DẠT DÀO

Trở lại doanh trại, đối với chuyện Đại công tử mang theo một người nam nhân trở về, tất cả đều ăn ý giữ kín miệng không nói, Lạc Ảnh đột nhiên rời đi cũng không gây ảnh hưởng xấu gì tới kế hoạch, tất cả đều tiến hành thuận lợi.

Ba ngày sau, cửa hoàng thành Tây Sở mở rộng, tướng lãnh thủ thành nội ứng ngoại hợp, ở trên đại diện trảm đầu đại thái giám cáo mượn oai hùng, bày ra một loạt chứng cớ tiền thái tử bị tiên hoàng Tây Sở hãm hại, hoàng đế trên đại điện bị dọa sợ, làm một con phượng hoàng đỏ ở trong thâm cung Bắc Dương, còn chưa gặp loại chuyện đầy máu tanh thế này.

Yên ổn sau loạn lạc, ngôi vị hoàng đế Tây Sở không thể để trống, Lạc Ảnh chọn một người, không đợi bọn họ chủ trương đề cử y thượng vị, liền mang hoàng đế bệ hạ biến mất ở biên giới Tây Sở, nhắm thẳng tây bắc Bắc Thiệu mà đi.

Thiệu Duẫn Kỳ cầm trong tay hổ phù, tướng lĩnh Tây Bắc quân Ngô Mạnh do hắn bổ nhiệm, nắm đó ở trong cung cùng hắn vào sinh ra tử, cho nên hắn mới yên tâm đem mạch máu Bắc Thiệu là Tây Bắc quân giao cho người này. Lạc Ảnh cũng làm tròn bổn phận ở bên người hắn nhìn hắn chỉ điểm giang sơn, dùng thảo dược bồi bổ thân thể hắn. Để không gây rối loạn, đại quân Tây Bắc toàn bộ cải trang đi vào thành Bắc Thiệu trước, đến khi người trong thành cảm thấy bất thường, thành Bắc Thiệu đã bị vây ba mặt, không còn cách nào xoay chuyển trời đất.

Dự thân vương giãy dụa, ở trên cổng thành bắt thái hậu, sớm hay muộn cũng chết, sao không tiện tay đem theo người chịu chung.

Hoàng đế bệ hạ cưỡi ngựa vây quanh trung tâm, thấy trên cổ mẫu thân ruột thịt là thanh đao chói lọi, nét mặt cũng không thay đổi, mà nữ nhân bị uy hiếp kia, cho dù dao găm sắc bén trên cổ mặt cũng không lộ ra chút nào nhát gan.

“Không biết hoàng thúc có ý gì? Cưỡng ép mẫu hậu của trẫm chính là trọng tội, tội của hoàng thúc sẽ nặng thêm một bậc!”

“Ít giả bộ, Thiệu Duẫn Kỳ, lần này mạng ngươi lớn, bị ngươi chạy thoát! Không muốn nữ nhân này mất mạng, để chúng ta rời khỏi thành!”

Đáng lẽ tính toán này rất xuất sắc, chỉ tiếc gã tính toán sai người, dù sao hai người mẫu tử bọn họ vốn đều là máu lạnh chảy trong người, thái hậu nương nương cả đời không vì chuyện của mình làm hỏng đại sự của nhi tử đem cổ sát về phía dao, hành động không chút do dự của nàng làm tay chân Dự thân vương rối loạn, để thái hậu nương nương thoát khỏi tay gã. Lạc Ảnh vẫn luôn chú ý động tĩnh trên cổng thành quyết định nhanh chóng đoạt lấy tiễn trong tay binh tính bên cạnh, mũi tên nhọn lao nhanh về bàn tay đang cầm dao găm của Dự thân vương tạo nên tiếng la thảm thiết, làm trận phản loạn này hoàn toàn hạ màn!

Từ đầu tới cuối, dân chúng Bắc Thiệu đều không biết được bề trên của mình thiếu chút nữa có biến hóa, chỉ biết đế vương của bọn họ sau một khoảng thời gian yên lặng, liền troewr về thành minh quân quyết đoán khôn khéo kia. Còn có một chuyện đáng nói, là ‘Hỉ Thượng lâu’ được đích thân Hoàng thượng ban biển vàng ‘Nhất phẩm cư’! Ngày ấy kiệu rồng dừng trước cửa ‘Hỉ Thượng lâu’, đương kim thánh thượng tự mình vào bên trong ôm ra long tự duy nhất của Bắc Thiệu, chấn động mọi người, ban thưởng số tiền lớn không nói, còn được ban thưởng ngự biển, có thể nói là vô cùng nổi bật!

Lạc Ảnh khi rời đ, có thể nói là phong ba không ngừng, khiến Thiệu Duẫn Kỳ chút nữa mất ngôi vị hoàng đế không nói, thiếu chút nữa bị người ta phát hiện ra bí mật cấm kỵ, nhưng không phải không có lợi, ít nhất khối u ác tính của Bắc Thiệu được tóm đi, rửa sạch hoàn toàn cặn bã. Sau khi biết được thân phân thật sự của Lạc Ảnh, hoàng đế bệ hạ có chút không tự nhiên, dược tính trên người sau vài lần được Lạc Ảnh hầu hạ trên long sàn, thần sắc đã khôi phục, hơn nữa còn khiến hắn thích.

“Ô… Đừng… A… Lớn quá thô quá… Chơi chết ta… Ưm a…”

Lần phát tác cuối cùng, Lạc Ảnh ngắm thời gian đem bệ hạ lên long sàn, lặp lại động tác giao hoan cần thiết — đem long căn bệ hạ buộc lại, rồi chạy thẳng đến nội dung chính, côn th*t lập tức xâm nhập vào tiểu huyệt mềm mại kia, mạnh mẽ mà làm!

Hai chân trắng noản được để trên khuỷa tay, Thiệu Duẫn Kỳ tiếp nhận tiến công kịch liệt dưới thân thể, hai tay nắm chặt thành giường,ttaanm huyệt bị đỉnh quy đầu cứng rắn đâm vào vừa xót vừa thích khiến hắn không thể khống chế, “A… Nhẹ, đâm nhẹ chút… Muốn ngã xuống… A… Thoải mái quá… Ư…”

Lạc Ảnh cũng rất thoải mái, hoàng đế bệ hạ mỗi lần lên cơn trong cơ thể vừa nóng vừa mềm, mị thịt bên trong căng chặt, truy đuổi gắt gao côn th*t nóng bỏng, vô cùng thích thú, tiếng nước ‘xì xì’ bên tai không dứt, vô cùng dâm mỹ. Thời điểm cuối cùng, Lạc Ảnh rút thứ to lớn kia ra để bệ hạ ghé vào giường, nâng thắt lưng hắn lên để mông nhếch cao, nơi còn đang sưng chưa tan ấy lập tức bị xâm nhập vào. Tư thế này là điều bệ hạ không thích nhất, quỳ nằm úp sấp để Lạc Ảnh đâm vào phía sau khiến hắn cảm thấy thẹn thùng, mang tới cảm giác như động vật giao phối, khiến hắn cực kỳ chán ghét, nhưng va chạm mạnh mẽ phía sau làm hắn không nghĩ được nhiều, cảm giác kháng cự cùng vui sướng đan xen cùng một chỗ, khơi dậy từng đợt run rẩy.

“Đừng như vậy… Ưm a… Tiểu Lạc tử… Trẫm… A… Ta không muốn như vậy… Ô… Nơi đó…”

Bình luận

Truyện đang đọc