bị bất tiện, gò bó hơn nhiều.

Cậu không thể học ở Học viện Dẫn đường này suốt hai năm như những học sinh khác. Cậu cần đẩy nhanh tiến độ, cố gắng tốt nghiệp thật sớm để thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch. May mà lúc trước đã xây dựng cho bản thân cái vỏ “Dẫn đường kiểu phát triển”, điều này đem đến rất nhiều lợi ích, tốc độ tăng trưởng sức mạnh tinh thần sẽ do cậu chủ động quyết định.

Gần đây, cô Ngải Kỳ phát hiện mỗi lần cô dùng tua ý thức tiến vào thế giới tinh thần của Dụ Nhiên, diện tích thế giới đó đều rộng thêm. Ví dụ như hôm qua nhiều hơn hôm kia một rừng cây, hôm nay lại có thêm một bãi cỏ rộng…

Ngải Kỳ phấn khởi báo lại phát hiện này cho Tạ Thời Dật: “Thầy giám đốc, gần đây Dụ Nhiên tiến bộ rất nhanh, diện tích thế giới tinh thần đã rộng gấp đôi. Hơn nữa, nội dung trong thế giới cũng càng ngày càng phức tạp, em đoán sức mạnh tinh thần của em ấy đã lên tới cấp B rồi.”

Tạ Thời Dật vô cùng kinh ngạc: “Em ấy mới nhập học chưa đầy ba tháng mà sức mạnh tinh thần đã đạt tới cấp B sao?”

Ngải Kỳ nói: “Đúng vậy, so với các bạn học lớp C, em ấy đã vượt trội hơn nhiều lắm rồi.”

Tạ Thời Dật gọi riêng Dụ Nhiên vào văn phòng của mình, tua ý thức màu trắng vươn vào trong thế giới tinh thần của cậu cẩn thận xem xét. Trong khoảng thời gian này, thế giới tinh thần của Dụ Nhiên đã thay đổi rất nhiều, có thể nói là rực rỡ hẳn lên.Dụ Nhiên: “…”

Khi đầu, thế giới của cậu chỉ là một cái hồ đơn giản với làn nước trong veo thấy được cả đáy, xung quanh không có bất kỳ thứ gì khác. Hiện tại, sâu dưới lòng hồ đây những loài rong tảo xanh lục, cây cối quanh hồ bừng bừng sức sống, trên mặt đất còn có thảm cỏ, hoa tươi. Thế giới tinh thần của cậu đã không còn là hồ nước cấp C nữa mà giống như một công viên cỡ nhỏ, hồ nước chỉ là khu vực trung tâm, các hướng xung quanh có thể không ngừng mở rộng.

Tạ Thời Dật thu tua ý thức về, nói: “Dụ Nhiên, sức mạnh tinh thần của em đã đạt đến cấp B.”

Dụ Nhiên kích động nói: “Thật vậy ạ? Em cũng cảm thấy em sử dụng tua ý thức càng ngày càng thành thạo hơn, chúng nghe lời em lắm. Cáo trắng nhỏ cũng dồi dào sức sống hơn, không ham ngủ như trước nữa.”Khóe môi người nọ nhếch lên cười, nhẹ nhàng xoa đầu người đàn ông đeo mặt nạ như đang vuốt ve con thú cưng: “Diễn rất tốt.”

Tạ Thời Dật mỉm cười: “Chúc mừng em, tốc độ phát triển của em rất nhanh. Về sau, thầy sẽ đích thân hướng dẫn trong các giờ tự học của em.” ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Tâm trạng cô Ngải Kỳ càng bối rối hơn. Bản thân cô là Dẫn đường loại hình chữa trị cấp B, thừa sức dạy học sinh cấp C. Nhưng giờ sức mạnh tinh thần của Dụ Nhiên không kém cô là bao, cô không thể tiếp tục hướng dẫn Dụ Nhiên được nữa. Giám đốc đích thân dạy, đối với Dụ Nhiên là chuyện tốt, cô cũng thật lòng mừng cho cậu.

Dụ Nhiên quay sang nhìn cô Ngải Kỳ, nói đầy cảm kích: “Cảm ơn cô đã giúp đỡ em trong khoảng thời gian qua.”

Ngải Kỳ mỉm cười, vỗ vai cậu: “Không cần cảm ơn, đó là chuyện cô giáo cần làm mà. Cô dạy bao nhiêu khóa lớp C rồi, em là học sinh thông minh, chịu khó và có tiềm lực nhất cô từng gặp đấy. Cô tin về sau chắc chắn em có thể trở thành Dẫn đường cấp A, thậm chí là cấp S. Tiếp tục cố gắng nhé.”

Dụ Nhiên gật mạnh đầu: “Vâng!”

Tạ Thời Dật nói: “Ngải Kỳ, Dụ Nhiên vẫn sẽ làm lớp trưởng lớp 107 như trước, học các môn lý thuyết cùng các bạn, còn môn thực hành thì để em ấy học riêng, tôi sẽ hỗ trợ. Em nghĩ lý do hợp lý để giải thích với học sinh trong lớp nhé, tạm thời đừng để lộ chuyện sức mạnh tinh thần của Dụ Nhiên đã tăng lên.”

Ngải Kỳ nói: “Em hiểu ạ.”***

Dẫn đường kiểu phát triển vốn hiếm gặp, Tạ Thời Dật rất coi trọng chuyện bồi dưỡng Dụ Nhiên. Ông muốn đích thân dạy các môn thực hành cho Dụ Nhiên. Ông có một dự cảm kỳ lạ rằng cậu học sinh chăm chỉ, nỗ lực này có lẽ sẽ thực sự trở thành Dẫn đường cấp A, thậm chí trở thành nhân vật nổi danh giống như giáo sư Mạc Duy.

Hạt giống tốt như vậy, không thể bỏ phí được.

***

Từ sau đó, mỗi ngày, Dụ Nhiên sẽ học các môn lý thuyết cùng lớp 107 vào buổi sáng, chiều thì tới phòng tự học cách âm, Giám đốc Tạ sẽ dạy cậu các môn thực hành. Cứ thế, cậu tiến bộ càng nhanh hơn cũng dễ giải thích.Dụ Nhiên có thể vừa phá hủy thế giới tinh thần của Lục Tắc Hiên, vừa xây dựng lại một thế giới mới cho hắn.Trước khi ngất đi, Dụ Nhiên nhìn về phía người đàn ông đeo mặt nạ, hứa hẹn: “Trong vòng ba tháng, tôi sẽ đưa một Lục Tắc Hiên ngoan ngoãn tới gặp ông.”

Trong khoảng thời gian này, cậu luôn chờ cấp trên của Adeline chủ động liên hệ với mình.

Kết quả, sau khi giao chip đi, mọi chuyện như hòn đá chìm xuống đáy biến, không có bất kỳ dấu hiệu gì mới. Dụ Nhiên không thể hành động bộp chộp, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Nhoáng cái đã trôi qua nửa tháng.

Ngày 30 tháng 3, Dụ Nhiên đột nhiên nhận được cuộc gọi từ phòng bảo vệ trực cổng. Một giọng nữ trẻ tuổi truyền đến từ đầu bên kia, âm thanh rất kích động: “Nhiên Nhiên, em có đang ở trưởng không? Ra cổng đi, chị tới thăm em này.”

Dụ Nhiên hơi bất ngờ: “Cô là?”

Đối phương nói: “Chị là chị của em đây mà, em quên chị rồi à?”

Dụ Nhiên: “…”

Cậu làm gì có chị. Nhưng cậu nhanh chóng nhớ ra đối phương là ai. Sau khi cúp điện thoại, cậu thay quần áo, đi ra cổng trường.

Cổng Học viện Dẫn đường, một cô gái mặc một chiếc đầm màu lam vui vẻ vẫy tay với Dụ Nhiên: “Nhiên Nhiên!”

Vinh Oánh Oánh, cô gái bị quái vật ở căn cứ B-73 cắn đứt hai chân, “chị họ” của Dụ Nhiên.

Dụ Nhiên bước nhanh tới, vờ như rất bất ngờ, hỏi: “Chị? Sao chị lại tới đây?”

Vinh Oánh Oánh cười nói: “Chị đến hành tinh Thủ đô thăm em đó. Chân chị sau khi nằm vào khoang điều trị, lại thêm mấy tháng tập phục hồi chức năng giờ đã khỏi rồi này. Em xem, có phải giống y hệt lúc trước không?”

Dụ Nhiên nhìn xuống đôi chân mới của cô, vui mừng nói: “Vậy thì tốt quá.”---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Vinh Oánh Oánh thân thiết ôm vai cậu: “Đi nào, để chị mời em một bữa.”

Khuôn mặt cô ta rất tươi tắn, ánh mắt nhìn Dụ Nhiên vô cùng nhiệt tình, nhưng Dụ Nhiên cứ cảm thấy nụ cười kia rất quái dị. Cô ta bị khống chế tinh thần.

Một chiếc xe taxi đang đỗ cách đó không xa, Dụ Nhiên yên lặng lên xe cùng Vinh Oánh Oánh. Tài xế ngồi hàng ghế trước đeo kính râm, không nhìn rõ được diện mạo. Vinh Oánh Oánh và Dụ Nhiên ngồi ở hàng ghế sau với nhau.Dã tâm quá khiếp người!

Ngay khi xe vừa di chuyển, tấm chắn lơ lửng ở hàng sau đột nhiên nâng lên, cửa sổ xung quanh cũng buông rèm che nắng. Tầm mắt Dụ Nhiên biến thành một mảng đen kịt, không nhìn được bất kỳ cảnh tượng nào bên ngoài cửa sổ.

Dụ Nhiên lạnh lùng nói: “Các người muốn đưa tôi đi đâu?”

Tông giọng trầm của lái xe ngồi phía trước vang lên: “Đi gặp người cậu muốn gặp.”

Quả nhiên là người do cấp trên của Adeline phái tới.

Dụ Nhiên nhanh chóng bình tĩnh lại. Cậu muốn cố gắng ghi nhớ đường mà chiếc xe đi qua, kết quả, cô gái ngồi cạnh nãy giờ gọi “Nhiên Nhiên” ngọt xớt đột nhiên rút một chiếc kim tiêm ra, đâm thẳng vào tay cậu nhanh như chớp. Chưa đầy năm giây sau, Dụ Nhiên đã hoàn toàn mất ý thức.***

Đây là thuốc mê đặc chế nhằm vào Dẫn đường, có thể khiến Dẫn đường nhanh chóng hôn mê.

Dù não bộ của cậu có lợi hại đến đâu đi nữa, hôn mê rồi cũng thành vô dụng.

***

Không biết qua bao lâu, Dụ Nhiên chầm chậm mở mắt ra sau cơn mê man.

Cậu cảnh giác nhìn quanh, phát hiện bản thân đang nằm trên một băng ghế dài. Nơi này trông giống như một căn phòng bí ẩn trong nhà thờ, một người đeo mặt nạ hoa văn đang ngồi trên bậc cao.

Thấy Dụ Nhiên tỉnh lại, âm thanh hiền hòa kiểu máy móc phát ra từ miệng người nọ: “Vất vả rồi. Phải dùng cách này để đưa cậu tới đây, mong cậu đừng để ý.”

Dụ Nhiên không mang bất kỳ thiết bị nghe trộm hay định vị nào theo người, chỉ mặc bộ đồng phục đơn giản rồi đi ra luôn. Cậu biết rõ, trước mặt “cá lớn” có tính cảnh giác cực cao này, một khi bại lộ bản thân, cậu chỉ có một con đường chết. Huống hồ, người trước mặt chưa chắc đã là thủ lĩnh của tổ chức. Rất có thể đây là cấp dưới thủ lĩnh phái tới gặp cậu, hoặc là thế thân.

Dụ Nhiên bình tĩnh, cậu day hai bên trán cho bớt đau đầu, đứng dậy khỏi băng ghế, đi đến trước mặt đối phương, cung kính nói: “Tôi hiểu. Dẫu sao cũng có rất nhiều người điều tra ông, ông phải giữ bí mật, không thể để lộ thân phận và hành tung của mình."

Đối phương gật đầu: “Hiểu được là tốt. Về sau, chúng ta sẽ gặp nhau bằng cách này.”

Dụ Nhiên hỏi: “Nhận được tài liệu rồi chứ?”

Đối phương nói: “Đã nhận được. Cậu làm rất tốt, không hổ là Dẫn đường tôi nhìn trúng.”

Dụ Nhiên hỏi: “Bước tiếp theo có chỉ thị gì?"

Âm thanh máy móc lại từ tốn nói tiếp: “Nghiên cứu của chúng ta đã đến giai đoạn cực kỳ quan trọng. Hiện tại còn thiếu một Lính gác cấp S làm vật thí nghiệm… Cậu cảm thấy tên Lục Tắc Hiên kia thế nào?”

Trong lòng Dụ Nhiên rất căng thẳng nhưng ngoài mặt vẫn duy trì bình tĩnh, thản nhiên nói: “Lục Tắc Hiên là một quân nhân rất trọng nghĩa, Lính gác cấp S tiến hóa được khả năng bay lượn không dễ đối phó. Thêm nữa, hắn còn dẫn dắt một đội đặc chiến tinh nhuệ gồm toàn Lính gác cấp A rất trung thành.”

Dụ Nhiên lập tức chuyển hướng câu chuyện, cười mỉa: ” Tiếc là thực thể tinh thần của hắn rất ngu ngốc, cả ngày chỉ muốn được chơi với cáo của tôi. Độ phù hợp giữa tôi và hắn cao tới 98%, hiện giờ hắn đã không còn cảnh giác với tôi nữa rồi. Nếu tôi ra tay, có lẽ sẽ thu phục được.”

Dụ Nhiên nhìn đối phương, nghiêm túc hỏi: “Ông muốn dùng hắn làm thí nghiệm?”

Âm thanh máy móc lại vang lên: “Đúng vậy, cậu đúng là nói một chút đã hiểu ngay.”

Dụ Nhiên: “…”

Thí nghiệm của bọn họ đã điên rồ tới mức ra tay với Lính gác cấp S. Điều đó chứng tỏ vật thí nghiệm là Lính gác cấp C, B, A đã không đủ dùng. Lính gác cuồng bạo số lượng lớn khi trước có lẽ là sản phẩm thí nghiệm thất bại? Mà sau khi nhận được tài liệu quan trọng do Dụ Nhiên cung cấp, bọn họ đã cải tiến phương án, xem ra các thử nghiệm nhắm vào Lính gác từ cấp A trở xuống đã thành công.

Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì? Nghĩ đến kế hoạch đáng sợ của bọn họ, Dụ Nhiên không rét mà run.

Đối phương tiếp tục nói: “Những nhiệm vụ được giao trước đó cậu đều hoàn thành rất xuất sắc. Nếu kế tiếp cậu có thể thành công khống chế Lính gác cấp S Lục Tắc Hiên, để hắn thay thế cha mình, trở thành người lãnh đạo Quân đoàn Liệp Ưng… Vậy thì cả Quân đoàn đó sẽ thoải mái cho chúng ta sử dụng.”

Dụ Nhiên giả bộ vô tình hỏi: “Những quân đoàn khác cũng có người của ông phái tới?”

Đối phương thản nhiên nói: “Cậu không cần biết quá nhiều.”

Dụ Nhiên gật đầu một cách dứt khoát: “Được. Tôi cần phải làm gì?”

Vinh Oánh Oánh xuất hiện từ bên hông căn phòng bí mật. Cô ta mỉm cười, bưng một cái khay đẹp đẽ, trên đó là một lọ thuốc viên màu trắng, bước tới. Ánh mắt cô ta nhìn Dụ Nhiên vẫn thân thiết, dịu dàng như vậy. Chẳng qua, từ đầu đến cuối, cô ta vẫn giữ mãi một biểu cảm như bị dừng hình.

Dụ Nhiên nhận lấy lọ thuốc, cậu nhìn về phía người đeo mặt nạ.Tạ Thời Dật gọi riêng Dụ Nhiên vào văn phòng của mình, tua ý thức màu trắng vươn vào trong thế giới tinh thần của cậu cẩn thận xem xét. Trong khoảng thời gian này, thế giới tinh thần của Dụ Nhiên đã thay đổi rất nhiều, có thể nói là rực rỡ hẳn lên.

Đối phương từ tốn giải thích: “Loại thuốc này khi hòa tan vào nước sẽ biến thành không màu không mùi. Lục Tắc Hiên đã đệ trình đơn xin đặc cách để cậu gia nhập Đội đặc chiến Liệp Ưng với thân phận bạn đời, trở thành Dẫn đường đồng hành kế nhiệm lên Bộ Quân sự rồi. Tiếp theo, cậu không cần che giấu năng lực của bản thân nữa, mau chóng tốt nghiệp Học viện Dẫn đường, tới Đội đặc chiến Liệp Ưng, theo sát Lục Tắc Hiên.”

“Tôi cho cậu thời gian ba tháng, cho hắn ta uống hết lọ thuốc này.”

“Cảm quan của Lính gác cấp S cực kỳ nhạy bén. Muốn khống chế hắn cần phải tiến dần từng bước, cậu không thể để hắn phát hiện ra thân phận nội gián. Chờ đến khi dược chất tích lũy đến ngưỡng tối đa, hắn sẽ cuồng bạo ngay lập tức. Cậu cần nhắm chuẩn thời cơ, xâm chiếm, hủy diệt thế giới tinh thần của hắn, chế ngự và biến hắn thành con rối của cậu.”

“Dẫn đường là bậc thầy điều khiển thú xuất sắc nhất. Lính gác vốn nên nghe theo chỉ thị của chúng ta, cậu thấy đúng không?”

Dụ Nhiên nghiêm túc suy ngẫm một lát rồi gật đầu: “Ông nói rất đúng. Đám Lính gác ngu xuẩn đó, thế giới tinh thần của kẻ nào cũng yếu ớt, động chút là cuồng bạo, biến dị, đem đến bao nhiêu phiền toái cho chúng ta. Nếu có thể khống chế bọn họ, thế giới này sẽ yên bình hơn nhiều.”

“… Đúng vậy.” Giọng máy móc kia bật cười nghe rất quỷ quái, “Vậy tôi chờ màn thể hiện tiếp theo của cậu.”

“Ông đã cứu mạng tôi, chắc chắn tôi sẽ trung thành, không khiến ông phải thất vọng đâu.” Dụ Nhiên cung kính gập người cúi chào đối phương. Ngay sau đó, Vinh Oánh Oánh lại cầm một ống thuốc mê đi tới trước mặt Dụ Nhiên. Dụ Nhiên lười để người khác phải ra tay, bèn cướp lấy ông tiêm cô ta đang cầm, đâm thẳng vào tay mình.

Vinh Oánh Oánh: “…”

Cô sững người giây lát, sau đó nở nụ cười với cậu.

Trước khi ngất đi, Dụ Nhiên nhìn về phía người đàn ông đeo mặt nạ, hứa hẹn: “Trong vòng ba tháng, tôi sẽ đưa một Lục Tắc Hiên ngoan ngoãn tới gặp ông.”

Người đàn ông đeo mặt nạ mỉm cười: “Được, tôi rất chờ mong ngày đó.”

Dụ Nhiên nhanh chóng khép mắt, cơ thể chìm vào trạng thái ngủ say.

Trong nhà thờ, Vinh Oánh Oánh lui xuống, một người bước ra từ phía sau bức tượng thần. Người đeo mặt nạ lập tức cúi đầu với gã: “Chủ nhân.”

Khóe môi người nọ nhếch lên cười, nhẹ nhàng xoa đầu người đàn ông đeo mặt nạ như đang vuốt ve con thú cưng: “Diễn rất tốt.”

Gã ngoảnh sang nhìn Dụ Nhiên đang hôn mê, bước tới, nâng cằm thiếu niên lên, khen ngợi: “Làm việc thông minh gọn gàng, giết người quyết đoán không chùn tay, quả nhiên là nhân tài tôi coi trọng nhất… Nhưng tôi vẫn hơi nghi ngờ lai lịch của cậu. Thế nên đừng khiến tôi thất vọng đấy nhé.”

***

Thời điểm lần nữa tỉnh lại, Dụ Nhiên vẫn đang ở trên chiếc xe taxi kia. Xe đã đưa cậu về đến cổng Học viện Dẫn đường an toàn.Ngải Kỳ nói: “Đúng vậy, so với các bạn học lớp C, em ấy đã vượt trội hơn nhiều lắm rồi.”

Dụ Nhiên rảo bước đi vào trước, sống lưng lạnh toát từng hồi.***

Cuối cùng cậu cũng gặp được người muốn gặp nhưng lại chẳng khác gì chưa từng gặp. Đối phương không hề để lộ bất kỳ thông tin nào liên quan đến thân phận, thậm chí không cho cậu biết cả địa điểm gặp mặt. Cảnh giác đến mức đó, có lẽ chỉ khi trở thành tâm phúc của gã, cậu mới may ra biết được gương mặt thật đó.

Mà để trở thành tay sai đáng tin cậy của gã khó khăn tới chừng nào?

Giết người, trộm tài liệu chẳng qua cũng chỉ gặp được một thế thân đeo mặt nạ.

Đối phương muốn cậu làm nhiều chuyện hơn nữa, thậm chí yêu cầu cậu phá hủy thế giới tinh thần của Lục Tắc Hiên, biến Lục Tắc Hiên thành món vũ khí giết người không có khả năng tư duy, sau đó trở thành con rối Lính gác cấp S bị tổ chức điều khiển, từ đó khống chế toàn bộ Quân đoàn Liệp Ưng. 

Dã tâm quá khiếp người!

Nghĩ đến cuối tuần nào Lục Tắc Hiên cũng dành thời gian tới gặp cậu, nghĩ đến con chim ưng trắng hơi ngớ ngẩn nhưng cũng rất đáng yêu kia… Dụ Nhiên không khỏi xót xa.

Gặp phải cậu, có lẽ là chuyện xui xẻo nhất trong đời Lục Tắc Hiên nhỉ? ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Cậu đâu muốn kéo Lục Tắc Hiên xuống vũng bùn này. Tiếc là không còn cách nào cả, độ phù hợp giữa cậu và hắn cao tới 98%, trong mắt tổ chức, cậu chính là con bài tốt nhất để đối phó với Lục Tắc Hiên.

May mà bọn họ không biết chuyện cậu có hai thực thể tinh thần cấp S. Năng lực khi hai chú cáo cùng phối hợp thực ra mạnh mẽ vô cùng.

Dụ Nhiên có thể vừa phá hủy thế giới tinh thần của Lục Tắc Hiên, vừa xây dựng lại một thế giới mới cho hắn.

Điều này, chắc chắn không một ai ngờ đến được.

Còn lại phải xem Lục Tắc Hiên diễn thế nào. Hy vọng hắn có thể trở thành trợ lực tốt nhất của cậu.


Lời tác giả:
Yên tâm, tôi không viết truyện ngược, sẽ không để thụ hủy diệt công như vậy đâu.
Bé Nhiên là Dẫn đường cấp SS, vẫn có thể cứu chồng dễ dàng thôi!

Bình luận

Truyện đang đọc