[DÂN QUỐC] TẤT CẢ PHẢN DIỆN ĐỀU SỢ CÔ KHÓC

“Được.”

Diệp Mạn Lâm yêu cầu đội trưởng an ninh trật tự Dương Đại Thụ triệu tập càng nhiều người càng tốt. Tề Phong và Miêu Nhị Thanh thì tìm người quen thuộc với đường núi trong thôn để vẽ bản đồ.

Lương Định Tư theo trưởng thôn tìm hiểu tình hình trong thôn, ghi lại số dân hiện có trong thôn, vẽ bản đồ phân bố chỗ ở của từng nhà.

Diệp Mạn Lâm và Lục Quân Lễ thì tiếp tục ở lại hiện trường, xem xét dưới giàn nho, gần vườn rau, cũng như tình hình trên mái nhà, tường và sau nhà. Cuối cùng hai người không tìm thấy gì cả.

“Cô muốn tìm gì?” Lục Quân Lễ hỏi.

“Xem còn da rắn nào không.” Diệp Mạn Lâm nói.

Lục Quân Lễ lại cẩn thận tìm trong bụi cỏ sau nhà. Nhưng ở nông thôn có nhiều côn trùng, Lục Quân Lễ rất ghét điều này.

“Ai bảo anh không nghỉ ngơi cho tốt, lại chạy đến đây.” Nhân cơ hội hiếm có để nói anh, Diệp Mạn Lâm dĩ nhiên không bỏ qua.

“Không biết điều.” Lục Quân Lễ lạnh lùng thản nhiên liếc Diệp Mạn Lâm một cái, quyết định không tìm nữa, quay về ngồi trong xe.

Diệp Mạn Lâm ở lại sau nhà một lúc lâu mới quay trở lại.



Lục Quân Lễ đang đứng dựa vào xe, ánh nắng rực rỡ khiến mắt anh gần như không mở ra được.

Diệp Mạn Lâm từ xe cảnh sát lấy ra một chiếc ô, che cho Lục Quân Lễ, cũng dựa vào bên cạnh xe.

Lục Quân Lễ lạnh lùng liếc cô một cái, nhận ô, rồi dịch phần lớn ô về phía Diệp Mạn Lâm.

“Anh cảm thấy hung thủ là ai?” Diệp Mạn Lâm hỏi.

“Cô không nghĩ đó là rắn sao?”

Diệp Mạn Lâm và Lục Quân Lễ nhìn nhau, nhận thấy trong mắt anh có rõ ràng ý chế nhạo. Suy nghĩ của anh chắc chắn giống cô.

Lúc này đám người Tề Phong đã trở về.

Diệp Mạn Lâm trước tiên lấy bản đồ phân bố các hộ gia đình trong thôn do Lương Định Tư vẽ. Bọn họ đang đứng trước cửa nhà của đứa trẻ thứ tư mất tích, phía đông là nhà của Lý Đại Chí và trưởng thôn Trịnh, phía tây cách hai hộ là nhà của Dương Đại Thụ.

Thôn dân Lý Đại Chí vì sống ngay bên cạnh, nên đến hiện trường khá sớm, vì vậy khi anh ta đến nơi đã phát hiện dấu vết cỏ dại bị rắn đè lên, cũng coi như là hợp lý.

Còn lại có hơn hai mươi hộ gia đình, trong nhà có người già trẻ nhỏ đủ cả, Diệp Mạn Lâm yêu cầu Lương Định Tư đặc biệt ghi chú những hộ có điều kiện tốt và thường xuyên ra ngoài, tổng cộng có tám hộ.



Lúc này, đội trưởng an ninh trật tự Dương Đại Thụ dẫn theo hơn hai mươi thanh niên trong thôn trở về. Cùng đi với anh ta có một người đàn ông trung niên, khoảng bốn mươi tuổi, người rất gầy. Dương Đại Thụ giới thiệu với Diệp Mạn Lâm và mọi người rằng đây là người săn b.ắ.n giỏi nhất trong thôn, rắn cũng rất sợ ông ta, chỉ cần ông ta lên núi, rắn nhỏ thấy ông ta đều không dám động đậy, còn từng đánh bại một con rắn to bằng bát.

“Ông ấy họ Khúc, vì mặt đầy rỗ, chúng tôi đều gọi ông ấy là Khúc mặt rỗ.” Dương Đại Thụ vỗ vai Khúc mặt rỗ, bảo ông ta nói về những gì mình biết.

“Nhìn mảnh da rắn rơi xuống này, ít nhất cũng to hơn cái bát gốm mà nhà nông chúng tôi dùng, cần mỗi người một con d.a.o nhọn, mang theo hùng hoàng, cầm theo đuốc. Nếu có thể tìm được nó thì tốt, không tìm được thì mọi người phải bảo vệ mình, đừng để mất mạng.” Khúc mặt rỗ dặn dò.

Cha mẹ của bốn đứa trẻ mất tích nghe thấy lời này, tức giận kêu la, thề phải g.i.ế.c c.h.ế.t con rắn để báo thù cho con trai của bọn họ.

Lý Đại Chí nắm chặt một con d.a.o nhọn tự chế, nghiến răng nói: “Còn chờ gì nữa, tranh thủ trời chưa tối, chúng ta mau lên núi tìm thôi!”

Tề Phong nhìn về phía Diệp Mạn Lâm.

“Các anh mang theo súng, đi theo đi.” Diệp Mạn Lâm nói.

Lương Định Tư ngạc nhiên hỏi: “Cảnh trưởng Diệp không đi sao?”

Người dân trong thôn lập tức nhìn về phía Diệp Mạn Lâm, ban đầu có một nữ cảnh sát xinh đẹp đến đây, mọi người cũng không hy vọng cô có thể lên núi. Không đi thì không đi, mọi người đều lộ vẻ mặt như vậy.

Người phụ nữ xinh đẹp làm cảnh sát chỉ để nhìn, không có tác dụng gì. Thực ra chỉ cần là đàn ông, ai mà không thích phụ nữ đẹp. Nhưng trước tính mạng, phụ nữ đẹp có thể làm gì, thật không biết cấp trên sắp xếp thế nào, lại cử một nữ cảnh sát như bình hoa đến lừa gạt bọn họ. Nghe nói còn là cảnh trưởng, mới đến lúc đầu còn điều tra có vẻ nghiêm túc, ai ngờ vẫn chỉ là loại bình hoa được nâng đỡ mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc