DẤU CHÂN THỜI GIAN


"Cô Trịnh là người bản địa ở đây?"
"Đúng vậy, tôi là người Cổ Lãng Tự."
"Sống một thời gian dài ở một nơi văn nghệ như này, quả nhiên khí chất cũng khác thường." Vu Bân khá khéo léo khen ngợi Trịnh Thanh.
"Đảo nhỏ bé của chúng tôi, ở thành phố lớn Thượng Hải tốt hơn nhiều."
"Áp lực công việc ở các thành phố lớn cũng rất lớn, quan hệ người với người không được gần gũi, giao thông tắc nghẽn, chất lượng không khí cũng không được trong lành, thật sự không thấy được tốt ở điểm nào." Vu Bân tiếc nuối lắc đầu, "So với Thượng Hải, tôi lại thích ở đây hơn."
"Nếu như hàng ngày anh ở đây thì anh sẽ cảm thấy nhạt nhẽo thôi.

Cho dù tôi mở quán cafe nhưng thường cũng chỉ có buổi tối cuối tuần và các ngày nghỉ sẽ đông người hơn một chút."
"Cho nên em mới hát để giết thời gian?"
Trịnh Thanh cười ngại ngùng, " Đó thật sự là tôi hát chơi, nếu như anh Vu thích nghe nhạc có thể qua đây vào buổi tối, chỗ chúng tôi có ca sĩ hát chính, hát chuyên nghiệp hơn tôi rất nhiều."
Lúc này, nhân viên phục vụ tới đưa cho Trịnh Thanh chiếc điện thoại cô vừa đặt ở quầy pha chế, "Chị Thanh, chuông báo thức của chị kêu rồi."
Trịnh Thanh tắt đồng hồ báo thức, "Anh Vu, anh ngồi ở đây uống cafe, con gái tôi tan học rồi, tôi phải đến trường đón con bé."
"OK, cứ tự nhiên."
Sau khi Trịnh Thanh rời đi, Vu Bân cũng ngồi một lúc cảm thấy vô vị rồi gọi phục vụ tính tiền.

"Con gái của cô chủ các bạn vẫn còn rất nhỏ sao, vẫn còn phải đón hàng ngày?" Vu Bân tình cờ hỏi một câu.

"Không còn nhỏ nữa, đã học THPT rồi, tình cảm của hai mẹ con rất tốt, trường học cách đây cũng không xa, cô chủ của chúng tôi vẫn thường xuyên đưa đón."
Vu Bân gật đầu, "Thay tôi chuyển lời tới cô chủ của các bạn, cafe Blue Mountain cô ấy pha rất ngon."

"Vậng ạ, anh đi thong thả."
Buổi tối cuối tuần thường đông khách, Trịnh Thanh đón Tống Thi Kiều về nhà.

Sau khi nấu bữa tối cho con bé, cô lại tới quán cafe.

Vừa tới quán, quả nhiên khách rất đông, chỉ có mỗi nhân viên Ôn Ninh bận rộn không ngớt chân tay.

"Tiểu Ninh, chị đến rồi, còn những gì chưa làm?"
"Hai ly mocha, 1 ly Mandheling, 1 ly Blue Mountain....".

Nhắc tới Blue Mountain, Ôn Ninh đột nhiên nhớ tới lời mà Vu Bân muốn chuyển cho cô, "Đúng rồi, vị khách buổi chiều muốn chuyển lời tới chị, cafe chị pha rất ngon."
Trịnh Thanh quay đầu nhìn về phía Vu Bân ngồi buổi chiều, giờ đã thay vào đó là một đôi tình nhân khác, "Vậy sao, sau khi chị đi anh ấy ngồi lâu không?"
"Khoảng 10 phút gì đó cũng đi luôn."
"Ồ." Trịnh Thanh nhìn vào menu có vị khách gọi bia, "Tiểu Ninh, em nhanh mang bia tới bàn số 3 đi."
"Vâng."
Trịnh Thanh làm xong cafe, ca sĩ hát chính trên sân khấu đã bắt đầu chỉnh âm trên cây đàn guitar của cậu ấy.

Sau khi chỉnh âm xong, quán cafe lại vang lên tiếng hát du dương.

"Nếu như anh Vu thích nghe hát, có thể đến đây vào buổi tối, ở chỗ chúng tôi có ca sĩ chuyên hát, chuyên nghiệp hơn tôi rất nhiều." Trịnh Thanh nhớ lại lời mời cũng chẳng tính là chính thức của mình, tối nay anh ấy sẽ tới chứ?
Hôm ấy, đến khi đóng cửa quán, Trịnh Thanh vẫn không gặp lại Vu Bân.

Ngoài việc hàng ngày chăm sóc con gái, thời gian còn lại Trịnh Thanh đều làm việc ở quán cafe, hàng ngày đều lặp lại như vậy, đã đón đưa bao nhiêu khách du lịch từ Nam tới Bắc đến Cổ Lãng Tự.

Chiếc chuông gió ngoài cửa quán phát ra âm thanh lách cách, Trịnh Thanh đang ngồi bên cửa sổ đọc sách, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, một gương mặt có chút quen thuộc lọt vào tầm mắt của cô.

Thấy Trịnh Thanh ngây người, Vu Bân mỉm cười nhìn cô, "Chủ quán, cho một ly Blue Mountain."
Cafe Blue Moutain, Trịnh Thanh mới sực nhớ ra anh, "Là anh...!Vừa rồi tôi cảm thấy quen mắt...!Anh ngồi đi, tôi đi pha cafe." Nói rồi cô đứng lên đi về phía quầy pha chế.

Vu Bân tìm một chỗ ngồi xuống, ánh mắt vẫn nhìn theo Trịnh Thanh đang tất bật ở quầy pha chế, đến khi cô làm xong cafe rồi quay lại.

Trịnh Thanh đặt cafe xuống dưới bàn, "Hôm nay cũng không phải cuối tuần, sao anh lại có thời gian qua đây?"
"Quãng thời gian trước thật ra tôi vẫn luôn muốn qua đây, nhưng công việc quá bận, mấy hôm nay nhẹ nhàng hơn chút nên muốn qua đây ngồi một lát."
"Anh làm việc gì mà bận như vậy?"

Vu Bân hơi cau mắt nhìn Trịnh Thanh, "Quả nhiên không chú ý đến danh thiếp của tôi, trên đó đều đã ghi hết rồi."
Trịnh Thanh ngại ngùng cười, "Hình như lúc đó tôi chỉ xem tên."
"Tôi làm bất động sản, vừa hay có dự án ở Hạ Môn."
"Ồ, vậy thì chắc cũng không ở đây lâu."
"Tôi đã ở đây sắp 4 tháng rồi, còn khoảng 2 tháng nữa có thể nghiệm thu dự án, xong xuôi thì tôi về Thượng Hải."
"Vậy phải tranh thủ đi thăm quan các địa danh của Hạ Môn."
"Cũng không định đi chỗ nào khác, cũng không biết vì sao, tôi chỉ muốn tới chỗ của em."
"Trịnh Thanh đưa mắt lên vừa hay gặp phải ánh mắt sâu thẳm của Vu Bân, cô vuốt nhẹ tóc mai, cười nhẹ.

Uống hết một ly cafe, Vu Bân nhìn đồng hồ, "Hôm nay em có phải đi đón con không?"
Trịnh Thanh gật đầu, "Tôi có."
"Tôi nhớ lần trước là cuối tuần, con gái em cũng phải đi học sao?"
"Cuối tuần con bé học đàn piano."
"Thật là một người mẹ có trách nhiệm, vậy nhà em..."
"Anh ấy qua đời rồi, tôi một mình chăm sóc con gái."
Câu trả lời của Trịnh Thanh khiến Vu Bân không quá bất ngờ, ngược lại có chút vui vẻ, "Xin lỗi, em xem tôi lại..."
"Không sao, đã là việc của rất nhiều năm về trước rồi."
Trịnh Thanh liếc nhìn thời gian trên điện thoại, còn khoảng hơn 2 tiếng nữa Tống Thi Kiều mới tan học.

Vì để được ở lâu thêm một chút với Trịnh Thanh, Vu Bân ăn trưa rồi mới lên đảo, cho nên bây giờ thời gian vẫn còn sớm.

Không khí đột nhiên trầm xuống.

Trịnh Thanh đột nhiên đề nghị để phá vỡ bầu không khí ngại ngùng, "Anh có muốn đi dạo ven biển không?"

Mắt Vu Bân sáng rực, "Đương nhiên, em có thời gian chứ?"
"Còn hơn hai tiếng nữa con gái tôi mới tan học."
Vu Bân lấy ví trong túi áo vest ra, "Vậy tôi thanh toán nhé."
Trịnh Thanh xua tay, "Không cần nữa, coi như tôi mời anh ly cafe này."
Khách sạn mà Vu Bân ở Hạ Môn, đứng trước cửa sổ có thể nhìn ra biển, nhưng hôm nay cùng với Trịnh Thanh đi dạo ven biển ở Cổ Lãng Tự, cảm giác hoàn toàn không giống nhau.

"Cổ Lãng Tự bốn bên đều là biển, nước biển cuộn lên thành từng đọt sóng..." Đi bên bờ biển, Trịnh Thanh không kìm lòng ngân nga bài hát này.

Thấy Vu Bân ngây người, cô dừng lại, "Anh đã nghe ca khúc này chưa, Sóng Cổ Lãng Tự."
"Đương nhiên đã từng nghe, ai ở độ tuổi của chúng ta cũng đều nghe qua bài hát này."
"Anh Vu năm nay bao nhiêu tuổi, nhìn thì thấy vẫn còn trẻ."
"Em thật biết nói chuyện, 41 rồi còn trẻ gì nữa?"
"Tôi thật sự không nhìn ra, rất trẻ."
"Em thì sao, khoảng 30 tuổi đúng không?" Rõ ràng biết cô ấy đã có con gái học THPT, không thể nào trẻ như vậy, Vu Bân vẫn nói như vậy.

"Con gái tôi đã vào lớp 11 rồi, sao có thể 30 chứ, tôi ít hơn anh 1 tuổi."
"Nhìn em thật sự vẫn còn rất trẻ, điều đó cho thấy Cổ Lãng Tự là nơi thật biết dưỡng người."
Trịnh Thanh cười, "Tôi thấy anh cũng thật biết nói chuyện đó.".


Bình luận

Truyện đang đọc