ĐÀO HOA TRONG GIÓ THẤU LÒNG QUÂN


Không lâu sau đó Lý Tử Lạc đã đạt tới cảnh giới phi thăng.
Nhưng mà Thẩm Nhược Y không biết vì sao hắn lại không chịu phi thăng mà vẫn ở lại Thanh Lăng môn, chính vì thế mà vài ngày sau trên trời giáng xuống chín đợt lôi phạt kinh động khắp Tu Chân Giới.
Từ đó Lý Tử Lạc lại càng nổi danh, hắn là người đầu tiên không phải người mang Thiên Mệnh lại có thể phi thăng khi mới ba mươi mấy tuổi.
Và sau hôm đó Thẩm Nhược Y cũng không thấy hắn xuống núi thăm Bạch Ân nữa.
Lý Tử Lạc ngày ngày ở trong phòng tu luyện, chỉ là mỗi lần đều là mang thương nặng đi ra.

Có lần Thẩm Nhược Y thấy Lý Tử Lạc ở trong động bế quan quá thời gian liền chạy vào tìm thì thấy hắn đã ngất ở đấy từ bao giờ.
Thẩm Nhược Y có hỏi gì Lý Tử Lạc cũng không nói, mãi cho tới trước ngày phải phi thăng hắn mới đưa một số đồ vật quan trọng, trao cho nàng những lời cuối cùng.
"Nhược Y, muội không thể dùng kiếm nên thanh kiếm này là ta tự mình tạo ra cho muội, đây cũng là vũ khí duy nhất của muội, cũng chỉ có muội có thể điều khiển được, nhất định phải giữ nó."
Lý Tử Lạc đưa cho Thẩm Nhược Y một thanh kiếm vô cùng đặc biệt, thân kiếm có màu trắng trong như đá cẩm thạch, chuôi kiếm màu xanh lam vẫn chưa khắc tên.

Tiếp đó hắn lại lấy ra một viên ngọc có màu đỏ đặt vào tay nàng.
Hắn nghiêm trọng nói: "Đây là Kí Hồn Châu, với tiến độ tu luyện này có lẽ chỉ trong vòng một hoặc hai năm nữa là muội sẽ tới cảnh giới cuối cùng.

Ở trong Thiên Nhãn ta thấy..."
"Có phải huynh trốn phi thăng là vì muốn mở Thiên Nhãn thay đổi chuyện dưới hạ giới? Mọi chuyện đều liên quan tới muội?" Thẩm Nhược Y không cầm lấy viên ngọc mà Lý Tử Lạc đưa, lập tức không vui ngắt lời hắn.
Lý Tử Lạc cười, tự cầm tay Thẩm Nhược Y lên rồi đặt Kí Hồn Châu vào lòng bàn tay nàng, hắn nói: "Những năm qua tu luyện không tồi, học hành cũng rất tốt, biết được nhiều như vậy, Y Y lớn rồi quả là không dễ lừa nữa."
Thẩm Nhược Y không còn tâm trạng đùa với hắn, lo lắng hỏi: "Chuyện rốt cuộc là sao? Vì sao mọi người đều vì muội mà chịu khổ như vậy...!Còn huynh sẽ xảy ra chuyện gì..."
Hắn đáp: "Có lẽ cũng không tới mức xảy ra chuyện, chỉ là không trốn được nữa, ta sắp phải đi rồi.

Xuất quan rồi thì việc đầu tiên muội cần làm là trải qua nghi thức Phong Tiên, sau đó ổn định rồi thì phải nhanh chóng nhận đồ đệ thân truyền.

Chắc chắn ai cũng mong muốn được làm đồ đệ của Thánh Quân nên người cần tìm nhất định cũng xuất hiện."
"Người cần tìm?" Thẩm Nhược Y ngờ vực hỏi.
Lý Tử Lạc gật đầu, hắn nói: "Không được chọn bừa, từng người một phải nhỏ máu vào đây, nếu như Kí Hồn Châu có phản ứng thì mới được nhận."
Sau đó Lý Tử Lạc phi thăng.
...
Đúng như lời dự đoán của Lý Tử Lạc, khi Thẩm Nhược Y vừa được mười tám tuổi liền xuất quan, lần đầu bước ra khỏi Tịnh Lăng Viên.

Nửa năm sau Thẩm Nhược Y mới làm lễ Phong Tiên.

Quả là Thánh Quân trăm năm mới có một người, hôm đó có rất nhiều người tới tham dự, mong muốn được gặp Thánh Quân.
Kim Quang Điện.
Thẩm Nhược Y vừa vào bên trong liền thấy những chức cao vọng trọng trong Tu Chân Giới nhìn mình cũng phải kiêng nể vài phần, nàng không tránh khỏi khó xử.

Bấy lâu nay ở một mình đã quen, đột nhiên có nhiều người như thế này làm nàng chỉ thấy ngại ngùng.
Thấy Thẩm Nhược Y cứ đứng đờ ngoài cửa nên Dương Thừa Tử trực tiếp đi ra đưa nàng vào.

Nàng cũng nghe lời hắn rón rén đi vào trước bao con mắt nhìn mình chằm chằm, nàng nghe được rất nhiều tiếng nói xì xào.
"Thánh Quân mà Lý Tiên Quân đã nhắc đây ư?"
"Không biết có gì đặc biệt mà Thánh Quân được giấu tận mấy năm trời mới lộ diện."
"Mới mười tám tuổi đã làm Thánh Quân, đúng là vài nghìn năm trở lại đây cũng không có."
Cả một buổi đều là muốn tới bái kiến nàng, Thẩm Nhược Y cũng chỉ biết ngồi ngoan ngoãn nghe mọi người kể về các phái có trong Tu Chân Giới, những lời nịnh nọt nàng.
Tới khi kết thúc buổi lễ Phong Tiên đã là xế chiều, Thẩm Nhược Y mệt mỏi trở về phòng.

Ngồi trên giường tựa lưng vào tường, nước mắt cứ thế không ngừng rơi.
Nàng cũng không biết vì sao đột nhiên cảm thấy quá mệt mỏi, những việc này nàng tạm thời chưa thích nghi được.

Nàng không muốn giống như lời bọn họ đã nói, bảo vệ cho toàn Tu Chân Giới gì đó.
Thẩm Nhược Y không muốn, nàng cũng chỉ một cô nương mười tám tuổi thôi mà, nàng muốn một gia đình bình thường có cha và nương, không muốn cuộc sống cô độc đứng trên vạn người như thế này.
Cũng may sư huynh sư tỷ đều cực kỳ yêu thương quan tâm Thẩm Nhược Y nên nàng cũng vui vẻ hơn chút, chỉ là nàng vẫn thường xuyên tu luyện trong Tịnh Lăng Viên không hay rời khỏi, thời gian gặp mặt mọi người trong Thanh Lăng môn cũng không có mấy.
Trước đó Lý Tử Lạc là chưởng môn của Thanh Lăng môn, Dương Thừa Tử lại là đại đệ tử của hắn nên sau khi phi thăng đã trao lại vị trí chưởng môn cho Dương Thừa Tử.

Dương Thừa Tử cũng trở thành chưởng môn trẻ nhất trong ngũ đại môn phái, chưởng môn năm hai mươi mốt tuổi.
Sau đó không lâu, Thẩm Nhược Y đề cập với chưởng môn Dương Thừa Tử về việc thu nhận đệ tử thân truyền.
Vào ngày Thẩm Nhược Y nhận đệ tử quả là có cực kì nhiều người tới tham gia tỉ thí.


Chỉ là trước khi phi thăng Lý Tử Lạc đã đưa ra môn quy rằng chỉ những đồ đệ kém nàng năm tuổi mới có thể trở thành đồ đệ thân truyền nên số lượng cũng được giảm bớt đi rất nhiều.
Thẩm Nhược Y ngồi ở ghế chính giữa bên cạnh Dương Thừa Tử đợi hắn đọc môn quy thu nhận đồ đệ của Thánh Quân.

Nàng vốn dĩ nghĩ rằng sẽ nghe theo lời của Lý Tử Lạc mà tuyển chọn đệ tử, không ngờ ngồi một lúc thì ánh mắt bắt gặp một nam đệ tử trên đai áo đeo miếng ngọc bội hoa đào.
Thẩm Nhược Y chợt nhớ lại đêm mưa nhiều năm về trước.
Chẳng lẽ là đệ ấy?
Tiểu Hàn?!
Cuối cùng Thẩm Nhược Y quyết định không nghe lời Lý Tử Lạc nữa mà cứ tạm thời nhận Tiểu Hàn trở thành đệ tử trước, sau đó nàng sẽ tự tìm người có liên quan tới Kí Hồn Châu cũng không sao.
Nghĩ xong liền làm, Thẩm Nhược Y đợi Dương Thừa Tử dứt lời rồi vội vàng nắm lấy tay áo của hắn, nói nhỏ: "Sư huynh, ta có thể chọn tên đệ tử kia không?"
Thẩm Nhược Y chỉ tay vào tên đệ tử mà nàng vừa nhìn thấy.
Dương Thừa Tử lập tức lắc đầu, hắn nói: "Không được! Sư tôn đã dặn rồi, nhất định phải tuân theo môn quy, sư tôn dặn muội thế nào thì muội thì phải làm như thế."
Thẩm Nhược Y hơi bất ngờ trước câu trả lời của hắn.
Sư tôn dặn muội thế nào thì phải làm như thế? Vậy có phải chưởng môn sư huynh không hề biết cách thức mà sư tôn yêu cầu tuyển chọn đệ tử không nhỉ?
Trong lòng thầm xin lỗi Dương Thừa Tử, lần này Thẩm Nhược Y đành phải lừa hắn rồi.
Nghĩ nghĩ một lúc, nàng nói: "Sư huynh, sư tôn nói tuyển chọn đệ tử phải theo duyên phận, huynh hãy làm như thế này..."
Sau khi chuẩn bị một khắc thì Dương Thừa Tử theo lời Thẩm Nhược Y phát cho mỗi đệ tử tới dự tuyển một thẻ gỗ.

Trong đó có một thẻ gỗ đã được Thẩm Nhược Y dùng linh lực đánh dấu sẵn, chút nữa nếu trên thanh gỗ của ai hiện lên hình hoa đào thì đó là người được chọn.
Thẩm Nhược Y an tâm ngồi đợi các đệ tử trong Thanh Lăng môn đi phát cho các đệ tử tham dự bên dưới.

Nàng đã chuẩn bị hết rồi, vì thẻ gỗ được phát theo từng hàng mà mỗi hàng chỉ có mười người, nàng đưa xấp thẻ gỗ được xếp sẵn thứ tự cho người phát thẻ, người này được giao việc phát cho hàng của Tiểu Hàn.
Đang ngồi một lúc thì đột nhiên bên dưới phát ra tiếng ồn ào, một đệ tử phát thẻ vội chạy tới báo: "Chưởng môn! Vừa rồi thẻ nhiều quá nên có đệ tử không may làm rơi thẻ, vẫn nhặt lên rồi phát như bình thường chứ ạ?"
Dương Thừa Tử chẳng suy nghĩ gì mà gật đầu khiến Thẩm Nhược Y bên cạnh chưa kịp nói câu nào.
Hắn nhìn sang vẻ mặt thất vọng của Thẩm Nhược Y, khó hiểu hỏi: "Muội sao thế? Vẫn buồn bực vì không được nhận đệ tử mình muốn sao?"
Thẩm Nhược Y xị mặt lắc đầu, nàng là đang nghĩ đệ tử làm rơi thẻ gỗ có phải là hàng của Tiểu Hàn không.


Nếu là hàng khác đương nhiên không vấn đề gì, còn nếu là hàng của Tiểu Hàn thì chẳng phải từ nãy tới giờ nàng tính toán đều thành không à?
Sau thời gian một nén hương thì thẻ mới phát xong, lúc này tất cả mọi người đều đang trông chờ một cái phất tay của Thẩm Nhược Y để xem thẻ gỗ của ai hiện hình hoa đào.
Nàng cũng gấp không kém, khi Dương Thừa Tử vừa cho phép thì nàng liền thi thuật, tất cả thẻ gỗ đều xuất hiện biến đổi.

Truyện Đông Phương
Dương Thừa Tử biết thời gian đã được liền lên tiếng: "Ai là người có thẻ gỗ hiện hình hoa đào thì đi tới trước mặt Thánh Quân."
Thẩm Nhược Y thấp thỏm chờ mong một hồi thì nhìn thấy một nam đệ tử đứng cùng hàng với Tiểu Hàn đang đi tới trước mặt mình.
Trong lòng Thẩm Nhược Y cực kì thất vọng, thế mà người vừa rồi làm rơi thẻ lại đúng hàng của Tiểu Hàn.
Đột nhiên không còn tâm trạng tiếp tục buổi lễ, Thẩm Nhược Y
cứ nhìn chăm chăm vào Tiểu Hàn mà không để ý tới tên đệ tử được chọn.
Việc này đã gây xôn xao không nhỏ tới các đệ tử, lời đồn Thánh Quân chỉ thích đệ tử ngoại môn chứ không thích đệ tử thân truyền cũng được lan ra từ đây.
Nam đệ tử đó bước tới trước mặt Thẩm Nhược Y, đầu nhẹ cúi cẩn thận hành lễ.

"Bái kiến Thánh Quân, đệ tử tên Hàn Mặc Quân."
Thẩm Nhược Y gật đầu, nàng còn đang nghĩ nên làm thế nào để giữ lại Tiểu Hàn ở Thanh Lăng môn.

Sau đó là nghi thức nhận để tử thân truyền của Thẩm Nhược Y, những trưởng lão khác thì tiếp tục buổi lễ thu nhận đệ tử, để các đệ tử tỉ thí với nhau.
Tới tối thì Thẩm Nhược Y đưa Hàn Mặc Quân về Tịnh Lăng Viên, hỏi qua loa vài câu với hắn rồi tới tìm Tiểu Hàn.
Trong lúc các đệ tử tỉ thí, Thẩm Nhược Y đã dặn Dương Thừa Tử giúp mình tìm những người có liên quan tới Kí Hồn Châu nhưng mà không có.

Nàng cũng đã hỏi được nơi mà Tiểu Hàn đang ở, hắn là đệ tử ngoại môn tên Lục Thần ở Trúc Lam Viên.

Vừa nhìn thấy Tiểu Hàn thì Thẩm Nhược Y đã vui vẻ chạy tới
trước mặt hắn, nàng hỏi: "Tiểu Hàn! Là ta đây, không ngờ đệ thật sự tới Thanh Lăng môn tìm ta."
Tiểu Hàn lập tức đứng lùi lại vài bước để giữ khoảng cách với Thẩm Nhược Y, lạnh giọng đáp: "Thưa Thánh Quân, ta không tên Tiểu Hàn, ta tên Lục Thần."
"Lục Thần? Là tên thật của đệ sao?" Thẩm Nhược Y bất ngờ nhìn hắn.
"Đệ? Thánh Quân nhầm người rồi." Lục Thần đáp.
Thẩm Nhược Y thất vọng nhìn hắn.
Sau đó nàng có hỏi thêm vài câu nhưng chỉ nhận lại sự xa cách nên đành buồn bã trở về Tịnh Lăng Viên, cứ vừa đi vừa nghĩ về chuyện vừa rồi.
Có lẽ Tiểu Hàn không còn nhớ chuyện năm đó nữa rồi, dù sao mọi chuyện cũng qua lâu như vậy.

Hơn nữa đệ ấy chỉ đơn thuần muốn tới Thanh Lăng môn bái sư, không phải tới tìm ta.
Chẳng phải đệ còn nói sẽ bảo vệ ta sao? Sao lại quên rồi...

Vậy sau này ta cứ thường xuyên tới thăm đệ ấy, kể về chuyện cũ thì đệ ấy sẽ nhớ ra thôi!
Từ đằng xa đã nhìn thấy một bóng dáng nhỏ đứng trước cửa phòng mình, Thẩm Nhược Y vội chạy tới.
"Là Mặc Quân sao? Sao ngươi lại đứng đây? Còn có..." Thẩm Nhược Y vừa nói vừa chỉ vào bát cháo thịt băm nấm tuyết trong tay hắn.
Hàn Mặc Quân ngoan ngoãn đáp: "Thưa...!Sư tôn, đệ tử nấu cháo cho người, mong sư tôn nhận."
Trời tối nên có gió lạnh, Thẩm Nhược Y nhìn bộ dạng gầy gò của hắn, y phục vừa mỏng vừa bị rách một vệt lớn ở vai này làm nàng nhớ tới Tiểu Hàn.
Trong lòng không rõ là cảm xúc gì, nàng thấy cực thương cho hắn, cũng may là giờ Tiểu Hàn không còn khổ như thế này.
Thẩm Nhược Y mở cửa rồi bảo Hàn Mặc Quân đi vào, hắn cũng rón rén bước vào trong phòng, nhẹ nhàng đặt bát cháo xuống bàn.
Không biết nên đối xử với hắn như thế nào, nàng vốn dĩ muốn nhận Tiểu Hàn làm đồ đệ bởi vì một là để bảo vệ hắn, hai là vì cả hai có quen biết.

Mới mười tám tuổi mà đã có đồ đệ, Thẩm Nhược Y không biết nên cư xử thế nào cho phải, cũng không biết nên dạy gì cho người ta.

Nên nàng vẫn là có chút ái ngại khi phải đối diện với đệ tử mới nhận này.
Giờ Thẩm Nhược Y mới nhớ ra trên tay mình vẫn đang cầm túi
bánh sủi cảo, vừa rồi nàng định mang tới cho Lục Thần nhưng mà nói chuyện một hồi liền quên mất.
Nghĩ rằng mình cũng chưa cho Hàn Mặc Quân cái gì, Thẩm Nhược Y liền đưa túi bánh cho hắn, nàng nói: "Vậy...!Sư tôn cho Mặc Quân túi bánh sủi cảo, được không?"
Sau khi Hàn Mặc Quân nhận rồi thì Thẩm Nhược Y cũng thấy vui vẻ hơn nhiều, không biết nói gì nữa nên nàng lấy thìa lặng lẽ xúc một miếng cháo lên để ăn.
"A!" Vừa mới cho một miếng vào miệng Thẩm Nhược Y liền sắp ch.ảy nước mắt tới nơi rồi, quá nóng.
"Sư tôn! Người bị sao thế ạ?!" Hàn Mặc Quân ngồi đối diện lo lắng hỏi, tay chân luống cuống cứ giơ lên rồi lại bỏ xuống không biết nên làm thế nào.
Thẩm Nhược Y nuốt xuống miếng cháo, uống một ngụm nước lạnh, khó khăn nói: "Ngươi...!Vừa rồi ta thấy ngươi dùng tay không ôm bát cháo còn nghĩ là cháo đã nguội rồi..."
Hàn Mặc Quân lắc đầu đáp: "Đệ tử vừa mới nấu xong, đệ tử biết sư tôn tới tìm Lục sư đệ, sợ rằng người sẽ về muộn nên mới dùng tay không để ôm, nếu đứng ở ngoài lâu cháo sẽ bị nguội mất."
Thẩm Nhược Y ngẩn người trước câu trả lời của hắn, nàng thực sự cảm thấy cảm động rồi.
Lâu lắm rồi Thẩm Nhược Y không nhận được sự dịu dàng này từ một người khác, mấy năm nay một mình trải qua cô đơn và nhiều lần tu luyện đau khổ khiến nàng nghĩ mình không cần sự quan tâm chăm sóc nào cả.
Nhưng mà, đột nhiên nàng lại cảm thấy có đồ đệ thật tốt!
"Mặc Quân xòe tay ra cho ta xem." Thẩm Nhược Y nhẹ giọng.
Hàn Mặc Quân ngoan ngoãn xòe hai bàn tay nhỏ ra, lòng bàn tay đỏ ửng, bên trên còn có vài vết phồng do bị bỏng.
Thẩm Nhược Y đau lòng thở dài, giúp hắn bôi lên tay, nàng hỏi: "Chúng ta cũng chỉ vừa mới gặp lần đầu sáng nay, sao Mặc Quân lại đối tốt với ta như vậy?"
Thấy Hàn Mặc Quân không đáp nên Thẩm Nhược Y cũng không gặng ép, vết bỏng xử lí xong thì cháo cũng bớt nóng, nàng lại tiếp tục ăn.
"Mặc Quân, cháo này ngươi nấu ngon quá." Nàng khen hắn.
Mặt dần trở nên đỏ bừng, Hàn Mặc Quân gật nhẹ một cái.
Sau đó hắn chợt nói: "Cũng không phải lần đầu tiên gặp..."
Thẩm Nhược Y ngơ ngác nhìn Hàn Mặc Quân, rồi không biết làm sao mà hắn đột nhiên bỏ chạy về phòng..


Bình luận

Truyện đang đọc