ĐÀO MỘT HOÀNG ĐẾ LÀM VỢ

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Tuy vụ án này rất rõ ràng, lấy lời khai cũng mau, nhưng vì có quá nhiều người, suốt một đêm, Đàm Trình cũng chưa thể ra khỏi cục cảnh sát. Đến khi thẩm vấn xong xuôi thì trời cũng đã rạng sáng.

Có hẹn với bệnh viện chiều nay đi cắt chỉ, Đàm Trình lúc này cũng không tiện đến chỗ Túc Cảnh Mặc. Tuy một đêm không ngủ, nhưng giờ cũng không thấy buồn ngủ, ăn sáng xong, Đàm Trình ngẫm lại, vẫn nên tạm biệt Trương Tuấn và hai cô gái rồi quay về ký túc xá trường.

Nếu quyết định dọn đi, vậy tranh thủ thời gian rảnh dọn dẹp phòng lại một chút, đến lúc dọn đi cũng gọn hơn nhiều.

Đồ đạc của Đàm Trình không nhiều lắm, bỏ hết sách vở và quần áo vào vali cũng chỉ đến 10 giờ sáng. Đàm Trình vặn báo thức hai giờ chiều, rồi nằm xuống ngủ một lát.

Miệng vết thương đã ổn hơn rất nhiều, nhưng vẫn chưa thể cắt chỉ, bác sĩ hẹn lại hai ngày, nói là vì cậu ăn uống thiếu dinh dưỡng và chưa nghỉ ngơi tốt, miệng vết thương vẫn còn sưng đỏ không thể cắt chỉ.

Xem như chuyến này công cốc rồi…….

Quốc khánh đã qua, không bao lâu sau công tác khảo cổ ở thôn Ninh Hóa lại bắt đầu rồi, đến lúc đó đông đúc, cậu cũng không thể trắng trợn đi vào Đại Mộ được nữa……

Nếu Khúc Chí Văn nói đúng, Đàm Trình ở lại ký túc xá cũng không an toàn, dù sao giờ cũng không có công việc gì, chi bằng ở lại chỗ của Túc Cảnh Mặc luôn. Mấy gian phòng nghỉ của đội khảo cổ gần Đại mộ không ai sử dụng nữa vì lệnh phong tỏa do án mạng, nhưng đồ đạc bên trong cũng có sẵn, cậu chỉ cần mang thức ăn qua là được. 

(dâu ko về nhà chồng đc thì chồng đi ở rể à =]])

Nghĩ như vậy, ra khỏi bệnh viện, Đàm Trình đi thẳng đến siêu thị, mua ít mì sợi, dầu muối tương dấm, rau dưa trái cây để lâu được cậu cũng mua khá nhiều. Sau khi đã sắm sửa đầy đủ, cậu đeo ba lô đánh xe thẳng đến thôn Ninh Hóa.

Sắp xếp đồ đạc vào gian phòng nghỉ xong, nhớ đến bác sĩ nói cậu bị thiếu dinh dưỡng, Đàm Trình vẫn phải ngoan ngoãn nấu chén mì sợi, ăn xong mới đi vào Đại Mộ.

Chỉ là, lúc Đàm Trình đến Đại Mộ lại gặp cánh cổng địa cung đóng im ỉm, từ lúc quen Túc Cảnh Mặc tới nay, đây là lần đầu…….

Cánh cổng cẩm thạch trắng đóng sừng sững trước mặt không có có một chút dấu hiệu gì là sắp mở ra, mọi khi đến đây, cánh cổng luôn tự động mở ra, lần này là làm sao vậy?

Tình trạng khác với mọi ngày làm Đàm Trình bỗng lo lắng, vội vàng bước lên đẩy cửa đá ra, nhưng cửa đá này lại bị ý chí Túc Cảnh Mặc khống chế, Đàm Trình có mạnh cách mấy cũng không thể đẩy ra.

“Cảnh Mặc, Cảnh Mặc, anh có nghe thấy không?”

Thử gọi vài tiếng, đáp lại cậu cũng chỉ là tiếng vang quanh quẩn trống trải.

Không có tiếng trả lời càng làm Đàm Trình bất an hơn, khoảng thời gian trước Túc Cảnh Mặc cũng đã từng thiếu hụt dương khí, sau đó như mất hết lý trí không nhận ra cậu, đó là tình trạng chẳng tốt đẹp gì.

Chẳng lẽ lần này Túc Cảnh Mặc cũng bị như thế?!

Nghĩ như vậy, Đàm Trình càng sợ hãi hơn, “Cảnh Mặc! Trả lời em đi! Mau mở cửa ra! Đàm Trình đây!”

Vừa nói, Đàm Trình lui về phía sau vài bước, không thèm để ý đến vết thương chưa lành hẳn, nghiêng người tông mạnh vào cửa, cố gắng đẩy cánh cửa ra.

Nhưng mà sao có thể làm được? Nếu không có sự đồng ý của Túc Cảnh Mặc, cửa đá này không thể mở ra.

Vài lần tông mạnh cửa đá cũng không dịch chuyển một chút nào, Đàm Trình lo lắng đến mức giọng run rẩy:

“Anh có sao không, Túc Cảnh Mặc, anh ổn không!”

Túc Cảnh Mặc lẳng lặng ngồi một đêm trên ghế đá, gương mặt đã chẳng còn tươi cười. Những gì Đàm Trình nói y đều nghe thấy được, chỉ là, không biết vì sao, y lại chẳng muốn trả lời.

Cứ tưởng rằng Đàm Trình mỗi đêm đến đây là chuyện đương nhiên, nhưng đợi đến tận bình minh lại chẳng thấy đâu, Túc Cảnh Mặc suýt chút bóp nát cây trâm Đàm Trình tặng.

Cũng chính là lúc ấy, Túc Cảnh Mặc mới chợt nhận ra, y thế mà đã đợi người thanh niên này đến hết đêm…… Túc Cảnh Mặc chưa bao giờ chờ đợi ai, càng chưa từng mong ngóng một người nào đó đến như đêm qua ……

Chưa từng chờ đợi một người như vậy……

Càng chưa từng sợ hãi như vậy……

Y thế mà lại đi lo lắng người này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù gì thứ Đàm Trình đang mang trên người cũng là thứ hàng tỷ người ước mơ có được……

Mà nghĩ như thế, Túc Cảnh Mặc lại càng không muốn cứ ở trong ngôi mộ này, nhưng mà y có thể làm được gì? Không gì cả, y không thể rời khỏi Đại Mộ này…..

Tâm tư này làm Túc Cảnh Mặc buồn bực, buồn bực chính bản thân mình để ý Đàm Trình như vậy, buồn bực bản thân mình vô tri vô giác đợi suốt đêm, cảm xúc này quá mãnh liệt và mạnh mẽ, gần như đạp đổ cả lý trí, y chán ghét bản thân mình trở nên quá cảm tính như thế……

Mà sự buồn bực càng nhiều hơn khi Đàm Trình hoàn hảo không thương tổn gì bước vào ngôi mộ này.

Bắt y đợi lâu như thế, tại sao y phải mở cửa?

Tuy không muốn trả lời Đàm Trình, nhưng Túc Cảnh Mặc cũng không nghĩ tới cái tên ngốc này lại dùng cơ thể đi đâm vào cửa đá, mà lại còn đâm rất mạnh, tiếng nói lo lắng sốt ruột kia cũng bỗng dưng xoa dịu đi lửa giận của y một chút.

Tại sao lại có người khờ như thế, rõ ràng biết cánh cửa này không thể mở ra tùy tiện……

Khóe miệng dần cong lên, Túc Cảnh Mặc lên tiếng:

“Đừng tông cửa.”

Quả nhiên vừa dứt lời, ngoài cửa chợt im lặng, sau đó giọng Đàm Trình vui sướng vọng vào: “Cảnh Mặc, anh không sao chứ.”

“Không có việc gì.” Túc Cảnh Mặc phất phất tay, phiến cửa đá chậm rãi tự mở ra,

Thấy cửa đá cuối cùng mở, Đàm Trình vội vàng nghiêng người đi vào, mắt cậu nhanh chóng xem xét Túc Cảnh Mặc đứng gần đó, thấy y không sao, Đàm Trình mới thở phào nhẹ nhõm.

“Vừa rồi anh bị sao vậy? Không trả lời tiếng nào, em đứng bên ngoài gọi rất lâu nhưng không thấy anh đáp lại, còn tưởng anh lại giống lần trước……”

Túc Cảnh Mặc dĩ nhiên biết Đàm Trình đang nói lần trước nào, cười cười lắc đầu, “Không có gì cả.”

“Vậy vì sao cửa đá……” Đàm Trình nói tới đây chợt khựng lại, hít sâu một hơi, bước nhanh đến bên cạnh Túc Cảnh Mặc, cười nói: “Thôi, chỉ cần anh không sao là được.”

“Còn có thể là cái gì……” Vừa mới nói được vài chữ, Túc Cảnh Mặc đột nhiên ngửi được trên người Đàm Trình có một mùi hương lạ. Y là quỷ hồn, cảm nhận những thứ này nhạy hơn người sống rất nhiều. Đàm Trình hoàn toàn là một tên si mê khảo cổ, trên người luôn chỉ có mùi đất bùn ẩm ướt của cổ mộ, ngoài ra, Túc Cảnh Mặc cũng chỉ cảm nhận được thêm mùi của chính mình trên người Đàm Trình, ngẫu nhiên có mùi khác cũng rất nhanh bay đi mất.

Mà lần này mùi hương lạ vẫn cứ vờn quanh trên người Đàm Trình, tuy rất nhạt, nhưng nó quá nổi bật, vì mùi hương này không phải dạng khô khan trước đây, mà là mùi ngọt ngào của phụ nữ……

Túc Cảnh Mặc khẽ nheo mắt lại nhìn Đàm Trình, ý cười trên gương mặt càng nhiều hơn: 

“Đêm qua chắc là ‘mệt’ lắm nhỉ?”

Trong địa cung rất tối, Đàm Trình không nhìn thấy ánh mắt khác lạ của Túc Cảnh Mặc, nghe y nói thế, cậu ngẩn người, lại nhớ ngay đến lời Khúc Chí Văn nói, Túc Cảnh Mặc có thể cảm nhận được tình trạng của cậu, nên Đàm Trình chỉ cười trả lời:

“Đúng vậy, có hơi mệt mỏi, nên muốn đến đây nghỉ ngơi.”

Người nói vô tình, người nghe cố ý, câu trả lời làm Túc Cảnh Mặc càng cười đậm hơn, cặp mắt đào hoa kia cong thành vầng trăng khuyết, mơ hồ mang theo chút nguy hiểm. Nếu Đàm Trình mà biết câu vừa rồi của cậu làm Túc Cảnh Mặc hiểu lầm thành cái gì, sợ là sẽ cuống đến xoắn cả ruột mất.

“Ồ? Thế cơ đấy?” Âm cuối cao lên, Túc Cảnh Mặc tràn đầy ý cười nhìn Đàm Trình, “Nàng kia ắt là tuyệt vời lắm phải không.”

“Tuyệt vời?” Đàm Trình nghi hoặc, “Ý anh là hỏi cô ấy đẹp hay không phải không?”

Thấy Túc Cảnh Mặc chỉ cười không nói gì, Đàm Trình không biết vì sao có một linh cảm chẳng lành, nhưng lại không biết nó là gì. (là sắp ra đường ngủ =]])

Linh cảm này làm Đàm Trình không vui mừng như lúc nãy nữa, cậu cẩn thận nhìn Túc Cảnh Mặc, nhưng chẳng thấy gì bất thường. Đàm Trình hơi do dự hỏi: “Sao vậy? sao anh lại hỏi cái này…….”

“Chỉ là tò mò thôi, nếu ngươi không muốn nói ta sẽ không hỏi nữa.” Trời biết khi nói ra những lời này, sự bực dọc trong lòng Túc Cảnh Mặc càng bùng nổ đến xé toang lớp mặt nạ, y không giữ nổi vẻ mặt tươi cười nữa.

“Không không không, em nói em nói mà, anh hỏi gì em cũng nói,” Thật sự không hiểu ý Túc Cảnh Mặc, Đàm Trình vội vàng nói: “Trông ổn, rất đáng yêu, nhưng em thề, em không có ý gì với cô ấy cả, lòng em chỉ có anh thôi!”

Nhìn Đàm Trình, Túc Cảnh Mặc hừ lạnh một tiếng, “Ta dĩ nhiên hiểu được, nam nhân sao có thể chịu nổi sự cám dỗ?”

Cám dỗ? Đàm Trình thật sự cảm thấy mình đột nhiên bị đần rồi, sao lại có cám dỗ gì ở đây……

Không đúng! Đàm Trình đã ngộ ra vấn đề, Túc Cảnh Mặc không biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, y đang nghĩ đêm qua cậu ở chung với một cô gái!

Đàm Trình nhớ lại đoạn đối thoại vừa nãy của cả hai, mặt tái mét. Ông nói gà bà nói vịt rồi! Hai người đang nói về hai vấn đề khác nhau! Thảo nào thái độ Túc Cảnh Mặc lại lạ lạ như thế……

Nhưng mà Túc Cảnh Mặc là….. đang ghen sao?

Nhận ra điều này, trái tim Đàm Trình như có ai vừa rót một bầu rượu ngon vào, làm lòng cậu say say một niềm hạnh phúc, không thể khống chế được tim đập, càng không thể khống chế nụ cười trên gương mặt.

“Anh quan tâm à?”Giọng nói mang theo sự vui mừng nhảy nhót nhưng chẳng nhận ra, Đàm Trình chăm chú nhìn Túc Cảnh Mặc hỏi: “Có phải không?!”

“Hừm,” Túc Cảnh Mặc hừ lạnh một tiếng, “Ngươi chỉ đang tự đánh giá cao bản thân.”

Vừa dứt lời, Túc Cảnh Mặc xoay người đưa lưng về phía Đàm Trình, đi ra thạch đình trong mộ thất.

Đàm Trình cười toe toét, lòng gợn lên từng gợn sóng diệu kỳ, nhìn Túc Cảnh Mặc bước đi, cậu cũng không đuổi theo, đứng tại chỗ lớn tiếng nói với theo:

“Cảnh Mặc à, đêm qua em thật sự rất mệt đó! Một bạn nữ của em suýt bị người ta hãm hại, em với hai người nữa phải đến cứu, đánh cho tên tội phạm kia bầm dập! Sau đó còn bị cảnh sát hỏi cung cả một đêm! Đêm qua em còn chưa được ngủ đó.”

Ánh mắt chưa bao giờ dứt ra khỏi bóng lưng Túc Cảnh Mặc, Đàm Trình rõ ràng thấy Túc Cảnh Mặc đang đi bỗng nhiên khựng lại, khiến Đàm Trình thật sự không nhịn được phụt cười một tiếng. 

“Ngươi đi ra ngoài cho ta.”

Túc Cảnh Mặc đưa lưng về phía cậu, Đàm Trình không nhìn thấy Túc Cảnh Mặc đang có biểu cảm gì, nhưng chắc chắn là thẹn quá hóa giận rồi…… Đàm Trình ho nhẹ một tiếng, ngại ngùng gãi mũi, từng bước đi đến gần Túc Cảnh Mặc rồi ôm chặt y từ phía sau, cánh tay siết lại, như muốn khảm nạm người trong lồng ngực vào thân thể.

“Em đang rất vui, anh biết không, em đang hạnh phúc đến chết đi được, cảm giác tim em sắp sửa nổ tung rồi! Thấy anh hiểu lầm, thấy anh giận, em sẽ cảm thấy vui vẻ, đó là…. đó là bởi vì anh để ý em……”

“…….”

“Có thể gặp được anh, là em phải tu mấy đời phúc phận. Không biết vì sao em luôn có cảm giác, từ lần đầu tiên gặp anh em đã không thể rời mắt được, giống như em đã tìm anh bao nhiêu kiếp luân hồi rồi vậy, không thể bỏ được…… Giờ khắc này, giống như em đã đợi thật lâu, thật lâu lắm rồi……”

Bỗng nhiên có một trận chua xót ập vào hốc mắt, làm mắt Đàm Trình chợt đỏ lên.

“Những chuyện khác đều chẳng quan trọng, chỉ cần trong lòng anh có em, là đủ rồi……”

Giọng nói bên tai run rẩy trầm thấp, Túc Cảnh Mặc cũng như bị chìm sâu trong tình cảm cháy bỏng này, khi Đàm Trình nói cậu đợi thật lâu thật lâu, chợt trong nháy mắt đó, Túc Cảnh Mặc đau đến xé lòng.

Đợi thật lâu, nhưng lại chẳng hề có kết cục……

Hơn 1600 năm, trận pháp có mạnh đến thế nào cũng sẽ chậm rãi suy yếu…… Ngôi mộ này như hòa làm một với Túc Cảnh Mặc, y…… có thể cảm nhận được điều đó……

Không phải y không rung động, chỉ là Túc Cảnh Mặc đã thấy được phía cuối con đường……

Nhưng mà giờ khắc này, y lại không muốn đẩy Đàm Trình ra, Túc Cảnh Mặc đã chết rồi, chỉ còn lại linh hồn, nhưng Đàm Trình lại vì y làm quá nhiều…..

Không muốn y một mình ở nơi tối tăm, ngày đêm điên đảo chạy tới đây bầu bạn, sợ y nhàm chán, nên vác cả một rương sách vở đến đây, thậm chí còn vì y mà dấn thân vào nguy hiểm…… Người đa tình sợ nhất những kẻ chung tình, nước chảy đá mòn, mưa dầm thấm lâu, đến khi sực tỉnh, đã chẳng thể tách rời nhau được nữa……

Ánh mắt chưa bao giờ vơi bớt đi tình yêu dành cho y, sao y có thể không nhìn thấy? Sao có thể không rung động?

“…… Con đường phía trước như thế nào, ngươi cũng không để ý?”

“Em chỉ cần anh.” Đàm Trình vùi mặt vào hõm vai Túc Cảnh Mặc, thấp giọng nói.

“Ngươi có dây tơ hồng nối với một người khác, ngươi biết không?”

“Biết, thì đã sao? Em chỉ thích anh, chỉ yêu mỗi mình anh!”

“Nhưng mà định mệnh của người là phải yêu một người khác!”

Vừa dứt lời, Túc Cảnh Mặc cảm nhận được cánh tay Đàm Trình đang ôm ghì lấy y chậm rãi buông lỏng ra. Trái tim đau xót, nhưng nỗi đau chẳng thể kéo dài, vì Đàm Trình đã bước đến trước mặt y, hai đầu gối quỳ xuống đất, nói ra những lời làm Túc Cảnh Mặc phải chấn động.

“Người xưa các anh đều tin vào thần linh và coi trọng lời thề. Vốn trước đây em cũng không tin, nhưng sau khi gặp được anh, em tin,  giờ phút này, Đàm Trình em hôm nay ở đây làm một lời thề, đời này kiếp này và tất cả kiếp sau, chỉ yêu mỗi Túc Cảnh Mặc, nếu vi phạm lời thề, sẽ bị hồn phi phách tán, chết không được tử tế!”

Không kịp ngăn cản Đàm Trình nói ra lời thề, đến khi hoàn hồn, Túc Cảnh Mặc lạnh lùng túm Đàm Trình đứng lên: “Ngươi đang làm gì vậy! Không muốn sống nữa à!?”

“Không, em còn sống lâu mà,” Chăm chú nhìn người trước mặt, Đàm Trình cười đến xán lạn, “Bởi vì em tin tưởng em chỉ biết yêu mỗi mình anh…… Cho dù dây tơ hồng có thế nào, nối với ai, thì em yêu ai là tự bản thân em quyết định.”

Nói đoạn, Đàm Trình kéo tay Túc Cảnh Mặc đặt lên ngực trái mình, cười nói: “Anh nhìn nè, tình yêu của em sinh ra và lớn lên ở đây, không phải lớn lên trên người thần linh, thần linh không thể nào kiểm soát được……”

Bình luận

Truyện đang đọc