ĐÀO ĐÀO CHI YÊU

Hôm nay là sinh nhật của Hoàng Đế, cũng chính là thiên thu tiết*, là ngày đại hỉ. Bởi vì cha Mạnh Yêu yêu là Thái phó, vì thế nàng thực vinh hạnh mà cũng được đi dự tiệc.

* Vào năm Khai Nguyên thứ mười bảy của triều đại nhà Đường, Bách Quan lấy ngày thứ năm của tháng tám âm lịch là ngày sinh của Hoàng đế Huyền Tông nhà Đường, và chỉ định ngày này là “Lễ hội Thiên Thu”, được đổi thành “Lễ hội Thiên Xương. “vào năm thứ bảy của Thiên Bảo.

Sau khi Mạnh yêu yêu nghe tin, điều đầu tiên nàng nghĩ đến là Diêm Úy Khanh, hắn sẽ đi sao? Bên người nàng cũng cũng chỉ có Triệu Câm, Diêm Úy Khanh là nam nhân, Triệu Câm lớn lên mặc dù rất đẹp, nhưng gương mặt đó Mạnh Yêu Yêu nhìn từ nhỏ đến giờ đã sớm chán, vẫn là Diêm Úy Khanh tương đối đẹp, ahihi.

Mạnh Yêu Yêu hỏi thăm khắp nơi, rốt cuộc ở chỗ Đại thiếu gia Triệu gia biết được, hắn cũng sẽ đi! Hơn nữa còn múa kiếm ở trong yến hội!! Từ từ, tại sao Đại thiếu gia Triệu gia lại biết? Mạnh Yêu Yêu nghi ngờ, rồi kết luận có lẽ là quan hệ tốt.

Mạnh Yêu Yêu kiềm chế sự kích động trong lòng, bắt đầu trang điểm chải chuốt, chọn xiêm y. Ngày thường nàng không đeo trang sức nhưng hôm nay lại đeo thêm hoa tai. Tóc búi lên, được cố định bởi một chiếc trâm, mặc một chiếc váy lụa thêu hoa màu tím. Diêm Úy Khanh sẽ thích như vậy sao? Mạnh Yêu Yêu nhìn bản thân trong gương đồng, trong lòng tính toán muốn lưu lại ấn tượng cho Diêm Úy Khanh. Nghĩ đến chuyện này, khóe miệng nàng không tự giác mà cong lên.

Vào cung, Mạnh Yêu Yêu quy củ đi theo phụ mẫu, nhưng ánh mắt lại không tự giác ngó trái ngó phải, muốn tìm bóng dáng của Diêm Úy Khanh. Nhưng tìm một lúc lâu, cũng không thấy đâu. Thật ra ánh mắt của Triệu Câm luôn nhìn về bên này, từ khi thấy Mạnh Yêu yêu tiến vào, hắn vẫn luôn không biết xấu hổ mà nhìn chằm chằm nàng, Mạnh Yêu Yêu bị hắn nhìn đến mất kiên nhẫn, trong lòng càng muốn tìm được Diêm Úy Khanh.

Dọc theo đường đi, chỉ có Triệu Câm ở Mạnh Yêu Yêu bên tai ríu rít cái không để yên, nàng nghĩ thầm: Ta thật sự muốn tát ngươi!

Yến hội bắt đầu, Mạnh Yêu Yêu cuối cùng gặp được Diêm Úy Khanh, hắn mặc một chiếc áo dài màu xanh lam, đang trò chuyện cùng người khác, động tác giơ tay nhấc chân đều hiện ra sự dịu dàng. Trong yến hội có mỹ nhân hiến vũ, có giai nhân đánh đàn, ca vũ hát, thật náo nhiệt. Nhưng thứ Mạnh Yêu Yêu nhìn cũng chỉ là khuôn mặt hoàn mỹ của một người, đầy bàn đồ ăn ngon trước mặt nàng cũng không đụng đến, chỉ nhìn hắn như vậy.

Ai nha cũng không phải chỉ nhìn mỗi Diêm Úy Khanh đâu, nội tâm Mạnh Yêu Yêu khẽ meo meo nói một tiếng: Vị tỷ tỷ Tây Vực kia khiêu vụ thật tuyệt, ta siêu thích xem!!! Triệu Câm cũng thích xem, khiến nàng suýt chút nữa móc mắt hắn xuống.

Lúc Mạnh Yêu Yêu đang nhìn Diêm Úy Khanh thì Triệu Câm nhìn về phía này. Cầm chiếc quạy xếp khẽ gõ lên đầu nàng, âm dương quái khí mà nói: “Lại nhìn, tròng mắt sắp dán cả và người người ta rồi.”

Mạnh Yêu Yêu trừng hắn một cái, không nói gì.

Bất đắc dĩ, bên người Diêm Úy Khanh đều có hai ba người vây quanh, Mạnh Yêu Yêu căn bản không tìm được cơ hội nói chuyện với hắn. Dù thích nhưng sao vây hắn chặt quá vậy. Cho nên, mãi cho đến yến hội kết thúc Mạnh Yêu Yêu cũng không có cơ hội nói với hắn một câu.

Nhưng đa phần nguyen nhân chính đều là do tên Triệu Câm, mỗi lần Mạnh Yêu Yêu muốn đi tìm Diêm Úy Khanh, Triệu Câm luôn là tìm mọi cách cắt đứt nó, Mạnh Yêu Yêu bị hắn chỉnh hết chỗ nói.

Thời gian vui vẻ luôn trôi qua quá nhanh, cảm giác yến hội rất nhanh đã kết thúc. Lúc Mạnh Yêu Yêu muốn ra ngoài thì Diêm Úy Khanh gọi nàng lại, hắn hỏi Mạnh Yêu Yêu: “Xin hỏi cô nương, nàng là đích nữ phủ Thượng thư?”

Mạnh Yêu Yêu khẽ gật đầu. Trên mặt hắn hiện ra vẻ kinh ngạc, sau đó nói: “Thật tốt quá, ta đã biết abnr thân sẽ không nhận lầm người, ta còn nhớ rõ lúc trước từng gặp ngươi ở trong cung, còn có lần trước ta thiếu chút nữa đụng vào ngươi, đúng không?”

“A ha ha, đúng.” Mạnh Yêu Yêu xấu hổ cười cười, gật gật đầu. Trong lòng nghĩ sao hắn ta lại nói đến chuyện lần trước!

Hắn cười cười, nhìn Mạnh Yêu Yêu chớp chớp mắt hỏi: “Đúng rồi, ngươi cùng Triệu gia nhị công tử, quan hệ không tồi phải không?”

Mạnh Yêu Yêu nghi ngờ gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, làm sao vậy?”

Hắn cười cười, xua xua tay nói: “Không có việc gì, chính là tò mò hỏi một chút.”

Mạnh Yêu Yêu không biết nên nói cái gì, chỉ có thể cười.

Diêm Úy Khanh vẫy tay với Mạnh Yêu Yêu, nói: “Sắc trời không còn sớm, lần sau gặp lại Mạnh tiểu thư, ta mang ngươi đi dạo chợ.”

Tuy rằng chợ Triệu Câm đã đưa Mạnh Yêu Yêu đi rất nhiều lần, nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng cười cười, hơi gật đầu. Sau đó tạm biệt Diêm Úy Khanh.

Trong yến hội cũng chưa ăn miếng nào, chỉ lo nhìn Diêm Úy Khanh khiến bây giờ Mạnh yêu Yêu rất đói, Mạnh phủ cùng Triệu phủ cách nhau rất gần, vì thế mẫu thân để cho Mạnh Yêu yêu và Triệu Cầm cùng nhau về phủ.

Mạnh Yêu Yêu xoa bụng ngồi trên xe cùng Triệu Câm trở về, vẻ mặt đầy tủi thân, Triệu Câm nhìn thấy vẻ mặt của nàng, lặng lẽ kso kéo nàng, lén lút mà từ túi áo móc ra một cái đùi gà bọc lá sen đưa cho Mạnh Yêu Yêu, nói: “Nè, Quả Đào Nhỏ, vừa rồi thấy ngươi chưa ăn gì, ta mua cho ngươi nè nhanh ăn đi.”

Mạnh Yêu Yêu nghe thấy hắn phá hoại xong rồi lại gọi mình, hung hăng đánh hắn một cái. Nhưng vào lúc này, mùi đùi gà cùng hương lá sen xông vào mũi nàng, bụng nàng bắt đầu khẽ biểu tình, vì thế há miệng, đoạt lấy đùi gà mà gặm.

Triệu Câm trợn mắt, nhìn chằm chằm vào Mạnh Yêu Yêu, nhìn chằm chằm đến nỗi nàng nổi hết da gà. Mạnh Yêu Yêu quay đầu đi, nhíu nhíu mày: “Làm gì?”

Ánh mắt hắn trốn tránh, lắc lắc đầu, quay đầu đi.

Mạnh Yêu Yêu gặm đùi gà, cái bụng đói cũng dần được lấp đầy, mùi gà và lá sen cũng tan đi hơn nửa. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, khi nào mới có thể gặp lại Diêm Úy Khanh? Nàng cũng không biết. Nhưng khi nào nàng mới có thể thoát khỏi ma trảo của tên nam nhân thối Triệu Câm này thế.

Sau khi hồi phủ nàng đem những chuyện hôm nay kể với thị nữ Tiểu Anh, sau khi nghe xong thì Tiểu Anh lắc đầu, nói với nàng những lời thấm thía: “Tiểu thư, vị công tử Diêm gia kia có cái gì tốt, em thấy nhé, còn không bằng công tử Triệu gia Hắn đẹp thì đẹp, nhưng thì thế nào, người ta đối với tiểu thư, còn không phải giống như bao cô nương bình thường khác sao. Em thấy Nhị công tử Triệu gia đối với người rất tốt đấy.”

Phụ mẫu hai nhà Mạnh Triệu có quan hệ rất tốt, từ nhỏ Mạnh Yêu Yêu và Triệu Càm luôn bị gán ghép với nhau, đến cả thị nữ cũng nói tốt.

Mạnh Yêu Yêu đỡ trán nói: “Ta nhổ vào, công tử Triệu gia? Hắn không bắt nạt ta đã là tốt rồi, còn có vị công tử Diêm gia, chỉ là chúng ta không quá thân quen thôi.”

Tiểu Anh xua tay, nói: “Tuy nói sau này khả năng hai người sẽ yêu nhau, nhưng là tiểu thư ngài cho rằng hắn đối với ngài có nảy sinh tình cảm không?”

Mạnh Yêu Yêu gật gật đầu: “Tình cảm thì có thể bồi dưỡng, Diêm Úy Khanh tốt như vậy, ta không thể làm hắn chạy.”

Tiểu Anh nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ công tử Triệu gia đối với ngài không tốt sao?”

Mạnh Yêu Yêu nói: “Mỗi ngày hắn đều lôi ta xềnh xệch, còn lắm mồm, tốt cái rắm.”

Tiểu Anh bất đắc dĩ mà lắc đầu, nói ra một câu: “Dù sao nô tỳ cảm thấy, công tử Diêm gia không thích người.” Đề tài cũng kết thúc.

Mạnh Yêu Yêu ngồi trước gương đồng đoan trang nhìn khuôn mặt bản thân.

Từ nhỏ đến lớn, khuôn mặt của nàng được coi như rất tốt ở trong giới danh viện kinh thành. Lớn bằng bàn tay da giống như trứng được lột vỏ, đôi mắt hạnh tròn xoe đáng yêu mà nghịch ngợm, đôi môi anh đào cũng mang sắc hồng tự nhiên. Mạnh Yêu Yêu cảm thấy, bản thân rất đẹp, Diêm Úy Khanh cũng sẽ thích chứ.

Bình luận

Truyện đang đọc