ĐẬP NỒI BÁN SẮT ĐI HỌC

“lối ra tạm thời không mở”

Tinh thú gần điểm đích đã bị trường Đế Quốc xử lý một lần nên số lượng tinh thú Vệ Tam muốn đối phó không nhiều, cũng chẳng cần quan tâm tới Kim Kha và Ứng Thành Hà. Tốc độ cô càng nhanh hơn, cách tòa nhà cuối cùng cũng càng ngày càng gần.

“Chỉ huy?” Công Nghi Giác theo bản năng nhìn về phía Ứng Tinh Quyết, “Cậu ta sắp lên tới rồi.”

Hai cơ giáp đơn binh khác của trường Damocles cũng lợi hại, không ngờ lại ngăn trở phòng tuyến kia, không cho tinh thú phía sau đuổi tới.

Ứng Tinh Quyết ở trên cao nhìn Vệ Tam sắp vọt tới tòa nhà, mở miệng: “Vệ Tam, vị trí thứ nhất là của chúng tôi.”

Vệ Tam ngửa đầu nhìn về phía Ứng Tinh Quyết trên nóc nhà, đột nhiên xoay người đánh ngược lại tinh thú nhào tới, cuối cùng cô chậm rãi rút đao lớn từ trong thân thể nó ra và thờ ơ đáp trả: “Cho nên?”

Cách xa như vậy, còn có cơ giáp ngăn cản, Công Nghi Giác vẫn có thể cảm nhận được sự ngông cuồng của Vệ Tam, theo bản năng anh ta lên tiếng trước: “Cho nên cậu đi lên là muốn chết.”

“À.” Vệ Tam bị một con tinh thú 3S đuổi theo chặn đường, cô lui ra sau vài bước, “Sợ quá đi.”

Công Nghi Giác: “...”

Ứng Tinh Quyết nhìn về phía xa: “Viện Bình Thông tới rồi.”

Rồi anh nhìn sâu vào Vệ Tam đang chém giết cùng tinh thú, kế đó xoay người đi tới cột cờ, Cơ Sơ Vũ còn đứng dưới cờ Đế Quốc.

“Muốn rút cờ?” Cơ Sơ Vũ hỏi.

“Chờ một chút.” Ứng Tinh Quyết ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao, nơi máy bay ẩn giấu vẫn chưa có động tĩnh gì đến bây giờ.

Hai lần đầu tiên họ đến điểm cuối cùng là các máy bay ẩn trên cao đã bắt đầu chuẩn bị đi xuống đón người, lần này thì từ đầu đến cuối không có hành động gì.

Hiện trường trực tiếp.

Tất cả sự chú ý của khán giả đặt ở một màn ánh sáng khác, nơi có đại tướng nổi tiếng của Liên bang, Cơ Nguyên Đức. Ông đã đưa ra một mệnh lệnh trước khi xem trận đấu với khán giả.

Trước khi Ngư Thiên Hà mang về hộp che, bất kể ai rút cờ cũng không thể ra khỏi đường đua.

Có tầng tầng lớp rào cản bên ngoài đấu trường Cốc Vũ, chỉ khi ban tổ chức mở rào chắn thả máy bay ra, sinh viên quân sự mới có thể trở về từ lối ra.

Một câu này của Cơ Nguyên Đức đã cắt đứt lối thoát của tất cả các trường.

“Những người này sẽ gánh vác hy vọng của Liên bang trong tương lai. Nếu có chút chuyện thế này còn không chịu đựng được thì không xứng tiến vào quân khu, trở thành một quân nhân thực sự.”

“Đại tướng, có nên thông báo những chuyện này cho sinh viên các trường quân sự trong sân hay không.” Tập Hạo Thiên hỏi.

Cơ Nguyên Đức từ chối thẳng thừng: “Tạm thời không được thông báo tất cả tin tức cho sinh viên trong sân, tôi muốn xem sự lựa chọn của bọn họ. Rốt cuộc những người này sẽ lựa chọn cùng chiến đấu chung hay là mỗi người vì lợi ích riêng của mình.”

...

Sinh viên trong đấu trường nghiễm nhiên không biết mình sắp phải đối mặt với cái gì. Vệ Tam còn đang tận tâm giết tinh thú, nay rốt cục nhìn thấy cơ hội nên cô đã cho cơ giáp tới gần tòa nhà.

Chu Giáng đến gần tầng cao nhất của cao ốc thì Vệ Tam thu cơ giáp lại, đạp giữa không trung nhảy xuống và tiếp đất bằng cách quỳ một gối xuống, kế đó cô chậm rãi đứng dậy. Cô không đeo mặt nạ, quần áo bảo hộ cũng lỏng lẻo dưới vai, xung quanh cổ áo có nhiều vết máu, khuôn mặt vô vàn vết máu chưa khô, so với các sinh viên trường Quân sự Đế Quốc sạch sẽ thì cô chật vật khôn cùng.

Tuy nhiên vào lúc cô chống đầu gối đứng dậy, ngước mắt lên, ý chí chiến đấu từ cấp 3S làm cho tất cả các thành viên của đội tuyển trường Đế Quốc không tự giác đề phòng cả người.

“Các cậu không nhổ cờ? Không nhổ thì để tôi làm cho.” Vệ Tam lộ ra nụ cười đúng mực giống như đang thương lượng, nhưng mặt đầy vết máu me đã làm cô nổi bật với sát khí bỗng nhiên có.

“Tôi đã nói rồi, hạng thứ nhất chỉ có thể là của Đế Quốc.” Ứng Tinh Quyết lạnh nhạt đáp.

“Tôi còn nói tôi nhất định phải rút cờ.” Vệ Tam đưa tay chậm rãi kéo lại quần áo bảo hộ của mình nhưng không đeo mặt nạ, “Không biết làm cho Đôi Sao Đế Quốc bị loại là cảm giác thế nào?”

Ngông cuồng.

Hầu hết người thuộc trường Đế Quốc đã tức giận, cho tới bây giờ không ai dám giẫm lên đầu của họ, ngay cả viện Bình Thông cũng không dám nói những lời khiêu khích thẳng thừng thế này.

Ứng Tinh Quyết không bị ảnh hưởng, anh nhìn về phía xa sau đó nói tiếp: “Trường Damocles cho trường Đế Quốc 2/3 số tinh thú đã chém giết, tôi sẽ nhổ cờ ngay, Damocles hạng thứ hai.”

Vệ Tam xì khinh bỉ: “Muốn hai phần ba tài nguyên, còn để cho tụi này nhổ cờ thứ hai? Anh đừng rút cờ nữa, chúng ta rút đao luôn đi.”

Ứng Tinh Quyết thu hồi ánh mắt, lẳng lặng nhìn về phía Vệ Tam, tựa hồ đang chờ cái gì đó.

[Vệ Tam, ép số lượng xuống một phần ba, đồng ý với anh ta.]

Giọng nói của Kim Kha vang lên trong đầu cô.

Lời Ứng Tinh Quyết vừa rồi thực ra đã thông qua cảm giác nói với Kim Kha ở xa xa.

Vệ Tam: “...” Mấy chỉ huy các cậu chơi trò này?

“Hiện tại nơi này chỉ có hai chiến sĩ độc lập, như vậy anh có chắc rằng mình thắng không?” Vệ Tam đi về phía trước một bước và hỏi Ứng Tinh Quyết.

Thái Ngô Đức phía sau: “...” Gã không phải là người à? Phía sau gã có nhiều chiến sĩ độc lập như vậy không phải là người chắc? Vệ Tam học toán dở quá.

[Cho dù nơi này không có chiến sĩ đơn binh thì tôi cũng giành chiến thắng được.]

Giọng Ứng Tinh Quyết đột nhiên vang lên trong đầu Vệ Tam, không để ý đến hàng rào cảm giác của cô.

Không quen thuộc giống như Kim Kha, Vệ Tam vừa nghe thấy tiếng của Ứng Tinh Quyết là mặt cô đã sầm xuống: “Ứng Tinh Quyết, đây là lần cuối cùng.”

Trừ phi đồng đội trải qua huấn luyện, hoặc chỉ huy có cảm giác thấp hơn so với chiến sĩ độc lập, không thể tạo thành thương tổn đối với chiến sĩ độc lập, bằng không thứ chiến sĩ bài xích nhất là cảm giác của chỉ huy cùng cấp.

Nếu như chỉ huy cùng cấp xâm lấn bộ não của chiến sĩ đã trải qua hệ thống huấn luyện thì rất có khả năng bị cắn trả, thậm chí chiến sĩ độc lập mạnh mẽ có thể vây khốn chỉ huy ở trong đầu mình.

Cảm giác của Ứng Tinh Quyết không còn tiến vào não Vệ Tam nữa, anh nói lạnh lùng: “Các cô chống đỡ không được bao lâu đâu, tôi muốn dùng tinh thú đổi tài nguyên trong khi các cô muốn rút cờ ra. Kim Kha sẽ đồng ý với lời tôi nói.”

“Một phần ba.”

“Hai phần ba.”

Đầu lưỡi Vệ Tam chạm vào hàm răng, nếm được mùi máu như có như không, cô vặn vẹo cổ tay: “Một phần ba, không đồng ý thì tôi lôi kéo chiến sĩ độc lập Đế Quốc các anh cùng chết.”

Công Nghi Giác: Bọn điên này, đã phát điên đến mức lộ ra ngoài mặt rồi!

Ứng Tinh Quyết nhìn chằm chằm Vệ Tam hồi lâu. Từ sau khi rơi xuống đất cô vẫn không đeo mặt nạ, không để ý đến không khí độc hại, có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả cảm xúc trên mặt và đủ để người ta thấy rõ quyết tâm của cô.

Một siêu 3S còn chưa trưởng thành đã ôm quyết tâm phải chết, Cơ Sơ Vũ ở trong tay cô cũng không lấy được lợi ích, thậm chí còn có thể bại lộ thân phận của cô.

Muốn chấn nhiếp thế lực ngầm đang chảy dưới Liên bang kia thì một mình anh là đủ rồi, Vệ Tam hiện tại còn chưa đủ tư cách, chỉ đưa đến họa sát thân mà thôi.

Ứng Tinh Quyết nghiêng mặt nhìn về phía Cơ Sơ Vũ, “Rút cờ.”

Cơ Sơ Vũ từ trước đến nay thuận theo lời hướng dẫn của anh, cậu ta nghe vậy đưa tay rút quân kỳ Đế Quốc xuống không chút do dự.

Thái Ngô Đức phía sau:... Thế mà tin thật, rõ ràng Vệ Tam đang diễn trò.

Thái Ngô Đức ngửa đầu nhìn lên trời, quên đi dù sao dù là Đế Quốc hay Damocles thắng cũng không làm gã chịu thiệt thòi.

[Chúc mừng Trường Quân sự Đế Quốc đã về đích thành công.]

Vệ Tam lập tức lên bục, rút cờ Damocles và chờ tiếng thông báo.

Một phút trôi qua, hai phút trôi qua… Kênh phát thanh chậm chạp không vang lên tiếng chúc mừng.

Vệ Tam: “?”

Cô ngửa đầu hô to: “Các người làm xong chưa, nhanh xuống đón người.” Liêu Như Ninh và Hoắc Tuyên Sơn sắp không chịu nổi nữa rồi.

Nhân viên phụ trách thông báo quay đầu nhìn trưởng nhóm: “Có muốn trả lời không?”

Trưởng nhóm: “Tôi đi liên hệ với những người bên ngoài hỏi xem.”

Vệ Tam không biết tình huống gì nhưng cũng chẳng chờ kịp, cô nhảy ngay xuống lầu, ở giữa không trung tiến vào cơ giáp rồi chạy về phía Kim Kha.

Họ đã bị tinh thú bao quanh thành vòng tròn, bên trong vòng tròn vẫn đang thu hẹp lại, cô chỉ có thể giết vào một lần nữa.

Kim Kha nhìn thấy Vệ Tam lao xuống bèn hét lên về phía cô: “Tình huống thế nào rồi?”

Vừa rồi tiếng phát thanh về trường Quân sự Đế Quốc vừa ra thì hai chiến sĩ độc lập kia thu tay giết trở về. Kim Kha biết ngay đã đạt được giao dịch, nhưng đến bây giờ trì tệ lâu quá mà cậu chưa nghe thấy tiếng thứ hai.

“Rút cờ ra mà không có phản ứng.” Vệ Tam không thay đổi mặt nhìn chằm chằm tinh thú chung quanh, đao trong tay không rảnh được một lần, mỗi lần vung lên là mang theo máu tươi.

“Dụng cụ bị hỏng?” Trong giọng nói Ứng Thành Hà mang theo lo lắng không dễ phát hiện.

“Vừa rồi kênh thông báo của Đế Quốc kêu lên, không thể nào mà dụng cụ bị hỏng được.” Kim Kha nhíu mày nhìn về phía chỗ nào đó trên cao, “Sự tình không đúng, người của trường Đế Quốc cũng không được đón đi.”

Chưa từng thấy dấu vết của máy bay từ đầu đến cuối.

“Lúc trước nhân viên công tác nói là Ngư Thiên Hà đi lấy hộp che.” Kim Kha chậm chạp hiểu ra, “Nếu không phải nhà họ Ngư đưa tới thì một lần từ Sao Cốc Vũ đến South Pasadena tốn nhanh nhất là năm ngày, bây giờ Ngư Thiên Hà chưa trở về.”

Ứng Thành Hà: “... Chúng ta còn phải ở chỗ này chống đỡ mấy ngày?”

Họ không biết tình hình của nhà họ Ngư nên theo tiềm thức nghĩ rằng đợi tới được điểm cuối nhổ cờ là sau đó có người tới đón. Tới đó họ có thể đặt nấm dịch tím vào hộp che. Nhưng bây giờ Ngư Thiên Hà vẫn chưa đến, có nghĩa là họ vẫn không thể đi ra ngoài.

“Thành Hà, cho đến bây giờ không có ai xuống giúp đỡ.” Kim Kha nhìn xung quanh tinh thú và cho hay.

Tình huống không đúng.

Bên ngoài còn có giáo viên dẫn đội trường Damocles canh gác, nhất định sẽ vì bọn họ tranh lợi ích. Thế mà bây giờ kênh phát thông báo không lên tiếng, nhân viên cứu hộ cũng chẳng xuống.

“Trường Đế Quốc bên kia cũng không có.” Ứng Thành Hà chú ý tới Hoắc Kiếm và Tư Đồ Gia dần dần bị tinh thú vây quanh thì kinh ngạc.

Đội ngũ nhổ cờ thành công rồi mà vẫn còn phải đối mặt với tinh thú thì phía trên sẽ phái người xuống giết tinh thú, sau đó đón sinh viên ra ngoài càng sớm càng tốt.

Nhưng không ai đến đón nhóm bọn họ.

Có thể sức giáo viên dẫn đội trường Damocles yếu, hoặc mấy giáo viên trường Đế Quốc bên ngoài không tranh thủ lợi ích hợp lý của sinh viên, hoàn toàn chả hiểu làm sao.

“Hoặc là có chuyện gì xảy ra bên ngoài rồi.” Kim Kha hạ giọng, “Hay là có nhân vật lớn ra mặt.”

Chỉ có một người đứng ra là có thể làm cho tất cả các thầy cô trường quân sự im lặng.

“Có chuyện gì vậy? Những nhân viên cứu hộ kia đâu?” Tư Đồ Gia từ khi nghe thấy tiếng thông báo đã bắt đầu chờ người tới, kết quả đến bây giờ không có người nào xuất hiện dẫu chỉ một.

Hoắc Kiếm nhìn về phía cao ốc, dường như Cơ Sơ Vũ và Ứng Tinh Quyết đều đứng ở rìa tầng trên cùng nhìn về phía bọn họ.

“Tại sao không có máy bay xuống?” Công Nghi Giác ngửa đầu nhìn lên bầu trời, không phát thông báo trường Damocles thì thôi, còn bọn họ là có chuyện gì.

Lúc này kênh phát thông báo đột nhiên vang lên: [Bởi vì trường Quân sự Damocles tìm được vật liệu đặc biệt, vật liệu này có mùi bất thường và gây ra tinh thú bạo loạn nên lối ra tạm thời không mở. Xin những đội đã rút cờ vui lòng chờ đợi một chút. Để bù đắp, trước khi lối ra được mở thì các bạn vẫn có thể giết tinh thú và vẫn được được tính nhằm quy đổi.]

“Ủa vậy tại sao Damocles rút cờ không được thông báo?”

Ứng Tinh Quyết nhìn về phía xa, tinh thú còn đang không ngừng gia tăng, anh chậm rãi đáp: “Đại tướng ra mặt, lần xếp hạng lần này của trường Damocles sẽ mất.”

“Đại tướng?” Cơ Sơ Vũ ngẩn người, rốt cuộc tài liệu gì có thể làm cho chú của cậu ra mặt đây. Lúc trước chú ấy lộ diện ở Sao Đế Đô cũng là bởi vì thành viên chủ lực 3S của năm trường quân sự quá nhiều.

Thông tin được tiết lộ trên kênh thông báo này rất thú vị, sự việc gây ra bởi trường Quân sự Damocles và vật liệu trên người bọn họ khiến tinh thú bị thu hút; các trường quân sự khác tạm thời không thể ra ngoài; nhổ cờ rồi vẫn được chém giết và thống kê số lượng tinh thú.

Tiếp theo, các trường quân sự khác hoàn toàn có thể chọn đường vòng, rút cờ đầu tiên rồi giết chết tinh thú ở vùng ranh. Về phần Damocles...

Đột nhiên Ứng Tinh Quyết giống như cảm ứng được cái gì đó, anh nhìn về phía Vệ Tam bên trong làn sóng tinh thú.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Vệ Tam: Tạm thời đóng vai tên điên chọc người ta, tôi chỉ là một chiến sĩ độc lập không có cảm xúc, tất cả vì chỉ huy.

Bình luận

Truyện đang đọc