ĐẬP NỒI BÁN SẮT ĐI HỌC

“Vệ Tam là đứa bi3n thái à?”

Sự việc còn dễ dàng hơn Thái Ngô Đức tưởng.

Ban đầu nhà trường nghe thấy việc muốn mượn một chiếc cơ giáp để học sinh tháo dỡ thì hiển nhiên một mực từ chối, bảo tuyệt đối không có khả năng, chỉ có mấy chiếc cơ giáp như vậy mà trường học còn túng thiếu để dùng, làm sao nỡ cho mượn thế được?

Sau đó Thái Ngô Đức mời ba gã cùng đi tới trường học, nói muốn quyên góp chiếc cơ giáp trong nhà. Nhưng đó lại là một chiếc cơ giáp trang trí cho nên trước tiên tháo ra nhằm phục vụ việc học tập trong trường, sau đó cũng đổi nó thành dạng chiến đấu.

Nhà trường do dự.

Nếu như thật sự cải tạo thành công, vậy học viện 3212 sẽ có thêm một chiếc cơ giáp, nhưng lỡ mà không thành, thậm chí phá hủy một chiếc cơ giáp trong trường học, thế lại mất nhiều hơn được.

Ban giám hiệu do dự xong thì đưa ra một phương án khác, đồng ý cho mượn một chiếc cơ giáp, nhưng người tháo cơ giáp và cải tạo cơ giáp phải là giáo viên trường học.

Thái Ngô Đức không đồng ý: “Giáo viên nào trong trường có thể biến cơ giáp trang trí thành cơ giáp chiến đấu?”

Gã vừa rồi chỉ nói mang cơ giáp về để nhà mình mời cơ giáp sư cải tạo, lại không nói người này là Vệ Tam.

Cuối cùng ban giám hiệu nhà trường đã đồng ý giao cho Thái Ngô Đức, nhưng nhà trường sẽ cử giáo viên làm trợ lý.

Ban giám hiệu trường giản xảo quá chừng, thứ nhất thầy cô có thể ở bên cạnh hỗ trợ phòng ngừa xảy ra vấn đề, thứ hai nếu như cơ giáp sư nhà họ Thái thật sự có bản lĩnh này, thầy cô ở bên cạnh nói không chừng có thể học được cái gì.

Thái Ngô Đức Hưng hớn hở dùng quang não liên lạc với Vệ Tam, nói mình đã lấy được cơ giáp của trường. Cả hai cùng nhau quyết định làm việc mỗi lúc trời tối.

Đêm đó cơ giáp được vận chuyển đến nhà họ Thái, Vệ Tam liền dỡ cơ giáp của trường học, mà hai người thầy bên cạnh làm trợ lý khi nhìn thấy Vệ Tam thì tròng mắt đều như lồi cả ra.

Nhìn động tác tháo dỡ thuần thục của Vệ Tam, một giáo viên do dự hỏi: “Không phải em là học sinh ban B sao?”

Vệ Tam gật đầu nói phải trong khi động tác dưới tay nửa điểm cũng không chậm, cô thật cẩn thận lấy mấy linh kiện chính ra, quả nhiên so với cơ giáp trang trí thì phức tạp hơn rất nhiều, thậm chí có thể nói là hai hệ thống hoàn toàn bất đồng.

Vốn tưởng rằng rất nhanh có thể cải tạo, thế mà hiện tại xem ra cần ít nhất một tháng mới có thể làm tốt.

“Động cơ cơ giáp chiến đấu trên thị trường rất khó mua được, nếu có cũng là giá trên trời, về cơ bản là không có khả năng để cải tạo.” Một giáo viên khác nhìn Vệ Tam tháo linh kiện ra bèn nói.

Đúng lúc Vệ Tam ôm linh kiện đi về phía bàn bên cạnh, nghe vậy cô trả lời: “Không mua, để em xem có thể làm ra hay không.”

Hai giáo viên liếc nhau, khuôn mặt không thể che giấu sự thất vọng và chế giễu.

Ban đầu thấy học sinh này có động tác thuần thục, nói không chừng thật sự hiểu cái gì. Hiện tại vừa nghe lời này, hiển nhiên con bé hoàn toàn không biết rõ cơ giáp, động cơ dễ làm ra như vậy sao?

Vệ Tam không biết cũng không quan tâm hai thầy giáo đang suy nghĩ cái gì, cô suốt đêm tháo rời cơ giáp trường học, bất cứ nơi nào có thể tháo rời cũng không buông tha, cứ thế mà cơ giáp cao mười mét biến thành một đống linh kiện.

“Tôi đưa cho cậu một danh sách cần mua, cứ mua toàn bộ đồ trên đó.” Vệ Tam viết trong vòng một tiếng, viết bằng hết tất cả linh kiện cần có rồi đưa cho Thái Ngô Đức.

Thái Ngô Đức đưa tay lấy rồi hoảng sợ, mẹ nó, một danh sách dài hai mét, không lẽ mua xong là táng gia bại sản luôn?

Gã lại nhìn kỹ, trong lòng lại chửi mẹ nó thêm một tiếng.

Mỗi bộ phận trong danh sách này dù nhỏ như ốc vít, đến lớn như khớp kim loại, đều được ghi chú thêm địa chỉ mua hàng và giá cả.

Vệ Tam là đứa bi3n thái á?

Thái Ngô Đức giơ danh sách lên, nhìn tổng giá cả ở mặt cuối cùng thì không khỏi ồ lên một tiếng. Toàn bộ giá cả thế mà chỉ có hai trăm vạn tinh tệ, hơn nữa bên trong chỉ có mười gram du kim, nghĩa là phần nhiều linh kiện kia chỉ cần một trăm vạn tinh tệ.

Hai trăm vạn tinh tệ đương nhiên nhiều, nhất là trên Sao 3212, nhưng nếu thật sự có thể cải tạo thành một chiếc cơ giáp chiến đấu, vậy thì số tiền này đúng là chỉ như mưa phùn.

“Hôm nay trước tiên cứ thế, hai ngày tới cậu mua đầy đủ tài liệu trong danh sách.” Vệ Tam chỉ một đống linh kiện, “Nơi này không nên đụng vào. “

“Được.”

......

Sau khi trở về, Vệ Tam chào hỏi Lý Bì, nói ban đêm một tháng kế tiếp có thể cô sẽ không về nhà.

Lý Bì đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Em thật sự có thể cải tạo cơ giáp à?”

Bên nhà trường hiện tại còn không biết, nhưng sáng sớm ngày mai tuyệt đối có thể biết người cải tạo cơ giáp là Vệ Tam.

“Em dỡ xong cơ giáp trường học vận chuyển tới rồi.” Vệ Tam nhận canh nóng hổi mà vợ thầy đưa sang, cô uống một ngụm, “Cũng được đó, mà có động cơ khó làm một chút, một tháng hẳn là có thể cải tạo tốt.”

“Giáo viên học viện còn không làm được chuyện này mà em nói đơn giản như ăn cơm.” Lý Bì chê cô khoe khoang, “Uống xong nhanh còn đi ngủ.”

Vệ Tam từ chối cho ý kiến, cô xem chuyện này đơn giản như ăn cơm uống nước thật, cơ mà cô đối với cơ giáp thế giới này quả thật còn có rất nhiều chỗ không hiểu, giống như vừa rồi lúc tháo động cơ, có rất nhiều kết cấu làm cô không hiểu nguyên lý, đến lúc đó chỉ có thể trông mèo vẽ hổ.

Từ đó về sau, Vệ Tam ban ngày đi học, buổi tối đến nhà Thái Ngô Đức cải tạo cơ giáp, có đôi khi tối thức đến sáng rồi ngày đi học, ngay cả Thái Ngô Đức cũng bội phục nghị lực của cô.

Người chịu nhiều dày vò nhất chính là ban giám hiệu nhà trường. Từ khi biết được người cải tạo cơ giáp là học sinh ban B thì họ hối hận chẳng thôi, mỗi một ngày đều trải qua dày vò, sợ có ngày nghe thấy cơ giáp không trở về được, hóa ra bị hỏng rồi.

Nhưng may mắn là sau đó Vệ Tam lắp xong chiếc cơ giáp của trường trước, còn trả về hoàn chỉnh.

Ban giám hiệu nhà trường lập tức yêu cầu các thầy cô ban A và B kiểm tra chiếc cơ giáp này, xem có hư hại gì không.

Giáo viên ban A còn đang xác nhận số liệu cơ giáp, giáo viên ban B lại đã đi lên thử, kế đó sắc mặt mỗi người rất kỳ quái.

“Hình như...”

“Ông cũng cảm thấy như vậy?”

“Đúng.”

Đại diện nhà trường vừa nghe thì tim đã run rẩy: “Có chuyện gì vậy? Cái gì bị hỏng vậy?”

Một trong những giáo viên nói: “Tháo tác còn tốt hơn trước kia nữa.”

Nhà trường: “???”

Các giáo viên lớp B khác cũng gật đầu: “Đúng là linh hoạt hơn. “

Lúc này giáo viên ban A nhìn vào màn hình dữ liệu trong tay: “Số liệu tấn công sao lại mạnh hơn nhiều dữ vậy?”

Nhân viên nhà trường nuốt nước bọt: “Ý anh là sao?”

“Thầy Lý, phiền thầy đi lên thử lại năng lực tấn công của cơ giáp.” Giáo viên ban A hét lên.

Lý Bì nhảy lên khoang cơ giáp, đi vào thử lại, một quyền ông đánh vào tấm thép dựng đứng trong sân huấn luyện làm nó bỗng lõm ra một cái lỗ.

“Cái này...” Ánh mắt mấy thầy cô lộ ra kinh hãi, tấm thép này là loại đặc biệt, mới mua chưa được mấy năm, ban đầu cơ giáp hoàn toàn chẳng tạo thành thương tổn lớn như vậy với tấm thép được, nhiều nhất chỉ để lại vết mờ mờ.

Lý Bì thử mấy hạng mục rồi đi ra: “Ngoại trừ sự linh hoạt thì không khác quá nhiều so với trước đây.”

Giáo viên ban A thảo luận hồi lâu nhưng không có kết quả, cuối cùng đành gọi điện thoại cho hai giáo viên làm trợ lý kia tới, muốn hỏi một chút đã xảy ra chuyện gì.

Hai thầy giáo chạy tới, vẻ mặt cũng sững sờ: “Chúng tôi nhìn Vệ Tam ráp lại, con bé đâu làm thêm cái gì đâu?”

“Số liệu tấn công của cơ giáp này đã mạnh mẽ hơn, cậu xem tấm thép kia kìa.”

Thầy giáo làm trợ lý nhìn mấy cái lỗ tạo bằng nắm đấn thì sửng sốt: “Vật liệu mà Vệ Tam mua được toàn bộ đều dùng trên một chiếc cơ giáp khác, cái cơ giáp này không có thêm bất cứ thứ gì. “

“Nếu không thì gọi Vệ Tam lại hỏi một chút?” Nhà trường đưa ra đề nghị.

Lý Bì từ chối: “Em ấy đang ở trong lớp, có gì sau giờ học gửi tin nhắn hỏi một câu là được.”

Cuối cùng ban giám hiệu cho giáo viên gửi tin nhắn đi hỏi, mấy câu hỏi quan trọng được gửi qua, Vệ Tam đơn giản trả lời: “Em không làm gì cả ngoài sửa lại một chút khớp nối giữa khuỷu tay và cẳng tay, lực tấn công át là không tăng cường được bao nhiêu.”

Lần này cơ giáp đã trở lại, lực tấn công còn tăng lên, thế là nhà trường hoàn toàn yên tâm, thậm chí còn muốn Vệ Tam hỗ trợ sửa lại các cơ giáp khác trong trường.

Vệ Tam chỉ nói trước tiên cải tạo xong chiếc cơ giáp của Thái Ngô Đức đã, sau đó lại sửa cơ giáp của trường.

......

Một tháng sau, cơ giáp của Thái Ngô Đức thật sự được cải tạo thành cơ giáp chiến đấu thành công, không khác gì chiếc cơ giáp của trường. Lại mất thêm hai ngày, khớp nối cánh tay của mấy chiếc cơ giáp khác của trường cũng được sửa lại.

“Cũng không thể nói hoàn toàn giống nhau, cơ giáp cấp B của cậu còn có sự chênh lệch với cái gốc, nhưng mà để luyện tập thì vẫn có thể.” Vệ Tam hào hứng nói.

Cải tạo là cải tạo, nhưng có rất nhiều nguyên lý mà cô không hiểu.

“Có thể luyện tập là được, còn có mấy tháng nữa chúng ta sẽ kiểm tra cảm giác để tốt nghiệp, đến lúc đó nếu được đến năm trường quân sự lớn thì nghe đâu sẽ được bọn họ phát cơ giáp.” Thái Ngô Đức đáp trong niềm mơ ước.

“Phát cơ giáp?” Vệ Tam lần đầu tiên nghe nói chuyện này, “Năm trường quân sự lớn có tiền như vậy á?”

Thái Ngô Đức gật đầu: “Tôi nghe bác cả nhà mình nói chỉ cần vào năm trường này, trường học sẽ phát cho mỗi học sinh một chiếc cơ giáp, siêu giàu luôn.”

Vệ Tam đột nhiên bắt đầu chờ mong ngày đó.

Hiện tại học sinh có thể điều khiển cơ giáp chạy nhảy trong trường đều đã bắt đầu huấn luyện đối kháng cơ giáp, thật ra là hai cơ giáp đánh nhau, chiếc cơ giáp của Thái Ngô Đức chính thức bị trưng dụng.

Chuyện đánh nhau này đối với Vệ Tam mà nói là lần đầu tiên được học kể từ khi đi vào thế giới này, cá nhân cô cho rằng mình cứ đánh hệt đánh lộn vậy.

Trên thực tế, không một học sinh nào từng chứng kiến thời kỳ Vệ Tam đánh nhau lại không sợ điều đó.

Cô đánh nhau như thể không muốn sống, hiện tại thay đổi cơ giáp cơ mà chú ý tới chất lượng cơ giáp thông thường, nên cô mới kiềm chế lại.

“Vệ Tam! Mẹ kiếp, có bản lĩnh đừng chạy!!! “Thái Ngô Đức tức giận hô to trên kênh thông tin cơ giáp.

Cái tên chết bằm chơi đối kháng cơ giáp hoàn toàn xem tâm trạng, tâm trạng không tệ thì cận chiến một hồi, đôi khi động kinh thì bắt đầu xoay vòng khắp sân, không cho đối thủ đụng vào, hoàn toàn không chú ý phong cách đối đầu.

“Cậu có bản lĩnh thì đuổi kịp tôi đi.” Vệ Tam trả lời trên kênh, “Thua thì mời tôi ăn xiên nướng.”

Điều khiển cơ giáp và bộ phận kết nối đều cần dùng đến cảm giác, Thái Ngô Đức chạy theo Vệ Tam một thời gian dài thì đầu bắt đầu choáng váng. Gã thở hổn hển, tốc độ tay không ngừng: “Cậu dừng lại, chúng ta đánh một trận ngon lành xem, dù thắng hay thua thì tôi vẫn mời cậu ăn khắp một con phố! “

Vệ Tam chậc chậc một tiếng: “Cậu thắng lúc nào? Hôm nay bố đây không muốn đổ mồ hôi.”

Thái Ngô Đức: Mé nó, bắt nạt người khác!

Đến cuối thời gian tập luyện mà Thái Ngô Đức cũng không đuổi kịp Vệ Tam, ngược lại lúc đi ra thiếu chút nữa đụng phải chướng ngại vật trên sân tập.

Đến lúc này mấy thầy cô hoàn toàn không dạy thêm được gì cho học sinh có cảm giác cấp A. Lý Bì là một người từng thiếu chút nữa đi vào trường quân sự, kỹ xảo cận chiến trong học viện 3212 thuộc dạng số một số hai, nhưng hiện tại mấy học sinh cũng học được kỹ năng không khác lắm.

Hai tháng sau, mấy học sinh xuất sắc của ban B đều trong tình trạng thả nuôi.

Ngày kiểm tra nhận thức đến, nhiều phụ huynh chờ đợi bên ngoài trường học, hy vọng sẽ nghe thấy tin tốt.

Tất cả mọi người đứng ngay ngắn theo thứ tự sắp xếp như năm khai giảng ấy, cả thảy mười lớp, tức là mười đội ngũ, chẳng qua chín năm trước, mỗi một đội ngũ đều có mấy trăm người, còn giờ phần lớn chỉ có mấy chục người trong mỗi lớp.

Thái Ngô Đức ở lớp B1, đứng ở vị trí đầu tiên, đợi lát nữa gã là người đầu tiên đi vào đo cảm giác, song gã cũng không khẩn trương, dù sao đã sớm biết kết quả.

“Mã số B1108001.”

Nghe được mã số của mình, Thái Ngô Đức ngẩng đầu đi vào, đại khái mới năm phút đã đi ra, trên mặt rất bình tĩnh.

“Cấp A.”

Sau khi gã trở lại vị trí của mình, một âm thanh vang vọng khắp trường.

Học sinh phía dưới nhất thời phát ra cảm thán, tuy rằng đã sớm biết nhưng sau khi chân chính được xác nhận Thái Ngô Đức có thể đi tới năm trường quân sự lớn, bọn họ vẫn nhịn không được mà hâm mộ.

“B1108002.”

“Cấp A.”

Sau khi học sinh thứ hai đi vào kiểm tra cũng là hạng A, toàn bộ sân thể dục đều sục sôi, tất cả mọi người đều ảo tưởng mình chính là cấp A tiếp theo.

Nhưng mà hiện thực kế tiếp lại làm cho số đỏ của tất cả mọi người biến mất, làm họ dần dần tỉnh táo lại.

“Cấp B.”

“Cấp B.”

“Cấp C.”

......

Kiểm tra hai lớp liên tục, không ai là cấp A.

“B3108598.”

“Cấp A.”

Ba người này mỗi năm đều có thành tích huấn luyện được xếp vào top 3.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, đến lượt lớp B5, hết người này đến người khác đi vào, lại đổi lấy từng người một cấp B.

Cuối cùng đã đến lớp cuối.

“B5108429.”

Vệ Tam đưa mắt nhìn, đã đến lượt cô.

Bình luận

Truyện đang đọc