DẤU CHÂN THỜI GIAN


“Anh như này là đang làm gì vậy?” Cầu hôn bất ngờ, khiến Trịnh Thanh trong chốc lát không biết phải làm thế nào.
“Đương nhiên là anh đang cầu hôn.”
Trịnh Thanh kéo anh đứng dậy, “Trước khi làm rõ mọi việc, em không thể đồng ý lấy anh.”
“Em còn làm rõ gì nữa, đến phòng khách ngồi rồi nói từ từ, đừng đứng ở cửa nữa.”
Trịnh Thanh đặt túi xuống, ngồi xuống ghế sofa, nhìn Thẩm Diệu Đông, “Người nhà anh biết anh đến tìm em không?”
“Đương nhiên biết rồi, anh đã thuyết phục mọi người được rồi.” Thẩm Diệu Đông mở to mắt nói dối, trong ánh mắt không có một chút sợ hãi.
“Vậy sao?” Trịnh Thanh rất hoài nghi tính chân thực trong câu nói của anh, “Hôm đó thái độ của mẹ anh như vậy, sao đột nhiên lại bị anh thuyết phục?”
“Anh đã nói với em rồi, chỉ cần là anh thích, cuối cùng họ cũng phải chấp nhận.”
“Anh ở đây bao lâu rồi, anh không cần đi làm sao?”
“Anh ở đây được mấy ngày rồi, gần đây quá mệt mỏi, ở đây nghỉ ngơi, chẳng phải em đang tìm trăm phương ngàn kế để trốn anh sao, anh phải ở nhà đợi em về.”
Thất biểu cảm trên gương mặt Thẩm Diệu Đông rất chân thành, Trịnh Thanh không nhìn ra bất kỳ một kẽ hở nào, “Sao anh lại có chìa khóa ở đây?”
“Chẳng phải chìa khóa dự phòng vẫn được treo ở ngách cửa sao, lúc sau anh đi quên không để lại chỗ cũ, nên mang theo luôn.” Thẩm Diệu Đông cầm chiếc nhẫn lên lần nữa, “Đã hỏi xong hết các vấn đề rồi, vậy bây giờ đến lượt anh, chúng ta kết hôn đi.”
Trịnh Thanh nhìn chiếc nhẫn trong tay anh, viên kim cương lớn đang phát sáng, vừa nhìn là biết nó không hề rẻ, “Người nhà anh biết anh sẽ kết hôn với em chưa?”
Thẩm Diệu Đông nhún vai, “Dù sao họ nói việc của anh tự anh làm, sẽ không can dự vào chúng ta nữa.”

“Rốt cục anh đã làm gì với bố mẹ anh, khiến thái độ của họ xoay chuyển 180 độ vậy.”
“Này thì em không cần biết.

Anh cầm nhẫn đến mỏi tay rồi, anh đeo vào giúp em nhé.” Chơi đợi Trịnh Thanh kịp phản ứng, Thẩm Diệu Đông đã kéo tay trái của cô, đeo chiếc nhẫn vào, “Kích thước có vừa không, nhân viên trong cửa hàng nói có thể thay đổi kích thước được.”
Trịnh Thanh nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út, “Nhất định phải lập tức kết hôn sao?”
Thẩm Diệu Đông gật đầu, ánh mắt kiên định.
“Hơi gấp quá, dù sao bố mẹ anh cũng không phản đối nữa, hay là chúng ta đợi thêm một thời gian nữa đi.”
“Anh xuất sắc như vậy, em không sợ anh bị người khác cướp đi sao?” Thẩm Diệu Đông ôm chặt Trịnh Thanh, cọ xát nhẹ lên cổ cô.
“Ngứa, đáng ghét, nhanh buông em ra...”
“Vậy em đồng ý lấy anh đi.”
“Được, được, em đồng ý.”
Cuối cùng cũng đạt được mục đích, Thẩm Diệu Đông bổ nhào ép Trịnh Thanh xuống ghế sofa, “Vậy ngày mai chúng ta đi đăng kí kết hôn, em thành vợ anh rồi.”
Trịnh Thanh quay đầu qua, nhìn Summer đang nhìn chằm chằm hai người, nở một nụ cười giòn tan, “Summer, con nhìn gì vậy?”
Thẩm Diệu Đông lấy tay quay đầu Summer sang hướng khác, “Summer, vô lễ không được nhìn.”
Trước khi đến Hạ Môn lần này, Thẩm Diệu Đông đã chuẩn bị sẵn cho việc đăng kí kết hôn với Trịnh Thanh, anh nhờ dì Trần lấy giúp hộ khẩu, sau đó mới lên máy bay.

Đến Hạ Môn, việc đầu tiên anh làm là đến trung tâm thương mại mua nhẫn cầu hôn, rút 5 vạn tiền mặt, bởi vì không hẹn trước, nên đây là số tiền cao nhất mà anh có thể rút trong ngày.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, hôm sau tất cả các tài khoản của anh đều bị đóng băng, không có cách nào rút tiền mặt.
Đi ra khỏi cục dân chính, Trịnh Thanh cầm giấy chứng nhận kết hôn trên tay Thẩm Diệu Đông đặt vào trong túi, “Hai quyển màu đó, có gì mà đáng nhìn.”
Lúc này Thẩm Diệu Đông đang mừng thầm, nếu để Trịnh Thanh biết, cô vừa rồi đã kết hôn với người đàn ông trên người chỉ có 5 vạn tệ, không biết có cảm thấy như mình bị giặc cướp không.

Anh khoác vai Trịnh Thanh, “Có thể hợp pháp gọi em là vợ rồi, hôm nay chúng ta phải chúc mừng mới được.

Lát nữa em muốn ăn gì, anh – chồng em sẽ mời em.”
Trịnh Thanh nhìn đồng hồ, “Đều tại anh, em đã hơn 2 tháng chưa đến phòng tập khiêu vũ rồi, còn ăn cái gì nữa, em đã hẹn cô giáo hôm nay lên lớp rồi.”
“Vậy thì cũng phải ăn chút gì đó chứ.”

“Bên đây có một quán ăn vặt, ăn tạm chút gì đó.”
Quay về đảo, Trịnh Thanh đến phòng tập.

Là một kẻ lang thang thất nghiệp, Thẩm Diệu Đông chỉ có thể ngoan ngoãn ở nhà, cũng may trong nhà còn có một con chó cũng không có việc gì làm.

Bình thường bận tới tối mắt tối mũi, đột nhiên lại nhàn nhã, anh nghĩ phải tìm việc gì đó cho mình làm, “Summer, hay là chúng ta ra ngoài đi dạo, tiện thể đến xem mẹ con.”
Summer kêu hai tiếng, nhảy từ sofa xuống, Thẩm Diệu Đông cười lên, “Xem ra mày còn tích cực hơn tao.”
Đưa Summer đi dạo mấy vòng bờ ven biển, anh đoán Trịnh Thanh cũng sắp hết giờ, Thẩm Diệu Đông dắt Summer đến phòng tập khiêu vũ.

Nhân viên ở đây nhìn thấy Summer thì đùa với nó, “Đã lâu không thấy Summer, lớn như này rồi.”
“À...Trịnh Thanh vẫn chưa tan học sao?” Thẩm Diệu Đông hỏi nhân viên.
“Chị ấy vừa tan học rồi ạ, chắc là đang trong phòng thay đồ.

Hình như em gặp anh mấy lần, đều là đến đợi chị Thanh.”
“Đúng vậy, trí nhớ của em rất tốt.”
“Anh không phải là người Cổ Lãng Tự chúng em đúng không, trước đây em chưa từng thấy anh.”
“Bây giờ cũng tính là con rể Cổ Lãng Tự rồi.”
Lúc này người con gái hiểu ra, “A, thì ra anh là chồng chị Thanh.”

Lúc này, Trịnh Thanh đi ra từ phòng thay đồ, Summer nhìn thấy Trịnh Thanh, liền giựt mạnh sợi dây đang trói nó, chạy vào trong phòng.
“Summer, sao con lại chạy tới đây?” Trịnh Thanh nhìn theo ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Diệu Đông đang đứng ngoài cửa.
“Sao anh lại chạy tới đây, không dễ gì mới được nghỉ ngơi, anh ở nhà nghỉ ngơi đi chứ.” Trịnh Thanh đi đến bên Thẩm Diệu Đông, nói với anh.
“Anh ở nhà thấy hơi vô vị, nên đưa Summer ra ngoài đi dạo.”
Sau khi Trịnh Thanh chào nhân viên, khoác tay Thẩm Diệu Đông rời đi.
“Anh xem anh, căn bản không nhàn hạ được, hay là anh ở đây thêm mấy ngày thì quay về đi làm đi.” Trịnh Thanh vừa đi vừa nói.
Thẩm Diệu Đông dừng bước, “Vậy nếu như anh về Bắc Kinh, chúng ta lại phải chia xa, hôm nay chúng ta vừa mới kết hôn.”
Trịnh Thanh không phải là không biết, “Vậy anh có thể ở lại Hạ Môn làm việc không?”
Vừa hay cũng là Thẩm Diệu Đông muốn hỏi, “Em thì sao, em đã từng suy nghĩ tới việc sẽ rời khỏi Hạ Môn chưa?” Cho dù sau này anh có quay về Thẩm Thị hay là đến công ty khác hoặc là tự mình mở công ty, nhưng để làm nên sự nghiệp lớn, ở Hạ Môn không có khả năng.
Trịnh Thanh lắc đầu, “Em vẫn chưa từng nghĩ tới vấn đề này.” Cô thậm chí còn cảm thấy có chút nực cười, vấn đề hiện thực như vậy bày ra trước mặt hai người, mà cô lại vì một phút kích động, đã đăng kí kết hôn với anh.
Quan sát được nét lo âu trên khuôn mặt Trịnh Thanh, ngược lại Thẩm Diệu Đông lại như một người không sao cả, “Không sao, gần đây anh đang có một dự án ở Hạ Môn, tạm thời chúng ta không cần phải chia xa.”
Một vầng sáng lóe lên trước mắt Trịnh Thanh, “Thật sao?”
“Đương nhiên là thật.”
Trịnh Thanh vui mừng kiễng chân, hôn vào má Thẩm Diệu Đông..


Bình luận

Truyện đang đọc