ĐẠO THUẬT TRÊN ĐẦU LƯỠI

Người từng đi lính huyết khí tràn đầy, bản thân có sẵn sát khí, nhận luồng âm khí từ một hướng còn thấy lạnh người, huống chi người thường.

Thứ trong phòng ngủ, cực kỳ hung.

Nhưng Cố Trường Sinh không sợ, cứ đi thẳng vào.

Đại sư đã vào, Diêu Quang cùng Mạnh Hổ như tiếp thêm sức mạnh, đang tính đi theo thì nghe tiếng đại sư nhắc nhở.

“Trong phòng âm khí quá nặng, các anh tốt nhất đừng vào. Cứ đợi ở phòng khách, lát nữa xong việc thì ra ngoài phơi nắng một chút.” Nếu không ngày mai ngày kia sẽ gặp xui xẻo.

Cố Trường Sinh còn chưa nói xong vụ phơi nắng, Diêu Quang và Mạnh Hổ đã vội vàng lùi mấy bước, nhất trí tránh xa cửa phòng. Hai người hạ quyết tâm, lát nữa tiễn đại sư về, sẽ ra ngoài phơi nắng vài tiếng cho chắc.

Phòng ngủ chính mở rộng cửa, đồ đạc đơn giản, đáng chú ý nhất là bể chứa nước nằm trong góc tường. Cái bể được đặt trên giá gỗ khắc hoa, ước chừng cao hơn nửa người. Trong bể có một con cá đang bơi tung tăng giữa tảo biển cùng đá cuội, màu sắc diễm lệ, đẹp đến chói mắt. Cho dù người không thích cá cũng thấy vui tai vui mắt.

Chưa kể, Cố Trường Sinh sở hữu ánh mắt của đầu bếp chuyên nghiệp, liếc mắt là biết cá này không phải hàng rẻ tiền. Đừng nói chất lượng, ít nhất giá cả đủ để mua cả quán ăn của cậu cộng một đống cá ăn cả đời.

Cố Trường Sinh nhịn không được nhìn con cá lâu hơn, so sánh với cá trong nhà. Chất thịt non mịn, hương vị tuyệt hảo của chúng nó kém hơn cá trong bể.

Vì con cá này sống quá tốt, Cố Trường Sinh phát hiện điểm bất thường.

Theo lý thuyết, trong phòng âm khí nặng như vậy, người sống đi vào còn cảm thấy không khỏe, huống chi là loại cá kiểng sang chảnh. Lẽ ra nó phải ngửa bụng chết ngắc từ lâu rồi.

Đặc biệt sau khi quan sát toàn bộ căn phòng, cậu phát hiện âm khí bắt nguồn từ cái bể được trang trí cực kỳ xinh đẹp. Ở trong bể đầy âm khí, sao tinh thần con cá này tốt đến thế?

Cố Trường Sinh tò mò lại gần hai bước, muốn nhìn kỹ cá hơn.

Cậu từng bước tới gần, tiểu quỷ nãy giờ giả chết nhịn không được bùng nổ.

Trong phòng bỗng nhiên nổi gió, cửa phòng bất ngờ “rầm” đóng chặt. Tiếng khóc chói tai bắt đầu vang vọng thê lương, đúng tiêu chuẩn hiện tượng quỷ nháo.

Phát hiện hành động của mình kích thích oán linh, Cố Trường Sinh vội vàng dừng bước. Tiếng khóc quá khó nghe, cậu nhịn không được sờ lỗ tai: “Sao nghe quen tai thế nhỉ?”

Suy nghĩ một chút, Cố Trường Sinh bừng tỉnh đại ngộ: “À, là tiếng trẻ con khóc nỉ non!”

Hai năm trước có đôi vợ chồng trên lầu nhà cậu sinh con, tiếng khóc của nhóc đó giống y chang tiểu quỷ. Chẳng qua trong lòng tiểu quỷ có oán, vì thế nó khóc khó nghe hơn.

Tiểu quỷ khóc dữ dội, khóc đến mệt mới phát hiện Cố Trường Sinh chẳng chịu ảnh hưởng tẹo nào, thậm chí còn rảnh rỗi ghét bỏ tiếng khóc quá dở. Chuyện này làm tiểu quỷ tức giận, lập tức đổi thủ đoạn.

Cá trong bể nước bỗng ngừng bơi, thân cá nặng nề như rót chì chìm xuống đáy. Vài sợi ám sắc từ miệng cá tuôn ra, bay lên không trung tụ thành một đứa trẻ.

Đứa trẻ này cực kỳ xấu xí, đầu to hơn mình, răng nhọn nhô ra, trông rất dữ tợn. Nó ngưng tụ thành hình, vội vàng nhào đến chỗ Cố Trường Sinh, ý đồ xé nát người cậu.

Đứa bé qua đời càng nhỏ tuổi càng khó hóa quỷ. Những đứa bé đáng thương sẽ nhanh chóng chuyển thế, trừ phi có mối thù oán rất lớn mới có thể ở lại dương gian sau khi chết. Tiểu quỷ này chỉ tầm bảy tám tháng tuổi, người không có mấy miếng thịt, không khác gì mèo nhỏ. Khi còn sống đứa bé này chắc chắn không làm chuyện xấu, cùng lắm là gân cổ khóc nhè, nằm trên giường tè dầm vài bãi. Vậy ai đã tàn nhẫn biến nó thành hình dạng thế này?

Nhìn hồn thể thành hình, Cố Trường Sinh ngừng động tác rút dao phay trong túi quần, quyết định đổi sang phương pháp ôn hòa hơn.

Hồn phách tiểu quỷ bị chia thành nhiều mảnh, từ trong miệng cá thoát ra, là táng thân trong bụng cá. Thân thể đứa bé bị xé nhỏ cho cá ăn.

Nơi này không có biển, tai nạn do sóng lớn nguy hiểm gì đó là không thể. Cá trong bể cũng là loại cá kiểng, không phải nhân ngư, sao có thể ăn thịt người. Đặc biệt bể cá được đặt trên giá gỗ trên cao, một đứa bé tuyệt đối không thể làm gì với độ cao này.

Bảy lăn tám lật chín bò, một tuổi mới có thể đi. Tiểu quỷ này bị người ta ném vào bể.

Nhìn vật nhỏ giữa không trung giương nanh múa vuốt, Cố Trường Sinh thở dài, xoay người đi ra ngoài.

Thấy kẻ mới đến bị mình dọa sợ phải bỏ chạy, tiểu quỷ đắc ý dào dạt đuổi theo.

Làm gì có ai không sợ quỷ!

Diêu Quang và Mạnh Hổ nóng lòng ở bên ngoài, đang tính gọi điện thoại báo cảnh sát dán người lên cửa nghe ngóng, bất ngờ bị cửa mở từ bên trong đẩy ngã. Cố Trường Sinh giơ tay giữ lại, giúp họ thoát vận mệnh hôn môi cùng sàn nhà.

“Đại sư ngài không sao chứ?” Phòng cách âm quá tốt, chuyện xảy ra bên trong bọn họ đều không nghe được. Tuy tin tưởng năng lực đại sư, nhưng chờ mãi không thấy người đâu, Diêu Quang và Mạnh Hổ nhịn không được lo lắng.

Mọi người đều biết việc bắt quỷ khá nguy hiểm, tốn thời gian là chuyện bình thường. Nhưng trên đường tới đây, Diêu Quang không thấy Cố đại sư mang theo pháp khí, có lẽ là quên. Thử hỏi Mạnh Hổ, Mạnh Hổ cũng nói không thấy trên người đại sự có pháp khí.

Nghe đồn đạo thuật của Cố đại sư không giống người thường, uy lực rất lớn, nhưng Cố Trường Sinh tay không đến khiến hai người nóng nảy, vội vàng kêu người chạy về nhà Cố đại sư lấy đồ. Nhưng đến rồi cũng đâu vào nhà được, họ không dám cạy cửa đột nhập, càng không biết Cố đại sư để pháp khí đặt ở chỗ nào. Trong lúc bọn họ cuống lên không biết làm gì, cuối cùng Cố Trường Sinh cũng ra ngoài.

Hai người thở phào nhẹ nhõm.

“Đại sư giải quyết sao rồi, có cần dùng pháp khí không?” Tuy nhìn Cố đại sư không chút thay đổi, nhưng sợ có chuyện ngoài ý muốn, Diêu Quang vẫn mở miệng hỏi.

Mạnh Hổ sờ di động trong tay, chỉ cần Cố Trường Sinh yêu cầu, hắn lập tức alo cho anh em đang canh cửa trước nhà Cố đại sư.

“Chưa giải quyết, nhưng không cần dùng pháp khí.” Cầm dao phay ‘phập phập phập’ băm nát tiểu quỷ, cậu thực sự không làm nổi.

“Các anh đứng xa xa một chút,” đừng để tiểu quỷ bắt được là ổn. Trước mắt tiểu quỷ đặt mọi thù hận trên người cậu, cơ phòng ngừa vạn nhất, Cố Trường Sinh vẫn nhắc nhở hai người họ.

Vạn nhất tiểu quỷ bắt không được cậu, thuận tay chộp lấy bọn họ xả giận, chỉ khiến công việc của cậu phức tạp hơn thôi.

Diêu Quang cùng Mạnh Hổ nghe lời lui ra bên ngoài. Cố Trường Sinh bước đi thong thả, tốc độ lại nhanh như bay.

Vì là một đầu bếp đam mê nấu ăn đầy nhạy cảm, ngay từ khi vào cửa, Cố Trường Sinh liếc mắt đã chú ý đến mâm bánh chưng trên bàn phòng khách.

Tết Đoan Ngọ năm nay đã qua từ lâu, bánh chưng đã sớm hết mùa, cũng may tiểu quỷ vận khí tốt, chủ nhân ngôi nhà còn thừa một mâm.

Cố Trường Sinh đến bên cạnh bàn trà, thuận tay cầm mâm lên: “Tư mệnh chân quân, cửu thiên đông bếp, hộ trạch an bình, trấn hồn phục từ.” Đọc chú ngữ, cậu cầm mâm hất mạnh, bốn chiến bánh chưng như biến thành bốn viên đạn, nhanh chóng đập vào người tiểu quỷ.

Bánh chưng này là loại nhỏ, ăn hai ba miếng là hết một cái, lẽ ra không hề nặng. Thế mà bánh chưng chạm vào tiểu quỷ, lập tức đè bẹp nó từ trên không xuống đất. Ba cái bánh chưng đè trên người tiểu quỷ như ba ngọn núi lớn, vô cùng thê thảm.

Còn một cái bánh chưng, tìm nửa ngày không thấy chỗ để mình đè lên, đành ủy khuất dừng lại rơi xuống đất.

Tiểu quỷ bị bánh chưng đè thì hiện nguyên hình, người bình thường có thể nhìn thấy. Ban nãy Diêu Quang và Mạnh Hổ bị đám mây đen bay ra dọa sợ, giờ thấy tiểu quỷ thì trợn mắt há hốc mồm.

Biết đạo pháp của Cố đại sư không giống người thường, nhưng thế này thì quá khác lạ rồi. Bùa đâu, kiếm gỗ đào đâu?

Không phải đạo sĩ nào cũng xài hai thứ này à?

Tùy tay ném bánh chưng cũng có thể ngầu đến vậy, hèn gì ngài ấy không cần mang pháp khí. Nhìn tiểu quỷ bị bánh chưng đè chặt không thể động đậy, Diêu Quang và Mạnh Hổ cảm thấy an toàn vãi lều.

Cố Trường Sinh khom lưng nhặt cái bánh lẻ loi. Bọn Diêu Quang tưởng Cố đại sư tính rút đao giải quyết tiểu quỷ, tập trung cao độ, tròn mắt nhìn cao nhân vươn bàn tay trắng nõn thon dài, linh hoạt cởi sợi dây cột trên bánh chưng, lột vỏ bánh, sau đó… bỏ vào miệng ăn.

… Ê khoan đã, vậy cũng được hả?

Diêu Quang và Mạnh Hổ cảm thấy, hình như có cái gì đó vỡ nát.

“Ăn cũng được lắm, các anh muốn ăn à?” Cố Trường Sinh thấy ánh mắt hai người, nghĩ rằng bọn họ cũng muốn ăn, vì thế trấn an nói: “Chờ một chút, đợi tôi trói xong tiểu quỷ, còn dư ba cái để các anh chia nhau nhé.”

Còn dư nữa hả?

Diêu Quang há miệng, đột nhiên ý thức được cái gì, ánh mắt dại ra nhìn về phía tiểu quỷ đang bị bánh chưng đè chặt.

Là ba cái bánh này á?

“Không cần không cần, chúng tôi mới ở nhà ngài ăn ăn sáng, còn chưa đói bụng.” Nghĩ đến việc ăn bánh chưng từng chạm vào tiểu quỷ, Diêu Quang vội vàng cự tuyệt. Mạnh Hổ tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng thấy bạn mình nói vậy cũng gật đầu phụ họa.

Bánh chưng tay này so với mình kém một chút nhưng vẫn ngon, vậy mà bị từ chối. Lãng phí là không tốt, nếu không ai chịu ăn, Cố Trường Sinh đành vui vẻ ăn hết.

Lấy ba bánh chưng đặt qua một bên, Cố Trường Sinh dùng sợi dây cởi ra từ cái bánh mới ăn, đem tiểu quỷ trói lại, chừa một đầu dây cột nút chết vào cổ tay, phòng khi tiểu quỷ bỏ trốn.

Xong việc, Cố Trường Sinh mới nhặt bánh chưng trên đất, hỏi lại lần nữa: “Các anh không ăn thật à?”

Thời còn tại ngũ làm nhiệm vụ, điều kiện hạn chế cái gì cũng ăn, riêng bánh chưng trước mặt Diêu Quang và Mạnh Hổ thật sự nuốt không nổi.

“Bánh chưng này tôi vừa thêm chân ngôn, tuy từng đè ép tiểu quỷ, còn nằm một lúc dưới đất, nhưng có lá diệp bao ngoài, bên trong vẫn còn sạch lắm. Quan trọng nhất là ăn để trừ tà.” Sợ bọn họ không hiểu, Cố Trường Sinh cố ý thêm một câu: “Các anh ăn xong không cần đi phơi nắng nữa.”

Hai người nghe vậy thì bắt đầu do dự. Phơi nắng là chuyện nhỏ, nhưng bọn họ nhìn tiểu quỷ bị treo trên tay Cố đại sư lắc lư đã một lúc, bây giờ rất cần thứ gì đó trừ tà.

Cố đại sư từng nói phơi nắng là ổn, nhưng có vẻ bánh chưng làm người ta an tâm hơn. Sức mạnh của bánh chưng, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy.

Một lúc sau, hai người duỗi tay mỗi người nhận một cái bánh chưng: “Cảm ơn đại sư!”

Tác giả có lời muốn nói: Diêu Quang: Chắc chắn Đại sư không tham ăn. Ngài ấy ăn bánh vì lấy dây trói quỷ đúng không, nhỉ?

Bình luận

Truyện đang đọc