DÀNH QUÃNG ĐỜI CÒN LẠI ĐỂ YÊU EM



Mục Thịnh Hi cố gắng điều hòa biểu hiện của mình, làm cho mình trông ôn hòa nhất có thể: “Cô ta không phải người tốt.

”Ôn Di không thích người khác nói xấu Lãnh Nhược Băng, vì vậy mạnh dạn giải thích: "Sao chị ấy không tốt, không phải người tốt sao lại liều mạng cứu tôi?”“! ” Mục Thịnh Hi không phản bác được, bây giờ anh vẫn không hiểu động cơ gì để Lãnh Nhược Băng không tiếc để lộ thân thủ liều mạng cứu Ôn Di: “Có một số chuyện cô không hiểu, tóm lại là cách xa cô ấy ra một chút.

”Lãnh Nhược Băng là một người bí ẩn, anh vẫn chưa thể tra ra cô là ai cho nên anh rất không yên lòng để Ôn Di lui tới với cô ta.

Được rồi, anh thừa nhận ngay từ cái nhìn đầu tiên thấy Ôn Di, trái tim của anh bị rung động, anh luôn coi thường tình yêu trong miệng Dụ Bách Hàn thì ra là do chưa gặp được người thật sự chạm đến trái tim mình.


Dung mạo của Ôn Di không đẹp như tiên cũng không khuynh quốc khuynh thành nhưng rất ngọt ngào, nhỏ nhắn đáng yêu rất hợp lòng anh.

Ôn Di vô cùng không vui, muốn cô cách xa Lãnh Nhược Băng một chút, sao có thể chứ, từ nhỏ các cô đã lớn lên cùng nhau, tình cảm như chị em thân thiết mười hai năm, mặc dù khó khăn khiến hai người chia cắt nhưng tình cảm chưa từng phai nhạt, cách xa bao lâu giờ mới được gặp đương nhiên phải vô cùng thân thiết, sao có thể nói xa cách là xa cách được.

Vì vậy Ôn Di quật cường nói: “Cảnh sát Mục, bản thân ngài là cảnh sát không phải phá án cần chứng cứ sao? Cô Lãnh xinh đẹp như thần tiên, dịu dàng thánh thiện có chỗ nào trông không giống người tốt?”“! ” Mục Thịnh Hi có chút kinh ngạc, Ôn Di cho anh ấn tượng là một tiểu bạch thỏ dịu dàng, ngoan ngoãn, không ngờ rằng thỏ trắng nóng giận lại trông như lúc nào cũng có thể cắn người: “Cô bảo vệ cô ta như vậy làm gì?”Qua d.

t.

r.

u.

y.

e.

n để ủng hộ mình nhé, web chính mà k bằng web r.


e.

u.

p thì buồn lém“Chị ấy là ân nhân của tôi!” Ánh mắt Ôn Di kiên định, không cho phản bác.

“Được rồi, được rồi, không nói về cô ấy nữa.

” Mục Thịnh Hi lần đầu tiên thỏa hiệp với một người con gái: “Tôi đã sắp xếp công việc cho cô, bất cứ lúc nào cô cũng có thể đi làm.

”“Có thật không, công việc gì?” Ôn Di đột nhiên rất vui vẻ, lúc trước Ôn Cát Hải bệnh nặng, cô bận chăm sóc ông nên đã lâu không ra ngoài làm việc.

Cô chỉ có bằng cấp ba nên việc tìm việc thực sự rất khó khăn.

Thật ra cô đạt thành tích rất cao trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm đó nhưng cô phải từ bỏ cơ hội vào đại học chỉ vì hoàn cảnh quá khó khăn.

Cuối cùng cũng nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của người con gái nhỏ, Mục Thịnh Hi thở phào nhẹ nhõm: "Cô thích làm nhân viên thu ngân ở trung tâm mua sắm Thịnh Hoa không?”Mục Thịnh Hi cũng đã cân nhắc, học vấn của Ôn Di không cao, tìm một công việc không dễ dàng, đến trung tâm mua sắm Thịnh Hoa làm nhân viên thu ngân cũng không tệ, gió thổi không qua, mưa thấm không lọt, cũng không có những người linh tinh.


“Thích, thích, cảm ơn cảnh sát Mục.

” Ôn Di mừng rỡ nhảy dựng lên hai lần, giống một cô gái nhỏ, rất khó để cho người ta tin cô đã hai mươi hai tuổi.

Trung tâm mua sắm Thịnh Hoa là trung tâm mua sắm thịnh vượng nhất ở Kinh Đô, cô nằm mơ giữa ban ngày cũng không dám nghĩ mình được làm việc ở đó.

“Ha ha ha! ” Mục Thịnh Hi lộ ra nụ cười rạng rỡ nhất trong đời, dáng vẻ Ôn Di vui vẻ nhảy dựng lên chiếu rọi sâu vào lòng anh giống như một chiếc lông vũ mềm mại, nhẹ nhàng vuốt ve chóp mũi khiến anh ngứa ngáy nhưng cũng rất ngọt ngào.

“Cảnh sát Mục để cảm ơn anh tôi mời anh ăn cơm nhé?” Ôn Di rất hào phóng nói nhưng sau khi sờ ví tiền cô ngượng ngùng nói: "Tôi không có tiền hay là vào nhà đi tôi nấu cơm cho anh, anh! không chê phải không?”“Không chê.

” Sau khi nói xong Mục Thịnh Hi sải bước vào phòng khách, như thể anh đang ở nhà riêng của mình.

.


Bình luận

Truyện đang đọc