ĐẠO THUẬT TRÊN ĐẦU LƯỠI

Nổi điên?

“Nói nổi điên thì không đúng lắm, tóm lại là liều mạng tấn công người qua đường, ai tới gần thì đánh.” Người bình thường đâu biết ở đó có quỷ, thành ra cũng không biết tránh né. Tần Dực bất đắc dĩ nói: “Tiểu Hà vốn muốn ngăn cản, nhưng nó là một con gà mờ chính hiệu, còn nữ quỷ thì cực hung.”

Gà mờ gặp hung quỷ, không cần nói cũng biết kết quả.

“Giờ nó đang nằm liệt giường ở bệnh viện!” Nữ quỷ tùy tay phẩy một cơn gió, đẩy kệ hàng đổ. Thằng nhóc xui xẻo không kịp trốn, trực tiếp bị kệ hàng đè bẹp. Gãy xương.

Trong các siêu thị lớn thường có chỗ đặt ghế dựa, để khách hàng mua sắm mệt mỏi nghỉ ngơi. Đây là khu vực nữ quỷ chiếm đóng. Hàng ghế êm ái rất dụ hoặc, muốn người ta không đến gần rất khó.

“Tôi đã đến hiện trường kiểm tra tình huống, nữ quỷ hoàn toàn mất lý trí, theo bản năng ngăn cản người khác tới gần. Thực lực của cô ta rất cao, chúng tôi lại sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không có cách tiếp cận.” Tần Dực uống sạch ly trà, buông ly xuống: “Chỉ có thể tới tìm cậu.”

“Yên tâm, hành động ban ngày cũng được. Ông chủ siêu thị biết có quỷ náo loạn, sợ ảnh hưởng việc làm ăn, vì có thể nhanh chóng giải quyết, hắn nguyện móc tiền túi trả thù lao.” Ba ngày hai lần kệ hàng bị đổ, nhiều khách hàng sợ bị ngộ thương, người tới siêu thị càng ngày càng ít. Lưu lượng khách giảm đột ngột, tất nhiên ông chủ không chịu nổi.

Cố Trường Sinh đang thiếu tiền nghe vậy ánh mắt sáng rực. Nhiều hay ít cũng là tiền, đều có thêm nguồn thu.

Nghe Tần Dực tóm tắt đơn giản tình huống, Cố Trường Sinh trầm ngâm. Cậu vào bếp lấy một phần đường hoa quế ngó sen bỏ vào hộp.

“Ê, ra ngoài kiếm tiền còn tự mang điểm tâm? Sợ ông chủ siêu thị để cậu chết đói à.” Tần Dực biết thừa lý do, nhưng ngoài miệng cứ thích trêu chọc một tí mới thoải mái. Cố Trường Sinh không thèm phản ứng hắn, xếp đồ ăn vào hộp đóng nắp lại.

Cầm theo một hộp ngó sen thơm ngon, hai người lái xe đến siêu thị.

Vì đảm bảo an toàn của khách hàng, cũng vì tính bảo mật để cảnh sát dễ bắt quỷ hơn, siêu thị đã sớm đóng cửa. Nhân viên trong siêu thị cũng cho tạm nghỉ hết. Toàn bộ siêu thị chỉ còn vài cảnh sát bên ban ngành đặc thù canh giữ bên ngoài và người quản lý siêu thị.

Thấy Cố Trường Sinh, anh cảnh sát tốn nửa ngày nói chuyện với quản lý siêu thị thở phào một hơi, chạy cái vèo tới đón Cố Trường Sinh: “Cố đại sư ngài đến rồi.” Nghe người này lải nhải hoài chắc chết sớm. Chả biết siêu thị kiếm đâu ra tên quản lý lắm miệng thế nhỉ.

Trước khi quản lý siêu thị mở miệng chào hỏi, anh cảnh sát đã dẫn Cố Trường Sinh tới thẳng khu vực nghỉ ngơi. Nữ quỷ kia đang cúi đầu ngồi trên ghế, vô cùng an tĩnh dịu dàng.

“Hồng y nữ quỷ?” Hèn gì Tần Dực nói là hung quỷ. Bộ dáng này hiển nhiên là tự sát. Trước khi tự sát còn chuẩn bị đầy đủ, tra cứu không ít tư liệu, có thể thuận lợi biến thành quỷ, vừa chết đã là lệ quỷ.

Không có ai đến gần hàng ghế dựa, nữ quỷ có vẻ cực kỳ vô hại. Cố Trường Sinh bước lên phía trước một bước, lập tức vượt qua ranh giới của cô ta. Nữ quỷ đứng bật dậy: “Cút ngay!” Một luồng quỷ khí thổi mạnh đến chỗ Cố Trường Sinh.

Cố Trường Sinh chặn quỷ khí lại, phát hiện nữ quỷ hung thì hung, nhưng quỷ khí không mang sát thương. Quỷ khí này khi xâm nhập vào cơ thể có tác dụng khiến người ta quên mất việc mình tính làm, bỏ qua và làm cái khác. Ví dụ như một người nhìn thấy ghế dựa sẽ muốn qua đó ngồi nghỉ một lát, rồi mua sắm tiếp hoặc về nhà. Nhưng khi bị quỷ khí ám vào, sẽ quên mất ý niệm nghỉ ngơi, mà tiếp tục mua sắm hoặc tính tiền về luôn.

Cố Trường Sinh không bị quỷ khí ảnh hưởng, còn tiếp tục bước đến gần ghế dựa, nữ quỷ phát cuồng.

“Chết đi!” Cô ta ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng.

Nữ quỷ giơ tay, một hàng xe đẩy dài nằm gần đó, quay đầu hướng Cố Trường Sinh đâm mạnh.

Hàng xe đẩy rất nặng, tốc độ cũng nhanh, nếu bị nó đâm trúng, Cố Trường Sinh dù không bị gãy xương cũng sẽ bị xây xát chấn thương.

Khu vực này có vấn đề gì? Tại sao lại cố gắng che chở? Cố Trường Sinh không hiểu suy nghĩ của nữ quỷ. Những chiếc ghế ở đây đều rất thông thường, không khác gì loại ghế ở các chỗ khác.

Cậu muốn hỏi thăm nữ quỷ, nhưng giống như Tần Dực đã nói, nữ quỷ chỉ biết tấn công theo bản năng. Cô ta hoàn toàn không có lý trí, căn bản không có biện pháp tiếp cận. Nhìn Cố Trường Sinh tránh thoát hàng xe đẩy dễ như trở bàn tay, nữ quỷ bài binh bố trận, tách hàng xe ra, mười mấy chiếc xe mua sắm chồng lên nhau, bốn phương tám hướng xông tới, tạo thành cái lồng bao vây Cố Trường Sinh, để cậu không thể đến gần khu ghế dựa hơn nữa.

Tần Dực có tâm hỗ trợ, duỗi tay túm một chiếc xe mua sắm, muốn kéo nó về vị trí cũ, ai ngờ kéo không nổi. Bánh xe đẩy như bị gạt chốt an toàn, vừa cứng vừa nặng. Một khi bị chúng vây chặt, Cố Trường Sinh muốn thoát thân sẽ cực kỳ phiền toái.

Sợ xe mua sắm chưa đủ vây khốn Cố Trường Sinh. Nữ quỷ liếc nhìn kệ hàng cách đó không xa, hình như muốn dở trò cũ đè người. Cố Trường Sinh thấy thế, vội vàng động thủ.

Cậu không muốn cùng Tiểu Hà nằm bệnh viện ăn trái cây đâu. Trái cây trong đó chả ngon chút nào.

“Ngó sen ngàn tâm khổng, trăm đoạn triền liên miên. Khóa địch thân vây không thể thoát, tiêu bực bội thả an tâm thần. Quế hương phiêu tỉnh não. Mười dặm ngọt hồi tinh thần. Mọi việc như thế, thần trí thanh minh.”

Lát ngó sen như biến thành còng tay, khóa chặt tứ chi nữ quỷ, củ sen phun sợi tơ mỏng như Khổn Tiên Thằng ngăn cản động tác nữ quỷ. Nữ quỷ phẫn nộ rít gào, bị củ sen khóa cứng vẫn liều mạng hướng về phía Cố Trường Sinh nhào tới.

Trong lúc nữ quỷ giãy dụa kịch liệt, đại não bị lệ khí chiếm cứ, dưới tác dụng của thuật pháp chậm rãi khôi phục.

Củ sen là vật thuận khí cao cấp, có tác dụng an thần, ổn định cảm xúc, kết hợp với hoa quế giúp tỉnh táo, chính là bốc thuốc đúng bệnh. Huyết sắc trong mắt dần biến mất, nữ quỷ chậm chạp khôi phục lý trí. Cô ta lạnh lùng liếc Cố Trường Sinh một cái: “Hừ, mấy người thích ngồi thì ngồi đi.”

Cố Trường Sinh giải thuật trói buộc, cuối cùng nữ quỷ cũng dễ nói chuyện hơn một chút.

Cô bao vây khu ghế dựa công cộng, không cho ai đến ngồi, thật ra là vì khúc mắc quấy phá. Chứ không phải do ghế dựa có gì đặc biệt.

“Bên này, bên này còn chỗ trống.” Một cô gái có khuôn mặt trẻ tuổi, trong tay cầm nhiều túi đồ đi vào khu nghỉ ngơi. Cô gái nhìn đông nhìn tây, hiển nhiên là không tìm thấy chỗ ngồi. Một chị gái hơn bốn mươi tuổi vội vàng nhấc túi xách đặt bên cạnh, chừa chỗ ngồi, hô lớn: “Qua bên này nè. Ghế dựa sạch lắm, tôi vừa mới lấy giấy lau chùi.”

Cô gái trẻ cảm kích hướng đối phương cười cười, tiếp nhận ý tốt từ người xa lạ. Ai biết mới ngồi xuống, mông liền tê rần, cứ như vị thứ gì đó đâm: “Ai da.”

Cô nương nhịn không được kêu một tiếng, vội vàng đứng dậy.

“Làm sao vậy?” Chị gái bên cạnh thấy thế, quan tâm hỏi.

“Trên ghế hình như có kim châm.”

“Sao có thể, hồi nãy có thấy gì đâu.” Chị gái tỏ vẻ không tin. Chị ta vừa kiểm tra ghế dựa vừa hỏi: “Có phải khóa kéo trên váy làm em bị cộm?”

Trên ghế đúng thật là sạch sẽ, không có gì cả, cô gái trẻ tuổi có chút khó hiểu, đành phải nói: “Chắc vậy, có lẽ là do khóa kéo.”

Sau khi về nhà, cô gái không phát hiện điều bất thường, không để trong lòng. Mỗi ngày tăng ca mỗi ngày thức đêm, bận rộn làm việc, vứt chuyện nhỏ này sau ót. Mãi đến khi qua một khoảng thời gian dài, trên người đột nhiên mọc nốt đỏ như bệnh sởi, cô tưởng là mình công tác mệt mỏi, làm việc không có quy luật nên cơ thể kháng nghị. Vì thế lúc tan tầm đi ngang qua tiệm thuốc, vào mua lọ thuốc bôi viêm da bôi ngoài da.

Ai ngờ thuốc không có tác dụng, bệnh sởi càng ngày càng nặng. Cô gái trẻ bắt đầu nóng nảy, vội vàng xin nghỉ đi bệnh viện. Bác sĩ kiểm tra xong hỏi về vấn đề quan hệ đời sống, nghe vậy, trong lòng cô gái rơi lộp bộp, có dự cảm xấu.

“Đi kiểm tra kháng thể bệnh AIDS.”

Rõ ràng không đi giày cao gót nhưng cô vẫn lung lay sắp đổ. Giơ tay chống lên bàn, cô miễn cưỡng ổn định thân mình.

“Tại sao lại như vậy?” Cô gái trẻ lẩm bẩm tự nói, không thể tin nổi: “Tôi không có bạn trai.” Đang yên lành sao lại bị bệnh?

“Tôi cũng không biết,” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích: “Cô có thể bị lây bệnh thông qua quan hệ tình dục, đường máu hoặc từ mẹ sang con. Cô cẩn thận nhớ lại xem, có phải từng đụng vào máu không rõ lai lịch.”

Sinh hoạt của cô chỉ có hai địa điểm chính, tăng ca điên cuồng, tan tầm thì về nhà luôn, nào có cơ hội tiếp xúc với máu người khác. Cô gái trẻ ngồi suy nghĩ nửa ngày, mới từ trong ký ức sâu thẳm moi ra ấn tượng về một lần đi siêu thị mua sắm, khi ngồi xuống ghế có cảm giác bị thứ gì đó đâm.

Làm xong kiểm tra, nhìn giấy kết quả ghi hai chữ dương tính, tinh thần cô gái sụp đổ. Chẳng phải kim châm được gắn ở ghế ngồi công cộng hay yên xe chỉ là tin đồn, không có thật thôi ư! Không phải bệnh AIDS sau khi rời cơ thể, trong khoảng thời gian ngắn sẽ mất hoạt tính, người khác chạm vào sẽ không sao mà. Cô chỉ bị cọ xát một cái, sao lại bị nhiễm luôn rồi?

Cô gái trẻ nhớ lại tình huống lúc đó vài lần, ngẫm kỹ từng chi tiết. Lúc này mới phát hiện, hình như chị gái nhiệt tình kia không thực sự có ý tốt.

Sợ hiểu nhầm, cũng vì điều tra sự thật, cô gái cố ý đến siêu thị, nói với bảo vệ rằng mình làm rớt khuyên tai kim cương, thuận lợi đến phòng an ninh kiểm tra camera. Thông qua màn hình quan sát, cô nhận ra chị gái kêu mình qua ngồi có ý đồ kín đáo.

Trước khi cô ngồi xuống, chị ta lấy một cái lọ nhỏ trong bao nilon, lấy ra một cây kim dính máu, cắm vào ghế. Ghế dựa là loại đệm mềm, rất dễ cắm kim vào. Chờ cô bị kim đâm trúng, trong khoảnh khắc cô đứng bật dậy, chị ta nhanh tay rút kim giấu đi.

Động tác rất nhanh lại kín kẽ. Nếu không phải cô quan sát cẩn thận, có lẽ không thể phát hiện.

Kim châm đã bị thu về, đương nhiên tìm không thấy. Cô lại bị đối phương đánh lạc hướng, tưởng là khóa váy kim loại làm cộm, đương nhiên không nghĩ nhiều.

Bệnh AIDS rời cơ thể, cũng chỉ có thể tồn tại ở trong máu hoặc tinh dịch. Nếu ở ngoài không khí sẽ không bị lây nhiễm HIV. Nhưng bị kim châm ngâm trong bình máu đâm phải thì không.

Sao con người có thể xấu xí ác độc đến vậy?

Cô gái trẻ vô lực, ngã ngồi xuống đất, không thể nghĩ ra nguyên nhân. Bèo nước gặp nhau, hai người căn bản không hề quen biết, hoàn toàn là lần đầu tiên gặp mặt.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc