ĐÁNH CẮP TRÁI TIM ÁC MA


Hạ Ly ngủ không sâu thức giấc giữa chừng, cô sờ soạng bên cạnh không một bóng người.

Cô lòm còm ngồi dậy cố gắng đi đến cửa phòng gọi to.

"A Cảnh anh ở đâu!"
Không ai trả lời cô, Hạ Ly nhíu mày tiếp tục gọi.

"A Cảnh..."
Vẫn không ai lên tiếng, cô nghĩ thầm chắc anh ra ngoài mua đồ rồi.

Cô chớp mắt lại đi về giường ngủ nhắm mắt lại liền ngủ thiếp đi.

Nhưng vì không có Trần Cảnh bên cạnh Hạ Ly ngủ cứ giật mình mãi, mấy lần sờ bên cạnh đều không có ai tuy không biết anh đi đâu nhưng cơn buồn ngủ ập đến khiến cô cứ mơ màng không chút sức lực.

Không biết là lần thứ mấy cô giật mình tỉnh giấc vừa giơ tay sờ bên cạnh liền được một bàn tay to lớn nắm lấy cả cơ thể cô cũng được bao bọc trong lòng anh.

"Sao thế, em gặp ác mộng ư?"
Trần Cảnh hôn lên khoé mắt cô.

"Anh đi đâu vậy ạ?"
Hạ Ly theo thói quen cọ cọ đầu lên ngực anh.

"Anh vừa đi tắm thôi, ngoan ngủ đi nào."
Hạ Ly bỗng mở toang hai mắt vì câu trả lời của anh, hơn hết cô nhạy cảm ngửi được một mùi ngọt tanh trên da thịt lạnh buốt vừa tắm xong của anh.

Mùi hương này!
"Ngủ nào cục cưng."
Anh dịu dàng ôm lấy cô tay lại nhẹ nhàng vỗ về lưng cô trấn an, Hạ Ly lắc lắc đầu quẳng mọi suy nghĩ vẩn vơ trong đầu đi hết nhắm hai mắt lại ôm chặt lấy anh.

Lúc Hạ Ly nhắm mắt lại thì Trần Cảnh lại mở mắt ra, đôi con ngươi đỏ ngầu còn nhiễm một tầng lệ khí nhưng tay vẫn rất dịu dàng vuốt ve cô gái trong lòng.

Hệt như một con ác ma vừa uống máu xong, trở về cấm địa ôm ấp bảo vật của mình.


6 giờ sáng hôm sau.

Hoàng Minh và Trần Nguyệt Cầm còn đang ngủ thì di động đã reo inh ỏi.

Hoàng Minh từ trong ổ chăn thò tay ra ấn loa ngoài nhận máy.

"Đội trưởng có án mạng."
Một câu ngắn gọn đã đánh thức hoàn toàn hai người, Hoàng Minh ngồi bật dậy xuống giường vẻ mặt không còn chút ngái ngủ nào.

"Báo địa chỉ cho tôi."
20 phút sau hai người đã có mặt tại hiện trường, cảnh sát đã găng dây phong tỏa không cho bất kỳ người không phận sự ra vào.

Hoàng Minh và Trần Nguyệt Cầm đi vào vừa đến cửa thì đã thấy Gia Trạch ôm bụng ở một bên nôn khan.

"Cậu có sao không?"
Trần Nguyệt Cầm thiện ý đi đến vỗ lưng giúp cậu ta, Gia Trạch xua xua hai tay.

"Không sao không sao, chỉ là hiện trường có chút..."
Gia Trạch hơi ngừng lại tiếp tục nôn Trần Nguyệt Cầm nhíu mày khó hiểu muốn xoay người vào xem xét hiện trường thì đã bị Hoàng Minh cản lại.

Vẻ anh ngưng trọng gắt gao đem Trần Nguyệt Cầm đẩy ra xa hiện trường.

"Em ở lại.

Gia Trạch! Trông chừng cô ấy."
Gia Trạch đang nôn thốc nôn tháo nghe được lệnh theo phản xạ nắm lấy cổ tay Trần Nguyệt Cầm hô to đáp:
"Vâng đội trưởng."
Trần Nguyệt Cầm bức bối vùng vẫy khỏi tay Gia Trạch.

"Buông ra coi!"
Gia Trạch lắc đầu như trống bỏi.

"Đội trưởng đã lệnh không cho cậu vào."

Trần Nguyệt Cầm trừng mắt giơ tay đánh lên người cậu ta bôm bốp, nhưng Gia Trạch vẫn không chịu buông tay.

"Tớ mới không thèm vào, cậu có thả tay ra không hả?"
Cô không phải không biết lý lẽ như thế, nếu Hoàng Minh không cho cô vào chắc chắn có lý do của anh, cô cần gì gây rối vướng víu tay chân anh.

Gia Trạch thấy cô nghiêm túc nên từ từ buông tay ra nhưng vẫn không quên chắn tầm mắt cô lại.

"Cậu không vào cũng tốt, nạn nhân chết rất thảm."
Trần Nguyệt Cầm cụp mắt, tất cả mọi người đều lâm vào không khí nghiêm trọng.

Hoàng Minh đeo găng tay bước vào trong căn nhà Uông Hàm liền chạy đến cạnh anh.

"Đội trưởng, nạn nhân tên Lương Cảnh Chi là nữ 25 tuổi sống một mình, vào sáng nay được đồng nghiệp phát hiện tử vong tại nhà riêng."
Hoàng Minh vừa nghe báo cáo vừa đi đến thi thể nạn nhân anh đưa tay nhấc màn che màu trắng lên, không nhìn thì thôi nhìn một lần dạ dày đều cuộn trào cả lên.

Uông Hàm một bên tiếp tục nói:
"Trong nhà không có dấu hiệu xô xát ẩu đả, tài sản cũng không mất thứ gì.

Nạn nhân bị đâm tổng cộng 17 nhát dao, một bên mặt bị lột mất một lớp da.

Bộ phận pháp y sơ đoán nạn nhân bị lột da trước rồi mới bị đâm chết."
Hoàng Minh trầm mặc xem xét một lượt thi thể rồi đắp khăn trắng lên, anh đứng dậy tiếp tục quan sát hiện trường.

Nạn nhân bị giết tại phòng khách máu vươn vãi khắp nơi trên sàn lẫn vách tường.

"Thông báo với người nhà nạn nhân đến đồn lấy lời khai."
"Vâng."
Khi Hạ Ly nhận được tin từ Lương Thần Chi là lúc cô đang ăn sáng, điện thoại cô cầm trên tay trực tiếp rơi bộp trên bàn ăn.

"Em sao thế, không khoẻ ở đâu ư?"
Trần Cảnh thấy sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy thì không khỏi lo lắng hỏi.


Cả người Hạ Ly như chết lặng môi cô run run mấp máy.

"Cảnh Chi...!cô ta bị giết rồi."
Trần Cảnh trầm ngâm vẻ mặt không hề thay đổi, anh đưa tay vỗ lưng trấn an cô.

"Không sao đừng sợ, có anh đây."
Rất nhanh Trần Cảnh lái xe đưa Hạ Ly đến đồn cảnh sát, vừa vào trong Lương Thần Chi đã vội chạy đến.

"Anh, chị!"
"Thần Chi, ba mẹ đâu."
Lương Thần Chi cũng bị doạ đến tay chân luống cuống, thiếu niên mười mấy tuổi đầu không giữ được bình tĩnh giọng nói mang theo âm run cùng nghẹn ngào.

"Ba ngất xĩu nên mẹ đưa ba đến bệnh viện rồi, chị ơi chị Cảnh Chi bị người ta giết rất thảm."
Hạ Ly nắm chặt lấy bàn tay cậu hai chị em cũng không ai khấm khá hơn ai.

"Đừng sợ mọi chuyện sẽ ổn cả thôi mà."
"Trần Cảnh chúng tôi muốn mời anh vào lấy lời khai liên quan đến cái chết của cô Lương Cảnh Chi."
Bất thình lình giọng nói của Hoàng Minh vang lên ở phía sau ba người.

Trần Cảnh lạnh nhạt xoay người lại đối mắt với Hoàng Minh, còn Hạ Ly đã thất kinh đến mức đem Trần Cảnh giấu sau lưng mình.

"Cảnh sát, các anh có nhầm lẫn ở đâu không? A Cảnh và Lương Cảnh Chi không có một chút liên quan đến nhau, nếu có lấy lời khai phải là tôi chứ?"
Vết thương trên đầu còn băng bó lúc đến đây cô còn đội mũ che lại, Hạ Ly vừa nói vừa đưa tay mạnh mẽ đem mũ ném xuống.

"Anh nhìn đi, đây là mấy ngày trước Lương Cảnh Chi cùng tôi xảy ra ẩu đả.

Nếu có hiềm nghi thì phải là tôi mới đúng."
Hoàng Minh nhìn dáng vẻ lo lắng của Hạ Ly anh cũng không dao động một chút, chỉ nghiêm giọng nói:
"Chúng tôi có một số lời khai từ bạn trai của nạn nhân có liên quan đến anh Trần đây, cô Hạ yên tâm chúng tôi chỉ muốn hỏi anh Trần một vài vấn đề mà thôi không hề có ý kết tội bất cứ ai."
Hạ Ly nhíu chặt mày gắt gao che chắn cho Trần Cảnh ở phía sau.

"Bạn trai?"
"Là anh khai."
Từ Khiêm đi ra từ phòng thẩm vấn trên nét mặt vẫn còn chưa hết bàng hoàng.

"Từ Khiêm anh có ý gì hả?"
Hạ Ly nổi giận, dù hai mắt không nhìn thấy vẫn muốn xông lên đánh cho Từ Khiêm một trận.


"Ly Ly bình tĩnh nào."
Trần Cảnh im lặng nảy giờ vội ôm lấy Hạ Ly, anh dịu dàng trấn an cô.

"Chỉ cho lời khai mà thôi không có vấn đề gì cả, em đừng lo lắng anh vào rồi sẽ ra ngay thôi."
Hạ Ly mím chặt môi hai mắt đã ửng đỏ, Trần Cảnh mỉm cười hôn lên trán cô một cái.

"Anh ra ngay thôi, ngoan."
Anh đem cô giao cho Lương Thần Chi bên cạnh.

"Trông chừng chị em cho tốt."
Lương Thần Chi cũng bị cảnh tượng này làm cho ngay người không hiểu mô tê gì, cậu ôm lấy Hạ Ly gật đầu với Trần Cảnh.

"Vâng ạ."
Trần Cảnh thu hồi ánh mắt dịu dàng trên người Hạ Ly về, một lần nữa nhìn về phía đám người Hoàng Minh và Từ Khiêm chỉ còn lạnh lẽo.

"Mời anh đi bên này."
Hoàng Minh dẫn đường cùng Trần Cảnh tiến vào phòng thẩm vấn.

Từ Khiêm bên này thấy Hạ Ly đờ đẫn được Lương Thần Chi ôm anh ta liền đi đến.

"A Ly anh không cố ý, lúc cảnh sát hỏi Cảnh Chi dạo gần đây có biểu hiện khác thường hay không.

Anh chỉ khai thật mà thôi."
"Vì thế sự thật của anh là đỗ mọi chuyện lên người Trần Cảnh sao?"
Hạ Ly lớn tiếng chất vấn Từ Khiêm khiến anh ta thoáng chốc trở nên cứng họng.

"Cảnh Chi quả thật khác thường, cô ấy như biến thành người khác vậy, ích kỷ ghen tị muốn cướp mọi thứ của em bao gồm Trần Cảnh."
"Đủ rồi! Tôi không muốn nghe anh biện minh."
"A Ly."
Từ Khiêm gấp đôi tiến lên hai bước muốn chạm vào tay Hạ Ly liền bị Lương Thần Chi dùng sức đẩy ra xa.

"Anh không nghe chị ấy nói à? Anh đi chỗ khác đi."
"Nơi này là đồn cảnh sát mong mọi người giữ trật tự."
Trần Nguyệt Cầm biết vụ án liên quan đến gia đình Hạ Ly cô liền gấp rút chạy qua đây, cô nghiêm nghị chắn trước người hai chị em không có thiện ý mà nhìn Từ Khiêm.

"Nếu đã cho lời khai xong cảm phiền anh rời đi trước."
Từ Khiêm cắn răng nhìn Hạ Ly ở phía sau, anh ta dứt khoát xoay người rời đi..


Bình luận

Truyện đang đọc