ĐÀO ĐÀO CHI YÊU

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi từ Diêm phủ về, Mạnh Yêu Yêu trong lòng cảm khái không thôi, đại ca ca ôn nhu trong quá khứ lắc mình một cái trở thành tỷ muội.

Mạnh Yêu Yêu nằm ở trên giường, chăn chùm qua đầu, ngủ mất.

Còn không đến một tuàn nữa là Tết Âm Lịch, các hộ gia đình đã bắt đầu giăng đèn kết hoa. Đứng ở trên đường nhìn xa xa đều ngập tràn trong màu đỏ.

Mạnh Yêu Yêu đối với việc ăn tết, luôn có cảm giác vui vẻ không nói nên lời cùng sự chờ mong. Nàng chờ rồi mong, rốt cuộc cũng đến 29 rồi, ngày mua đồ tết.

Vì thế hôm nay nàng dậy thật sớm, nàng năn nỉ phụ mẫu một lúc lâu, mới có thể cùng Tiểu Anh ra ngoài sắm đồ Tết.

Trên đường đi, giống như bị lạc vào xoáy nước màu đỏ, nhà nào cũng dán câu đối xuân và hoa cửa sổ*. Hương vị năm mới bao bọc lấy Mạnh Yêu Yêu.

Hoa Cửa Sổ

Mạnh Yêu Yêu cùng Tiểu Anh đi dạo, đủ loại pháo hoa pháo trúc, hoa cửa sổ, câu đối xuân khiến nàng hoa hết mắt, đây là lần đầu tiên nàng tự mình đi mua hàng Tết, vui vẻ hồi hộp giống như đứa trẻ chưa trải sự đời. Nơi nơi chạy loạn.

Chợ đông nghịt người, Tiểu Anh và mọi người đang vui vẻ chọn đồ trang trí Tết. Thấy Mạnh Yêu Yêu sắp ra khỏi tầm mắt, vội vàng đuổi theo.

“Tiểu thư, từ từ thôi, nô tỳ sắp đuổi không kịp người rồi! Tiểu thư!”

Mạnh Yêu Yêu tay trái cầm kẹo, tay phải hồ lô, còn mải mê ngắm nhìn, hiển nhiên không có nghe thấy tiếng gọi của Tiểu Anh.

Mạnh Yêu Yêu vui vẻ xuyên qua biển người thì đột nhiên đụng phải cái tường thịt.

Mạnh Yêu Yêu ngẩng đầu thấy, ồ thì ra là Triệu Câm.

Mạnh Yêu Yêu vui vẻ kêu lên: “Triệu Câm?! Chàng cũng ở đây sao?!!”

Bởi vì trong miệng còn nhai hồ lô, cho nên Mạnh Yêu Yêu nói chuyện không rõ ràng.

Triệu Câm giống như không nghe rõ Mạnh Yêu Yêu nói, cúi đầu xuống hỏi: “Nàng nói cái gì?”

Mạnh Yêu Yêu nhai hết kẹo hồ lô trong miệng, nuốt xuống, sau đó mở miệng: “Ta nói, sao chàng cũng ở đây?!”

Triệu Câm cười cười: “Ở nhà chán, cùng người hầu đi mua đồ tết.”

Mạnh Yêu Yêu kinh ngạc nói: “Ta cũng thế! Chúng ta cùng nhau đi được không?.” Nói xong thì túm lấy tay áo Triệu Câm.

Triệu Câm xoa đầu nàng, gật gật đầu.

Vì thế hai người, à không, hẳn là hai hàng người mở đường cho người đằng sau mua đồ Tết.

Mạnh Yêu Yêu thấy rất nhiều đồ ngon ở ven đường. Nhìn cái gì cũng muốn ăn, nên sẽ làm nũng với Triệu Câm mua cho nàng, mà Triệu Câm dầu muối không ăn lại chỉ dính chiêu này.

Nhưng mà Mạnh Yêu Yêu cũng chỉ nhiệt tình được ba phút, mua gì cũng chỉ ăn được hai ba miếng, lướt qua một chút, dư lại đều giao cho Triệu Câm giải quyết hết. Vì thế Triệu Câm cứ như vậy đảm nhiệm chức vụ “thùng rác” của Mạnh Yêu Yêu”.

Sau khi ra khỏi chợ, Mạnh Yêu Yêu cảm thấy không ăn được cái gì, Triệu Câm lại ăn no căng.

Về nhà, bọn người hầu bắt đầu trang trí. Chỉ chốc lát, toàn bộ Mạnh phủ bị bao vây bởi màu đỏ. Mỗi cái giấy dán trên cửa sổ đều là một hình dáng khác nhau, câu đối xuân dán trước cửa cùng vài chiếc đèn lồng đỏ thắm khiến cho ngày Tết càng thêm nồng đậm mùi vị. Mạnh Yêu Yêu khoác chiếc váy hồng nàng mới mua ở chợ, lòng tràn đầy vui mừng chờ đợi sang canh ngày 30.

Hôm 30, Mạnh Yêu Yêu không cần người hầu đánh thức, mà là bị tiếng pháo đinh tai nhức óc đánh thức.

Mạnh Yêu Yêu lòng tràn đầy vui mừng bò xuống giường, tùy tiện mặc quần áo rồi chạy ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng phòng, nàng thấy nhóm người hầu ai cũng bận rộn. Đã gần trưa, nhóm người hầu không chỉ chuẩn bị đồ ăn cho nhóm lão gia thái thái tiểu thư, còn phải chuẩn bị cơm tất niên.

Toàn bộ Mạnh phủ chìm vào không khí bận rộn nhưng hạnh phúc, trên mặt ai cũng nở một nụ cười tươi.

Trong trí nhở của Mạnh Yêu Yêu, cơm tất niên hình như ngày càng phong phú. Giống như mỗi món đều có thể bày ra hai bàn dài. Hơn nữa, Triệu gia Mạnh gia từ trước đến quan hệ đều rất tốt, cơm tất niên xong phụ mẫu sẽ đưa nàng đến Triệu gia đốt pháo trúc, cùng đón giao thừa, từ nhỏ đến lớn mỗi năm đều là như thế này. Nghĩ vậy, Mạnh Yêu Yêu càng thêm chờ mong đến sang canh.

Mọi người luôn nói, khi ngươi chờ mong đến chuyện gì, thì chuyện đó sẽ còn lâu mới đến:)). Mạnh Yêu Yêu mong một ngày, mà sao hôm nay lại trôi qua lâu như vậy, rốt cuộc cũng đã đến tối lúc ăn cơm tất niên.

Trên bàn cơm, quả nhiên, thức ăn vô cùng phong phú đầy ắp một bàn tròn. Mạnh Yêu Yêu nhìn thấy giò, cá, xương sườn, con cua, đồ ăn đếm không xuể, không chỉ có nước miếng muốn chảy ra, ngay cả nước mắt cũng muốn chảy ra.

Phụ mẫu của Mạnh Yêu Yêu ngồi ở ghế chủ toạ, nhóm huynh đệ tỷ muội các nàng ngồi chung, mọi người vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, ngươi một câu ta một câu thật náo nhiệt.

Ăn xong cơm tất niên, tới lúc Mạnh Yêu Yêu chờ mong nhất. Đầu tiên nàng vào phòng chải chuốt lại một phen, thay y phục mùa đông màu đỏ, phủ thêm chiếc áo choàng mới mua ngày hôm qua, nghiêm túc để Tiểu Anh trang điểm cho nàng. Sau đó nàng vui vẻ theo cha mẹ lên xe ngựa vui vẻ đi đến Triệu gia.

Dọc đường đi, Mạnh Yêu Yêu giống như bị tay ai đó gãi ở trong lòng, nàng cũng không biết từ khi nào, mà bản thân muốn gặp Triệu Câm đến vậy. Mạnh Yêu Yêu mong đợi một đường, rốt cuộc cũng tới Triệu phủ.

Mạnh Yêu Yêu vui vẻ nện bước nhảy nhót vào Triệu phủ.

Bước vào Triệu phủ, Mạnh Yêu Yêu không biết vấp phải cái gì mà ngã một cái. Suýt nữa thì hôn đất, may mắn Triệu Câm vươn tay ra đỡ được nàng.

Nàng ngẩng đầu, chỉ thấy Triệu Câm mỉm cười nhìn nàng, còn nhướng mày. Lúc này đột nhiên đầu Mạnh Yêu Yêu nảy ra suy nghĩ: “Triệu Câm đột nhiên đẹp trai thế không biết!!!!” Nhất thời không biết nói gì.

Chỉ thấy biểu cảm trên mặt Triệu Câm ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng là ở không kiên trì được mà thả tay. “Bùm” một tiếng, Mạnh Yêu Yêu ngã ở trên mặt đất.

Mạnh Yêu Yêu nổi giận: “Sao chàng dám buông tay?! Hôm nay ta mặc quần áo mới!”

Triệu Câm bất đắc dĩ nói: “Ai biết ta đỡ được nàng thì nàng ăn vạ ta không thèm đứng lên, cánh tay ta mỏi muốn đứt ra đó cô nương.”

Mạnh Yêu Yêu ngồi dưới đất bĩu môi nhìn Triệu Câm không nói lời nào.

Triệu Câm thấy thế thở dài, ôm Mạnh Yêu Yêu lên, hôn nhẹ lên trán nàng, sau đó vững vàng đặt nàng xuống, nói: “Nào, tổ tông, ta sai ta sai.”

Mạnh Yêu Yêu nhất thời không biết làm sao, kêu lên: “Chàng hôn ta làm gì?!”

Triệu Câm cười nói: “Trâm của ta nàng cũng lấy rồi, thơm một cái cũng không cho?”

Mạnh Yêu Yêu đỏ mặt chạy vào nhà chính.

Hai nhà trưởng bối trong nhà trò chuyện xong thì ra vườn đốt pháo. Chỉ thấy tiếng pháo bùm bùm cùng những tia sáng trên trời cao, pháo hoa toả ra, rơi xuống, bầu trời cũng rực sáng trong chớp mắt.

Trên trời đêm pháo hoa nở rộ, Mạnh Yêu Yêu nhích lại gần Triệu Câm. Mà Triệu Câm thì trực tiếp ôm nàng vào lòng. Mạnh Yêu Yêu cũng không phản kháng, cũng thuận theo đó dựa vào lòng hắn.

Chờ đến khi pháo hoa đã phóng hết, Mạnh Yêu Yêu nhón chân, nói khẽ vào tai Triệu Câm một câu: “Ta thích chàng.”

Triệu Câm cúi đầu, con ngươi màu đen tràn ngập ý cười, chậm rãi mở miệng: “Ta cũng thích ta.”

Mạnh Yêu Yêu nghe xong lời này lập tức nổi giận, bắt đầu động tay đánh Triệu Câm, trong miệng cũng hùng hùng hổ hổ.

Triệu Câm cười ha ha, sau đó ôm chặt Mạnh Yêu Yêu, thâm tình chân thành nhìn nàng, nói: “Quả Đào Nhỏ, ta cũng thích nàng. Hơn nữa, là kiểu thích muốn cùng nàng ở bên nhau cả đời, muốn nàng sinh cho ta một Quả Đào Nhỏ giống nàng, muốn cho nàng thập lí hồng trang gả cho ta.” Nói xong hắn ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé của người mà hắn nhớ thương từ nhỏ đến lớn.

Mặt Mạnh Yêu Yêu lại không biết cố gắng mà đỏ lên.

Bình luận

Truyện đang đọc