ĐÁP XUỐNG TỪ ĐỘ CAO MƯỜI NGHÌN MÉT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Đến cuối, Phương Hạo không nhận lời hẹn tới Destiny của Cố Thuần.

Thứ nhất vì Phương Thịnh Kiệt vẫn đang ở nhà anh, anh mượn lý do giành thời gian cho em trai, khéo léo từ chối tấm lòng của Cố Thuần.

Thứ hai là vì anh bị cảm nhẹ, có lẽ do dạo gần đây áp lực đè nặng, thường xuyên ngày đêm đảo lộn nên anh muốn tranh thủ thời gian không đi làm để nghỉ ngơi.

Cố Thuần là người thông minh, nghe hiểu ý Phương Hạo nên cũng không tìm tới anh nữa.
Cuối tuần, Phương Hạo hiếm khi được một hôm ngủ tới khi tự tỉnh dậy, thế nhưng Phương Thịnh Kiệt lại đột nhiên tới kéo chăn anh, hỏi anh xem có thể rủ Trần Gia Dư tới nhà chơi hay không, vừa hay dùng máy Switch mà Phương Hạo đã mua.
Phương Hạo gượng gạo trả lời: “Chuyện này chắc thôi.

Bọn anh dạo gần đây… không ổn lắm.”
Phương Thịnh Kiệt ngạc nhiên, hỏi anh: “Sao thế ạ?”
Những vấn đề liên quan tới công việc quá mức phức tạp, Phương Hạo không muốn nói rõ đầu đuôi sự việc với cậu nên chỉ bảo: “Có chút xích mích trong công việc, sau đấy bọn anh đã cãi nhau.

Bây giờ… thì không nói chuyện nữa.”
Phương Thịnh Kiệt: “Anh giận anh ấy ạ?”
Phương Hạo thở dài, đáp: “Là anh ấy giận anh.”
Phương Thịnh Kiệt bèn khuyên anh: “Vậy thì anh xin lỗi anh ấy đi.

Đại trượng phu phải biết co biết duỗi.”
Phương Hạo nhìn khuôn mặt chân thành của em trai mình, lắc đầu, bảo: “Anh thử rồi, không có tác dụng.”
Khóe môi của Phương Thịnh Kiệt trễ xuống: “Tiếc ghê.

Em rất thích anh Gia Dư đấy.”
Phương Hạo nghĩ thầm: Đúng vậy, có ai lại không chứ? Có ai không thích Trần Gia Dư đâu? Anh ấy chu toàn ở mọi mặt, tiếng tăm lừng lẫy, còn rất điển trai.

Có vô vàn tin đồn liên quan tới Trần Gia Dư nhưng chưa từng có ai nói anh ấy không tốt.
Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi hôm ấy, Phương Hạo đã kiềm chế bản thân không tiếp tục suy nghĩ về vấn đề giữa mình và Trần Gia Dư nữa.

Anh thật sự cũng từng nghĩ tới chuyện nhắn tin nhớ bạn chung của hai người hỏi thăm thử, chẳng qua về sau vẫn là từ bỏ ý định này.


Tuy trong lòng có chút mắc nghẹn nhưng suy cho cùng hai người bọn họ cũng chỉ là bạn bè bình thường.

Phương Hạo lựa chọn cách giải quyết để thời gian xoa dịu tất cả.

Tốt nhất là cả hai người đều quay về trạng thái người lạ có quen biết, sẽ không còn vướng bận gì nữa.
Thứ Ba, chuông điện thoại trực ban ở tháp chỉ huy vang lên, sau đó Tôn Diệu Dương – kiểm soát viên Đài kiểm soát mới được bổ nhiệm – đi qua báo có người tự xưng là cơ trưởng tìm Phương Hạo.
Trong lòng Phương Hạo khẽ dao động.

Nhẽ nào là tia hy vọng tưởng chừng bất khả thi, Trần Gia Dư thật sự muốn để sang hôm khác nói chuyện? Nhưng, Trần Gia Dư có số điện thoại của anh, gọi tới số trực ban không giống phong cách của anh ấy.
Phương Hạo rảo bước đi qua.

Khi nhấc máy mới nhận ra, bản thân đã lại một lần nữa đoán sai.
“Phương Hạo, xin lỗi đã để tới tận bây giờ.

Gần đây tôi được phân bay chuyến bốn chặng, cứ khởi hành là đi liền một, hai tuần.

Trưa nay tôi mời anh đi ăn nhé.” Một giọng nói trẻ trung mà vang dội, Phương Hạo nhận ra là vị cơ trưởng gốc Hoa của hãng KLM – Lang Phong.

Cậu ta vẫn còn nhớ vụ việc nổ lốp từ hai tháng trước, đang muốn mời anh đi ăn.
Phương Hạo xem đồng hồ rồi đồng ý: “Cậu không cần mời đâu, nhưng chúng ta có thể đi ăn chung.

Hẹn ở Giovanni lúc mười hai rưỡi nhé.”
Giovanni có thể coi là nhà hàng cao cấp hiếm hoi tại nhà ga hành khách, chuyên món Ý.

Dịch vụ ở đây rất tốt, và đương nhiên cũng có menu rượu khá được.

Phương Hạo bị cảm, lại còn đang trong ca trực, đương nhiên không thể uống rượu, nhưng có lẽ Lang Phong sau khi xuống máy bay lại muốn làm một ly.
Nhà hàng này nằm gần bên cạnh quán cà phê Koza, có lớp cửa sổ kính chạm đất rất lớn.

Phương Hạo ngồi ở vị trí ngay bên cạnh cửa sổ.


Lang Phong đi tới, chủ động niềm nở ôm lấy anh, sau đó ngồi vào chỗ đối diện Phương Hạo một cách rất tự nhiên.
Với lần gặp mặt này, Phương Hạo không chuẩn bị tâm lý chút nào, cũng thoải mái lạ thường, dù sao anh cũng không nợ nần gì Lang Phong.

Nếu đối phương có ý thì anh dự định sẽ lịch sự từ chối để làm bạn bè.

Nếu không có ý gì, có thể trực tiếp trở thành bạn bè thì càng hay.
Lang Phong cũng là người thẳng thắn.

Sau khi ngồi xuống, cậu ta gọi một phần bít tết cũng một ly rượu vang đỏ, nhấm một chút rượu rồi bắt đầu nói chuyện.
“Sau lần đó thật sự bận quá, phải hơn tháng mới tới tìm anh được.” Lang Phong nói.
Phương Hạo không để bụng: “Cậu khách sáo quá.

Lúc đó bọn tôi cũng có hỗ trợ được mấy cho cậu đâu, là tự cậu xử lý thỏa đáng trên không trung mà.” Anh ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Thật lòng mà nói, bọn tôi còn phải cảm ơn cậu và cơ phó đã kịp thời trả lời cuộc gọi radio, nhanh chóng thông báo ý định của hai người trong suốt quá trình, nếu không bọn tôi nóng ruột tới chết mất.”
Lang Phong bật cười, nói: “Tôi cảm thấy… Ừm, chúng ta cũng coi như rất có duyên đấy.”
Lời này có chút mập mờ.

Phương Hạo cầm ly nước lên uống một ngụm rồi phụ họa: “Có thể coi là vậy.”
Lang Phong không bận tâm sự lấp lửng của anh, vẫn nói tiếp: “Thật ra lần đầu gặp anh tôi khá bất ngờ, thế nhưng lúc đó không thật sự thích hợp.

Sau đó tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội để trực tiếp hỏi anh.

Anh đang độc thân đúng không?”
Phương Hạo lại một lần nữa bị sự thẳng thắn của cậu ta làm cho kinh ngạc.

Anh cũng thầm khâm phục tính cách ăn ngay nói thẳng, thoải mái cởi mở của Lang Phong,.

Xét về mặt này, tuy Lang Phong tóc đen da vàng, tiếng Trung trôi chảy nhưng từ bé đã sống tại Amsterdam và Frankfurt nên tư duy cũng rất phương Tây.

Cậu ta không keo kiệt những lời khen ngợi và cảm ơn, cũng rất thẳng thắn bày tỏ tình cảm.


Anh tán thưởng đối phương, chỉ tiếc lại không phải mẫu người mà Phương Hạo thích.

Ngay từ lần đầu gặp mặt anh đã không hề cảm thấy rung động, vả lại anh còn có nguyên tắc không có quan hệ với người trong ngành.
Phương Hạo mỉm cười, uống thêm một ngụm nước rồi sau đó trả lời thành thật: “Đúng rồi.”
Lang Phong bèn hỏi tiếp: “Vậy tôi có thể hẹn anh đi ăn hay đi xem phim không?”
Cậu ta đã hỏi thẳng như vậy thì Phương Hạo cũng chỉ có thể trả lời thẳng.

Anh trả lời đầy ái ngại: “Xin lỗi.”
Vốn Phương Hạo còn tính sẽ nói thêm đôi ba câu nhưng cú bóng thẳng của Lang Phong có tốc độ vượt quá khả năng suy nghĩ của não anh, trong chốc lát anh không tìm được từ ngữ khéo léo nào có thể an ủi đối phương.
(Bóng thẳng: thuật ngữ bóng chày, tiếng Anh là fastball, chỉ những cú bóng ném thẳng với tốc độ cao)
Lang Phong “ồ” một tiếng, dường như có hơi thất vọng nhưng cũng nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, bông đùa: “Đây có lẽ là lời từ chối nhanh gọn nhất trong đời tôi đấy.

Vậy, anh đã thích ai rồi sao?”
Phản ứng đầu tiên của Phương Hạo là phủ nhận: “Không, thì… tôi vẫn gặp gỡ người này người kia.

Tuy nhiên, tôi không muốn quen người trong ngành.

Quá phức tạp.”
Lang Phong gật gù, tỏ vẻ đã hiểu: “Được rồi.

Anh đã nói vậy thì tôi cũng từ bỏ thôi.”
Phương Hạo thấy cậu ta thoải mái như vậy thì trong lòng cũng bớt gánh nặng: “Nếu cậu còn độc thân thì tôi có thể giới thiệu đối tượng cho cậu.

Chắc chắn có rất nhiều người muốn theo đuổi cậu đấy.” Phương Hạo nghĩ thầm: Tôi ít nhất đã biết có một người rồi.
Anh nhớ tới Chu Kỳ Sâm – người đã bày tỏ sự yêu thích đối với Lang Phong ở Tụ Tương Duyên.

Tuy Chu Kỳ Sâm hay nói năng không suy nghĩ, mà Lang Phong lại là kiểu chính nhân quân tử, nhưng nói không chừng hai người họ lại bắt nhịp được với nhau.
Vừa nói, Phương Hạo vừa lục tìm trong điện thoại, kéo ra danh thiếp Wechat của Chu Kỳ Sâm: “Đây, bạn tôi, vẫn luôn muốn làm quen cậu.

Kết bạn chứ?”
Phương Hạo bình thường không phải là người thích làm mối, phần lớn thời gian anh là người bị mai mối, thế nhưng hôm nay anh cảm thấy có lỗi với Lang Phong nên muốn nhanh chóng thực hiện lời hứa của mình.
Lang Phong bật cười, vì lịch sự nên cũng đồng ý, nhưng rồi cậu ta nói thêm: “Tôi cảm thấy để tôi giới thiệu người cho anh thì khả thi hơn đấy.

Không phải anh không muốn quen người trong ngành sao? Có hứng thú với mấy anh chàng Hà Lan đẹp trai không? Tôi quen nhiều lắm.”
Hai người họ đều lấy điện thoại của mình ra lật coi.


Lang Phong trực tiếp mở album ảnh cho Phương Hạo xem từng người mà theo cảm nhận của cậu ta là điển trai.
Cuộc hẹn đi ăn vốn có chút mập mờ chớp mắt một cái đã biến thành đại hội mai mối, khiến Phương Hạo không nhịn được cười.
Lúc Trần Gia Dư từ khu vực nhộn nhịp nhất trong nhà ga hành khách T1 đi qua, đã trông thấy khung cảnh này.

Trong nhà hàng Ý, Phương Hạo mỉm cười, ngồi đối diện là Lang Phong tóc đen mắt đen, mặc đồng phục phi công, trên ngực đeo huy hiệu cánh bay của hãng KLM[1].

Chiếc mũ đặt trên bàn có lá cờ nhỏ ba màu đỏ, trắng, lam.

Bốn vạch màu bạc hiếm thấy trên cổ tay áo của cậu ta sáng tới chói mắt.

Tuy ngồi đối diện nhau nhưng hai chiếc đầu đã vượt qua bàn ăn mà chúi lại sát sạt, có vẻ như đang viết viết vẽ vẽ gì trên điện thoại.
Trong ấn tượng của Trần Gia Dư, Phương Hạo không mấy khi cười, đặc biệt là cười thoải mái, không chút phòng bị như bây giờ.

Ánh mắt Trần Gia Dư dừng lại lâu hơn một chút, kết quả Lang Phong là người ý thức được có Trần Gia Dư đang đứng ngoài cửa sổ trước.

Cậu ta không thật sự nhận ra Trần Gia Dư.

Thế nhưng cậu ta vừa ngước lên thì Phương Hạo cũng nhìn theo về hướng đó.
Trần Gia Dư biết bản thân cần bước tiếp về trước.

Vậy nên, anh khẽ gật đầu với hai người Phương Hạo rồi rời đi.
Có lẽ, Phương Hạo chỉ cần ngồi nguyên tại đó, bốn vạch là anh đi rồi, sẽ lại có bốn vạch mới tới.

Trần Gia Dư phì cười trước sự lo được lo mất của mình.

Từ trước tới nay, Phương Hạo và anh cùng lắm cũng chỉ được tính là bạn bè, không phải thực vật cộng sinh, càng không phải vệ tinh quay quanh hành tinh.

Không có anh, Phương Hạo vẫn như cũ sống cuộc sống của cậu ấy, hơn nữa dường như còn vui vẻ hơn.

Những điều anh vẫn bận tâm, dù là thể diện hay danh tiếng, trong thế giới của một số người vẫn mãi mãi chỉ là những điều nhỏ nhoi tới không đáng kể.

Là anh đã suy nghĩ quá nhiều, để rồi cuối cùng tự bị vây hãm trong suy nghĩ của chính mình.Chú thích:[1] Huy hiệu cánh bay của hãng KLM: Dưới đây là hình ảnh của một vài mẫu huy hiệu cánh bay của hãng KLM, có cả của phi công và tiếp viên
.


Bình luận

Truyện đang đọc