Không lừa cậu đâu, tiện đường thật.
Phương Hạo đặt xe trên app, song rạng sáng thứ Bảy ở Đại Hưng không có xe nhận cuốc, sẽ phải chờ một lúc.
Trời đã vào thu được hơn một tháng, lúc này Phương Hạo thật sự cảm thấy được cái lạnh rồi.
Đồng thời, dưới ảnh hưởng của chất cồn, anh có thể nhận thấy tốc độ phản ứng của mình đang trì trệ dần.
Đến mức Trần Gia Dư đi lại phía anh mà Phương Hạo không thể cảm nhận được, mãi tới khi anh ta đến sát trước mắt, anh mới nhận ra.
“Cậu gọi xe hả?” Trần Gia Dư nhìn Phương Hạo đang đứng đó, hai chân vắt chéo.
“Ừm.” Phương Hạo say rồi sẽ không nói nhiều, chỉ đáp bằng một chữ.
Trần Gia Dư hất đầu về phía bãi đậu xe: “Đi nào, để tôi đưa cậu về.”
Phương Hạo đáp: “Như vậy phiền lắm, anh phải đi đường vòng.”
Trần Gia Dư nhìn Phương Hạo: “Không phải Lư Yên bảo nhà cậu cách đây mười lăm phút đi đường sao?”
Phương Hạo không đáp, nhưng chân thì vẫn bước theo anh ta: “Thế nhà anh ở đâu?”
Trần Gia Dư trả lời: “Bên Song Tỉnh.”
Phương Hạo hơi ngạc nhiên.
Chỗ đó xa thật.
“À, nhà tôi bên hướng Bắc, để tôi tính thử…” Anh mắc bệnh nghề nghiệp, trong đầu lúc này đã bắt đầu xét khoảng cách, tính đường đi.
Trần Gia Dư bật cười.
Anh đã biết được đại khái nhà Phương Hạo nằm ở chỗ nào rồi.
Nơi ở của nhân viên công tác tại sân bay cũng chỉ quanh quẩn mấy khu dân cư đó, Trần Gia Dư quen rất nhiều phi công sống tại đấy: “Đừng tính nữa.
Đi về hướng Bắc qua cả sân bay thì chẳng phải tới luôn Hà Bắc rồi sao?”
(Ở đây chỉ tỉnh Hà Bắc, một tỉnh tiếp giáp với thành phố Bắc Kinh)
Phương Hạo chưa kịp phản ứng, chỉ đành nói: “Thế, cảm ơn anh Gia.”
Trần Gia Dư: “Không lừa cậu đâu, tiện đường thật.”
Xe của Trần Gia Dư là một chiếc SUV Porsche Macan[1] màu trắng.
Tuy không phải mấy con xe thể thao siêu cấp huênh hoang nhưng trông cũng đủ bắt mắt.
Trong ngoài xe không một vết bụi, có thể nói là xa hoa trong thầm lặng.
Cơ trưởng mỗi năm ít nhất cũng phải kiếm được cả triệu tệ, huống chi một người nổi tiếng như Trần Gia Dư, không chỉ lương mà còn có tiền thưởng cùng các nguồn thu nhập khác từ việc tham gia các chương trình tuyên truyền, làm diễn giả.
Lần đầu nhìn thấy, Phương Hạo đã có cảm giác “đúng như dự đoán”.
Phương Hạo nhập địa chỉ nhà mình vào hệ thống.
Từ lúc mới lên xe, Trần Gia Dư đã bật gió ấm cũng như chế độ sưởi ở ghế ngồi.
Vừa từ ngoài gió lạnh vào trong xe, hơi ấm đột ngột khiến Phương Hạo có chút váng vất.
“Sao bọn họ lại gọi cậu là sếp Phương?” Trần Gia Dư nhớ tới chuyện đó, bất ngờ hỏi Phương Hạo.
Phương Hạo nhếch khóe môi thành một nụ cười xã giao, có vẻ như không muốn trả lời: “À, cái đó ấy hả, anh Sâm gọi linh tinh thôi.”
“Không chỉ Chu Kỳ Sâm.”
“Vậy còn ai nữa?” Phương Hạo hỏi anh ta.
Trần Gia Dư mới nhận ra lần đầu anh nghe tới biệt danh này là trong nhóm Wechat, khi mấy cơ trưởng khác lén bàn tán sau lưng.
Chuyện như vậy không tiện để Phương Hạo biết, anh chỉ đành đáp: “Thấy cơ trưởng khác cũng từng gọi vậy.”
Phương Hạo hỏi ngược lại anh ta: “Anh biết Cục trưởng Cục kiểm soát không lưu không?”
Trần Gia Dư đáp: “Ừ, không phải Cục trưởng Phương Vi Dân sao,” Trả lời xong, anh mới ngớ người: “Cục trưởng Phương là bố cậu?”
Phương Hạo cười khổ: “Không phải, bố tôi không còn nữa rồi.
Đó đều do người khác đồn đại,” Ngừng lại một chút, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ nói: “Tôi mong còn chẳng được.”
Vậy nên gọi là sếp Phương bé ư.
Trần Gia Dư lúc này đã rõ.
Kết hợp với thái độ lúc điều hành bay của Phương Hạo, bảo không có chống lưng chắc chẳng ai tin.
Thế nhưng sự thật lại luôn đơn giản tới nhàm chán, không thú vị được như lời đồn.
Trần Gia Dư nhìn nửa mặt cậu, dường như thấu hiểu được đôi phần.
Phương Hạo không muốn chỉ nói về mình.
Qua một lúc, anh hỏi ngược lại Trần Gia Dư: “Thế còn anh Gia, vì sao anh không muốn nhắc tới chuyện ở Hồng Kông?”
Câu hỏi này của Phương Hạo có phần sắc bén.
Có lẽ do anh đã uống rượu.
Nếu là lúc bình thường, e rằng anh sẽ không bao giờ hỏi vậy, thậm chí còn chẳng hề nghĩ tới.
Trần Gia Dư không muốn nói rõ toàn bộ nhưng cũng không muốn làm ngơ, chỉ trả lời đơn giản: “Vốn chỉ là làm theo đúng phận sự, cứ kể đi kể lại nhiều lần như vậy cũng nhàm.”
Phương Hạo không tiếp lời.
Anh nghĩ: Mấy năm nay Trần Gia Dư tham gia bao nhiêu chương trình thời sự, bao buổi phỏng vấn cùng bao tiết mục giải trí, không phải đều kể đi kể lại hết lần này tới lần khác sao? Tiền lương tiền thưởng nhận cả vào tay rồi, lái được xe sang rồi, giờ lại kêu tiếc thời gian của bản thân, không muốn tuyên truyền quá mức.
Như này không phải được lợi rồi còn làm bộ làm tịch sao? Tuy nhiên, những lời này nếu nói ra thì có phần không phải phép, nên Phương Hạo rất sáng suốt mà ngậm miệng lại.
Trần Gia Dư thấy Phương Hạo im lặng, bèn hỏi: “Uống say nên khó chịu sao?”
Phương Hạo lắc đầu: “Không sao.
Uống muộn quá nên hơi buồn ngủ một chút.
Tối qua tôi trực ca đêm.” Này là nói thật.
Tám giờ sáng anh mới về tới nhà, ngủ tám tiếng vẫn chưa khôi phục được.
Có lẽ trên xe quá trầm nên Trần Gia Dư chủ động gợi đề tài nói chuyện mới: “Bình thường ngày nghỉ cậu hay làm gì?”
Phương Hạo thành thật trả lời: “Tôi cũng không có sở thích gì mấy, thường chạy bộ, thi thoảng thì đi chụp ảnh phong cảnh cùng bạn bè.”
Trần Gia Dư dường như nhớ ra chuyện gì đó: “À, tôi nhớ hồi đại học cậu hình như trong đội điền kinh.”
Phương Hạo ngạc nhiên trước trí nhờ của anh ta: “Trí nhớ của anh tốt thật.
Đúng rồi.
Hồi đấy tôi chạy 10.000m, từng đại diện trường tham gia vài cuộc thi, có điều thành tích cũng tàng tàng.”
Trần Gia Dư nói: “10.000m á, giỏi ghê.”
Phương Hạo: “10.000m ngắn lắm, mà cũng không thật sự là sở trường của tôi.”
Trần Gia Dư hỏi anh: “Thế cậu chạy bao xa? Marathon sao?”
Phương Hạo gật đầu: “Ừm, chạy marathon, còn cả siêu marathon nữa, là mấy cuộc đua từ 50 tới 100km ấy.
Thế nhưng hai năm này tôi không tham gia thi đấu nữa rồi.
Thi đấu đòi hỏi sự chuẩn bị mà để chuẩn bị thì cần số dặm chạy tập, vậy nên sẽ cần thời gian.
Bây giờ thứ tôi thiếu nhất là thời gian.”
(Siêu marathon: hay còn gọi là ultramarathon, là các cuộc chạy đua bộ đường trường khá khắc nhiệt với khoảng cách dài hơn các cuộc đua marathon bình thường.
Các cuộc marathon bình thường thường có chiều dài tiêu chuẩn là 42km)
Trần Gia Dư đương nhiên hiểu: “Tháp chỉ huy Đại Hưng thiếu nhân lực nhỉ, dù sao cũng là cảng hàng không mới.”
Phương Hạo nhìn anh, khẽ gật đầu, do dự một lúc rồi mới nói: “Vẫn luôn thiếu nhân sự kiểm soát viên tuyến đầu, bây giờ toàn là một người làm việc hai người.
Có những lúc sáng sớm hay tối muộn, hoặc tình hình thời tiết xấu, phải quản lý luồng bay của mấy anh, thật sự hô không nổi.”
Giọng Phương Hạo lúc này rất nhẹ, khác hẳn giọng điệu khi điều hành bay.
Cậu ngồi khá gần Trần Gia Dư.
Cộng thêm hương tinh dầu thoang thoảng trong xe, hai người rõ ràng mới gặp nhau hai lần, lần đầu còn giương cung bạt kiếm, vậy mà bây giờ lại có một sự thân thiết như thể người quen.
Phương Hạo dốc hết ruột gan ra giải thích như thế, ngược lại khiến Trần Gia Dư có phần áy náy.
Dù thế nào thì anh cũng nhận thấy hôm thứ Sáu mình thật sự đã suy nghĩ không được chu toàn.
Thời điểm ấy chắc hẳn Phương Hạo đã dẫn dắt tàu bay của KLM được hơn một tiếng, tim muốn rớt khỏi lồng ngực rồi, làm gì còn dư thời gian để tranh cãi với anh chuyện thứ tự tàu bay.
Phương Hạo vốn còn muốn nói vài lời với Trần Gia Dư về cuộc gặp ngoài quán cà phê hôm ấy.
Anh ngẫm lại thì thấy giọng điệu bản thân lúc đó quá hung hãn.
Nếu đổi lại là cơ trưởng khác bị anh chặn họng như thế cũng sẽ rất khó chịu, huống chi là một người coi trọng danh tiếng bản thân như Trần Gia Dư.
Thế nhưng, lên xe đã được mười phút, Trần Gia Dư không hề nhắc một chữ nào tới chuyện đó.
Phương Hạo nghĩ thầm: Xem ra anh ta đã sớm bỏ qua chuyện này rồi.
Trần Gia Dư lái xe vào khu dân cư, khăng khăng đòi chở Phương Hạo tới trước cửa tòa nhà.
Sau đó anh nhìn cậu đi vào, đến khi cửa tòa nhà chầm chậm đóng lại thì mới quay xe ra về.
Cả quãng đường trở về Lệ Cảnh, Trần Gia Dư nghĩ mãi về những gì Phương Hạo vừa nói với mình.Chú thích:[1] SUV Porsche Macan: