DẠT DÀO

“Cẩu nô tài, trẫm… Sao trên người lại mặc có mình cái này!” Thiệu Duẫn Kỳ trợn mắt nhìn Lạc Ảnh, những từ bị cấm thiếu chút nữa đều phun ra.

Lạc Ảnh nhìn thấy không có ai chú ý tới nơi này, không khỏi thở phào, đi đến phía sau ôm lấy hắn, mắt nhìn hai người bị ngược mơ hồ trong gương: “Thân thể ngươi không tiện, mặc đồ nữ ra đường, sẽ có người chú ý tới không đụng vào ngươi, cho nên tạm thời đành phải để bệ hạ thiệt thòi mặc như vậy!”

Thuận Duẫn Kỳ làm sao không nhận ra lí do từ chối từ y, trừng mắt muốn chửi người, lại bị Lạc Ảnh kéo vào bình phong mới vừa thay y phục, chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của hắn, hoàng đế bệ hạ không kịp phòng bị bị y tiến công, đầu lưỡi linh hoạt giảo lộng trong miệng, khiến bệ hạ choáng váng không thể phân biệt trời đất, tay ôm lấy thắt lưng người nọ, còn quan tâm mặc đồ nữ hay không chứ.

Sau một trận hôn sâu, vòng eo bệ hạ sớm đã yếu đuối, dâm ý trong thân thể như muốn trào ra, chỉ có thể dựa vào Lạc Ảnh mới không ngã xuống đất, môi bị y hôn đến sưng đỏ.

“Công tử cùng phu nhân thật là trai tài gái sắc nha, thật có phúc khí mà!” Chưởng quầy người tròn vo nhìn thấy hai vị quý nhân ra tay hào phóng, tươi cười toe toét, nịnh nọt bọn họ!

Lạc Ảnh như cười như không nhìn thoáng qua hoàng đế bệ hạ tuy rằng sắc mặt không tốt, nhưng không phản kháng nữa, tùy ý nói với chưởng quầy vài câu, ra khỏi cửa tiệm, đột nhiên cầm tay Thiệu Duẫn Kỳ, giữ chặt mặc hắn giãy dụa.

“Ngươi làm gì đó!” Thiệu Duẫn Kỳ giãy không ra, nhìn chung quanh, thấy có người qua lại, hai gò má đỏ lên, y sao có thể giữa ban ngày ban mặt thân mật như thế này.

Mặt không chút biến sắc nắm lấy tay hoàng đế bệ hạ đi về đám đông, Lạc Ảnh có chút không đứng đắn nói, “Làm gì à? Nắm tay bảo bối nương tử của ta đi dạo phố a, nương tử của ta xinh đẹp thế này, lại đang có thai, đương nhiên phải nắm chặt, nếu như bị nam nhân nào đó có tâm địa bất lương coi trọng, ta đây không phải thiệt thòi lớn sao!”

Nghe y nói xong, mặt Thiệu Duẫn Kỳ lại nóng lên rồi, thật sự có thể phỏng luôn, nhẹ giọng quát y, không giống nổi giận mà còn có phần làm nũng: “Khinh, ai, ai là nương tử của ngươi, ngươi không cần nói bậy, cẩn thận ta phạt ngươi!”

Hắn mặc y phục nữ tử búi tóc lên bằng trâm cài tóc đỏ thắm, bộ dáng không còn uy nghiêm như thường ngày, Lạc Ảnh lúc trước đã không quan tâm tới ‘phạt’ của hắn, càng đừng nói bây giờ, “Được, chờ trở về nhà, ở trên giường nương tử muốn phạt yêu tướng công thế nào liền phạt thế ấy, tướng công nhất định nghe lời!”

Đang đi trên ngã tư đường, Thiệu Duẫn Kỳ bị y nói lời hạ lưu, lại không thể tìm cách nào phát giận trên đường cái, huống hồ bây giờ bộ dạng này không thể khiến người khác chú ý quá nhiều, nếu có đại thần nào đó đi dạo phát hiện ra, vậy mất nhiều hơn được. Bệ hạ xấu hổ bỏ tay tiểu Lạc tử đang nắ ra, thở phì phò đi một mình phía trước, lập tức bị Lạc Ảnh kéo lại: “Nương tử không nhìn rõ đường, vẫn là để tướng công dắt đi!”

Nói xong, cũng không trêu đùa hoàng đế bệ hạ nữa, lôi kéo hắn đi về phía ngược lại.

Bị y gọi nương tử liên tục, trong lòng Thiệu Duẫn Kỳ vừa ngọt ngào vừa tức giận, ngã tư đường náo nhiệt ở hoàng thành khiến hắn hoa cả mắt, Lạc Ảnh thường mua vài món đồ ăn nho nhỏ chua chua khiến hắn vui vẻ trở lại, chút tức giận trong lòng mau chóng bay đi.

Đi một chút dừng một chút, đợi tới lúc màn đêm đã buông xuống, trên đường Lạc Ảnh còn diễn trò anh hùng cứu mỹ nhân, giúp đỡ một nữ nhân bị đám du côn đùa giỡn, bộ dáng người kia mới hai mươi, bề ngoài không giống nữ nhân Bắc Thiệu, nữ nhân kia ríu rít cảm ơn bọn họ, vội nhanh chóng rời đi, mà chuyện này cả hai cũng không để trong lòng.

Đi về phía Hỉ Thượng lâu, nhìn thấy khách nhiều như mây, sảnh lớn đầy ấp người nhốn nháo, bởi vì lần này bí mật xuất hành, Lạc Ảnh cũng không chuẩn bị sẵn chỗ, nhìn khắp nơi đều không có chỗ ngồi, đừng nói là phòng riêng, hai người đang chuẩn bị rời đi, chưa ra khỏi cửa đã bị người ngă cản, nhìn kỹ thì ra là nữ tử được cứu ban ngày kia.

“Hai vị ân nhân xin dừng bước!” Nàng ngăn bọn họ lại thi lễ, trên mặt vẫn là nụ cười nhẹ nhàng khéo léo: “Nói vậy hai vị cũng là đến Hỉ Thượng lâu của ta xem náo nhiệt đi, sảnh lớn đã ngồi đầy, hay là hai vị dời bước lên phòng riêng, cũng để cho ta đáp tạ ân tình buổi sáng!”

Thì ra nữ tử này, lại là chủ lâu!

Hai người cố ý đến xem náo nhiệt không cự tuyệt ý tốt của nàng, khiêm nhường đi tới phòng riêng trên lầu, có nữ tì bưng một quyển sổ ghi món ăn vào phòng, rồi lại im lặng lui ra ngoài, để hai người ở bên trong.

Thiệu Duẫn Kỳ nghiên cứu quyển sổ, phía trên viết vài cái tên, nhìn qua cũng thật mới mẻ, chờ ngọn đèn của lâu dần mờ đi, rốt cuộc hào hứng, nhìn giày gót nhọn ở nơi phát đèn sáng kia. Nơi này thật khiến hắn mở rộng tầm mắt, nữ tử ở đây xinh đẹp nhưng lại không có mùi dâm loạn, mỗi người đều toàn lực diễn trên đài, cho dù bên dưới truyền tới vài lời nói hạ lưu mặt cũng không đổi sắc, đương nhiên những tên lưu manh này đều bị hộ vệ cường tráng tống ra ngoài.

Đang bị những thứ mới mẻ hấp dẫn sự chú ý, Thiệu Duẫn Kỳ không chút để ý tới người ngồi bên cạnh trong bóng đêm nhỏ giọng đi tới bên người hắn, động tay động chân bế hắn ngồi lên người mình, để Thiệu Duẫn Kỳ dựa người vào ngực y.

“Làm gì đó!” Thiệu Duẫn Kỳ trong lúc hăng say bị người khác quấy nhiễu, mất hứng trừng mắt nhìn người tác quái phía sau.

Lạc Ảnh một tay nhấc quần hắn lên vuốt ve đùi trong bóng loáng, tay còn lại tiến vào trên người hắn mát xa hông, cái mũi để trên cổ ngửi ngửi, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng nói ra hai chữ bên tai hắn: “Làm ngươi!”

Bình luận

Truyện đang đọc