DÀNH QUÃNG ĐỜI CÒN LẠI ĐỂ YÊU EM



Chiếc xe sang trọng đó như có một ma lực đặc biệt hút lấy sự chú ý của cô khiến đầu óc luôn bình tĩnh và sáng suốt của cô bỗng trở nên trống rỗng, bước chân cũng vì thế mà chậm lại.Trong xe, một đôi mắt lãnh đạm đột nhiên quét về phía cô qua ô cửa kính.Đôi mắt đó vô cùng lạnh lùng, như thể nếu có thể thì cửa kính xe sớm đã bị chúng đóng băng.Bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, cô lập tức cảm thấy ớn lạnh, cái lạnh khiến cô cảm thấy còn lạnh hơn cả cơn gió đầu đông này.

Cô có thể cảm nhận sự lạnh lùng của những người trong xe dù đang ở bên kia cửa sổ.


Vì vậy cô vội vàng thu hồi ánh mắt, còn tự trách sự lơ đãng của mình đã chọc phải người không nên trêu chọc.Chuyến đi của cô chỉ để trả thù, không phải để kích động rồi ôm thêm thù hận của người khác.Ngay khi cô chuẩn bị rời đi, cửa chiếc xe hơi sang trọng đột nhiên mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest, đi giày da từ ghế lái bước xuống đi về phía cô.Người đàn ông này tuy có vẻ dịu dàng nho nhã nhưng từ bước chân lạnh lùng cũng có thể phát hiện người đàn ông này nhất định là một huấn luyện viên, khi ra tay khẳng định sẽ không biết bốn chữ “thương hoa tiếc ngọc” viết như thế nào.Lãnh Nhược Băng siết chặt nắm đấm, nếu lúc nãy cô vô tình xúc phạm người bí ẩn trong xe vì sự thiếu tập trung của mình khiến anh ta giận mà muốn xử lý cô, cô cũng không ngại mà đấu tay đôi với anh ta.Những người không nên khiêu khích cô sẽ không bao giờ khiêu khích, nhưng nếu cô khiêu khích, cô tuyệt đối sẽ không sợ.

Cô chính là một người như vậy.“Quản đặc trợ*!” Một giọng nữ xinh đẹp vang lên từ phía sau Lãnh Nhược Băng, người đàn ông đang đi tới lập tức nở nụ cười chào hỏi, đồng thời nhận lấy hộp quà từ tay người phụ nữ: “Úc tiểu thư, vất vả cho cô rồi, đi đường có mệt không?"Lãnh Nhược Băng thở phào nhẹ nhõm khẽ thả lỏng nắm đấm.Người phụ nữ được gọi là Úc tiểu thư hình như lớn tuổi hơn so với Lãnh Nhược Băng, cô ấy rất xinh đẹp, dáng người thon thả, mọi đường nét trên khuôn mặt đều vô cùng cân đối, hơn nữa chiếc váy sang trọng mà cô ấy mặc khiến cô trở nên trang nhã, hiền thục hơn.

Nhìn thoáng qua lập tức cảm thấy cô ấy hợp làm một người vợ hiền, người mẹ tốt.“Úc tiểu thư, mau lên xe thôi, thiếu gia đang đợi cô ở trên xe.” Quản đặc trợ dẫn Úc tiểu thư đi về hướng chiếc xe sang trọng.Bước tới cửa sau xe, Quản đặc trợ ân cần mở cửa mời Úc tiểu thư lên xe.Ngay lúc cửa xe mở ra, Nhược Băng cảm nhận được cái lạnh vừa rồi lại ập tới.


Ngẩng đầu đã thấy trên xe có một người đàn ông mặc vest đen, đôi mắt như chim ưng đang nhìn chằm chằm về phía cô.Dù ở khoảng cách xa và cách một đường hẹp nhưng vẫn có thể thấy người đàn ông ngồi trong xe rất đẹp trai, đường nét rõ ràng, ngũ quan và vóc dáng đạt chuẩn chẳng khác gì một kiệt tác do bàn tay Chúa tạo ra.Đặc biệt là khí chất của thân thể đó, cái khí chất lạnh lùng, cao quý, tao nhã lại mạnh mẽ.

Dù không làm gì cũng khiến người đối diện cảm thấy bất an.

Đôi mắt xán lạn như sao trời như có thể nhìn rõ mọi ngóc ngách khiến người ta không dám thực hiện dù chỉ là một cử động nhỏ trước mặt anh.Anh chỉ liếc nhìn cô một cách tình cờ cũng khiến cô cảm thấy không bình thường.Khi Úc tiểu thư bước vào trong xe, khóe môi tuấn tú của người đàn ông cong lên nở một nụ cười ấm áp, không khí trong xe đột nhiên thay đổi.


Nụ cười của người đàn ông này quả thực rất có mị lực.Không ngờ một người đàn ông lạnh lùng mà cũng có nụ cười quyến rũ như vậy, có thể thấy Úc tiểu thư là người rất quan trọng đối với anh ta.Cửa xe lập tức đóng lại, bóng người chìm vào trong xe.Lãnh Nhược Băng không dám nhìn nữa, cụp mày xuống.Dù chỉ là nhìn thoáng qua nhưng cô vẫn nhận ra anh.

Anh là người đứng đầu ở Long Thành có thể một tay che trời, Nam Cung Dạ.Anh bên ngoài trông đẹp trai và lạnh lùng hơn so với hình ảnh trên các bản tin thời sự.Chỉ vì nhận ra anh, Lãnh Nhược Băng đã liều chết, xoay chiếc nhẫn trên ngón giữa của mình và chụp vài tấm ảnh.Chiếc nhẫn của cô là một chiếc máy ảnh thu nhỏ có độ phân giải cao.* Quản đặc trợ: là trợ lý đặc biệt, gần giống như thư ký..


Bình luận

Truyện đang đọc