[DÂN QUỐC] TẤT CẢ PHẢN DIỆN ĐỀU SỢ CÔ KHÓC

Lục Quân Lễ nắm lấy cổ tay Diệp Mạn Lâm, kéo cô lên xe, “Hiện tại nhà tôi là an toàn nhất, ít nhất khi cô không có ở nhà sẽ không có con gấu nào vào trong. Nếu cô có chỗ nào an toàn hơn nhà tôi, thì có thể đi, nếu không chỉ có thể ở lại đó.”

Lục Quân Lễ nhét Diệp Mạn Lâm vào xe, rồi ra lệnh cho cấp dưới mai phục ở nơi ở của Diệp Mạn Lâm.

Hiện tại Diệp Mạn Lâm thực sự không có chỗ nào an toàn hơn nhà của Lục Quân Lễ. Cô đành phải cảm ơn Lục Quân Lễ, thuận theo sự sắp xếp của anh.

“Nói rõ trước, đây là anh chủ động mời tôi, tôi không muốn làm phiền anh.” Diệp Mạn Lâm giải thích, “Nên không thể coi như tôi nợ anh một ân huệ.”

Lục Quân Lễ bất đắc dĩ liếc nhìn Diệp Mạn Lâm, “Đã đến lúc nào rồi, cô suýt mất mạng, còn bận tâm gì đến ân huệ. Cô vốn không nợ tôi gì cả, là tôi cam tâm tình nguyện.”

“Gì cơ?” Diệp Mạn Lâm nói xong, lại nghĩ đến con gấu đen, mơ hồ nghe thấy Lục Quân Lễ nói cam tâm tình nguyện, cô đưa ánh mắt nghi hoặc lần nữa đặt trên người Lục Quân Lễ.

“Cam tâm tình nguyện.” Lục Quân Lễ dùng đôi mắt đen như bóng đêm nhìn Diệp Mạn Lâm, kiên nhẫn nhắc lại trọng tâm câu nói của mình.

Diệp Mạn Lâm ngạc nhiên nhìn anh, nghe thấy tim mình đập mạnh, “Cam tâm tình nguyện… Vậy tôi có thể hiểu là…”

“Có thể.” Còn chưa nói xong, Lục Quân Lễ đã trả lời ngay, hơn nữa còn nhìn cô bằng ánh mắt đầy oán trách, như thể cô đã phạm phải sai lầm lớn.

Lục Quân Lễ, có phải anh thích——

Khi Diệp Mạn Lâm nghĩ đến điều này, cô kinh ngạc đứng dậy, nhưng quên mất mình đang ở trong xe, đành căm hận cúi đầu xuống.



Lục Quân Lễ đưa tay định đỡ cô, Diệp Mạn Lâm vội vàng kêu không cần, cô ôm đầu, mắt hồng hồng nhìn Lục Quân Lễ. Lục Quân Lễ ngẩn người một lúc, lập tức ra lệnh cho tài xế dừng lại. Anh nhanh chóng xuống xe, mở cửa.

Hai tay Diệp Mạn Lâm không dám chạm vào đâu cả, xuống xe xong, cô đi qua đi lại, kiểm soát cảm xúc của mình để tránh rơi nước mắt.

Về chuyện vừa rồi, cô không dám nghĩ tới, sợ mình không cẩn thận lại xúc động, rồi lại rơi nước mắt.

Khi cảm xúc đã kiếm soát ổn định, Diệp Mạn Lâm lấy một đôi găng tay cao su từ trong túi ra đeo vào, rồi chui vào xe của Lục Quân Lễ.

Lục Quân Lễ để lại phòng ngủ chính trên tầng ba của biệt thự cho Diệp Mạn Lâm ở.

Diện tích phòng ngủ rất rộng, được trang trí theo phong cách châu Âu tinh tế, có một chiếc giường cổ điển lớn, các đồ trang trí cũng nữ tính hóa. Căn phòng trông như được dành riêng cho con gái.

Lục Quân Lễ còn có hai em gái, Diệp Mạn Lâm đoán rằng căn phòng này chắc chắn là dành cho mấy em gái của anh.

“Vậy tôi ở đây có được không?” Diệp Mạn Lâm hỏi, “Cho tôi một phòng khách bình thường là được rồi.”

“Người bình thường mới ở phòng khách.” Lục Quân Lễ nói xong, dặn Diệp Mạn Lâm nghỉ ngơi cho tốt, anh còn có việc phải xử lý, không thể ở lại với cô.

Nói xong, Lục Quân Lễ cùng cấp dưới đến truyền lời rời đi.



“Cậu ba, có người thấy lúc hoàng hôn, trong hẻm có hai chiếc xe ngựa đi qua, trên xe chở một cái hộp lớn, nhưng vì có ván gỗ chắn nên không thấy bên trong là gì. Tuy nhiên có người bán hàng ven đường, mơ hồ nghe thấy bên trong có tiếng động. Người đánh xe là một nông dân, đội mũ rơm, có để râu dê, mũ đội rất thấp, râu thì trắng, ước chừng là người lớn tuổi.”

Lục Quân Lễ: “Thân hình thế nào?”

“Chỉ là thân hình của người bình thường.”

“Người có thể thuần hóa gấu đen, hiểu biết về tập tính của gấu đen, không thể không liên quan đến gánh xiếc, điều tra theo hướng này. Đừng giới hạn độ tuổi, râu dê trắng có thể là giả.”

Lục Quân Lễ tiếp tục yêu cầu cấp dưới tìm một người có thân hình giống Diệp Mạn Lâm, giả làm cô ở trong căn nhà đó, để dẫn dụ kẻ địch. Mà trước khi sự việc này chưa được giải quyết, Lục Quân Lễ yêu cầu Diệp Mạn Lâm không được rời khỏi nhà anh nửa bước.

Sáng hôm sau, khi Diệp Mạn Lâm đang ăn sáng, nghe tin về quyết định của Lục Quân Lễ, cô phản đối: “Không được, tôi còn có vụ án chưa phá.”

“Vụ án ảo thuật gia kia sao?” Lục Quân Lễ nói, “Giao cho cấp dưới Tề Phong của cô xử lý là được rồi, dù sao dáng người cũng đã vẽ ra rồi, bắt được người chỉ là sớm muộn. Nếu cô nhất định muốn nhanh chóng phá án, tôi có thể sử dụng toàn bộ sức lực của nhà họ Lục để giúp cô tìm người.”

Diệp Mạn Lâm suy nghĩ một chút, “Quên đi, nghe theo anh, vụ án giao cho đám Tề Phong xử lý là được. Cảm ơn anh, đã nhiều lần lo lắng cho tôi.”

Lục Quân Lễ liếc nhìn Diệp Mạn Lâm, anh không thích lời cảm ơn của cô, quá mức xa lạ.

“Nhưng tại sao lại tốn công tốn sức để cho một con gấu đối phó với tôi, sao không trực tiếp phái người đến tìm tôi?” Diệp Mạn Lâm phản bác.

“Có thể nhân lực của bọn họ có hạn, không thể để người khác mạo hiểm đi thử thách cô. Đúng lúc có gấu đen có thể dùng, bọn họ đã dùng gấu thay thế. Nếu cô tay không g.i.ế.c được con gấu đen lớn như vậy, chứng tỏ cô chính là người bọn họ đang tìm. Nếu cô không cẩn thận bị gấu đen g.i.ế.c chết, bọn họ sẽ càng dễ dàng, chỉ cần đập vỡ đầu cô để xác nhận.” Lục Quân Lễ cân nhắc nói.

Bình luận

Truyện đang đọc