Tuy nhiên, Hồn Đạo Thôi Tiến Khí mà Hoắc Vũ Hạo đang dùng chỉ là Hồn Đạo Khí cấp một thôi, mặc dù sau khi rót Hạo Đông Lực vào, nháy mắt tốc độ của cả hai tăng đến cực hạn nhưng khó mà duy trì lâu được, nếu tiếp tục sử dụng thì nó sẽ vỡ nát, nên Hoắc Vũ Hạo không còn cách nào khác đành ngưng dùng. Khi Vương Đông thì vương cánh tăng tốc bay lên, Hoắc Vũ Hạo lập tức toàn lực truyền hồn lực vào giúp cả hai bay đi với tốc độ nhanh nhất.
Lúc này sáu tên đang ẩn núp ở phía xa cũng hoàn hồn lại, cả bọn lập tức từ rừng cây bay ra, sau đó khắp nơi lóe ra ánh sáng Hồn Hoàn vô cùng rực rỡ, trong đó có năm người có năm Hồn Hoàn, người còn lại có đến sáu Hồn Hoàn. Ba người trong đó lập tức bay lên trên cao hiển nhiên là vừa thi triển Hồn Kỹ phi hành rồi. Nháy mắt sau, cả sáu tên đồng loạt đuổi theo Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông.
Thực lực hai bên chênh lệch quá kinh khủng, cho dù Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đã lợi dụng sự bất ngờ để bỏ chạy trước nhưng khoảng cách hai bên càng lúc càng rút ngắn lại.
Hạo Đông Lực đúng là mạnh đó, nhưng với thực lực của cả hai hiện giờ có dung hợp lại cũng chỉ ngang ngửa một hồn sư có ba Hồn Hoàn mà thôi. So với bọn người kia hoàn toàn không có chút hi vọng chiến thắng.
Ba tên bay trên không trung nhanh chóng rút ngắn khoảng cách, và cả ba đều là cường giả bậc Hồn Vương. Lúc này Vương Đông đã bay lên cách mặt đất khoảng năm mươi thước, từ khoảng cách này kẻ thù từ dưới mặt đất sẽ khó mà tấn công bọn họ được. Tuy nhiên vì phi hành nên tốc độ của Vương Đông chậm hơn những người dưới mặt đất một chút.
Hiện giờ bọn họ còn cách cửa phía bắc thành Sử Lai Khắc đến mấy ngàn thước.
Hoắc Vũ Hạo vung tay lên, một luồng ánh sáng màu đỏ từ tay hắn bắn ra ngoài, ánh sáng màu đỏ lóe lên một cách rực rỡ bay cao đến trên vài trăm thước mới nổ tung lên hóa thành vô số điểm sáng màu hồng và không ngừng lan rộng ra xung quanh.
Sáu tên kia, bao gồm cả ba tên đang bay trên không trung khi thấy một màn này cũng biến sắc, hắn nhịn không được gầm nhẹ một tiếng:
- Không phải nói hắn chỉ là một tên đệ tử hạch tâm thôi sao, đây rõ ràng là tín hiệu cầu cứu của học viện Sử Lai Khắc. Nhanh lên, mau giết chết bọn hắn, chúng ta phải rút nhanh thôi.
Câu cuối cùng hắn còn rót hồn lực vào để câu nói vang to và xa hơn.
Mặc dù đây chỉ là ngoại vô thành Sử Lai Khắc, nhưng thành Sử Lai Khắc cũng tương đương với học viện Sử Lai Khắc a.
Mà học viện Sử Lai Khắc thì sao? Chỉ cần một người trong đội ngũ cấp cao của bọn họ đến đã có thể dễ dàng bóp chết bọn họ rồi. Thế nên bọn họ căn bản không còn thời gian để lãng phí.
Nghe tên Hồn Đế rống to một câu cuối cùng thì một trong ba gã Hồn Vương đang bay trên bầu trời lập tức phát động Hồn Kỹ.
Hắn có năm Hồn Hoàn, màu sắc lần lượt là một trắng, hai vàng, hai tím. Hồn Kỹ hắn đang chuẩn bị sử dụng chính là từ Hồn Hoàn thứ tư, cũng là Hồn Hoàn ngàn năm màu tím.
Một ánh sáng màu tím đậm bất ngờ từ đôi cánh của hắn tỏa ra xung quanh, hai cánh vẫn không ngừng vỗ đập. Cả người hắn đột nhiên tăng tốc bay thẳng về phía Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo.
Hắn hoàn toàn tự tin với tu vi của mình, chỉ cần đuổi kịp hai tên nhóc kia thì một kích tất sát.
Có điều, vì tự tin quá mà hắn quên đi một chuyện, cả Vương Đông lẫn Hoắc Vũ Hạo đều còn nhỏ nhưng dù sao bọn chúng cũng là đệ tử hạch tâm của học viện Sử Lai Khắc a. Hơn nữa có chuyện này hắn không biết, Hoắc Vũ Hạo vừa khiến cả các thành viên cao cấp của học viện mở ra hội nghị Hải Thần Các a.
Mắt thấy kẻ địch đang càng lúc càng đến gần, lúc này Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông chỉ còn cách toàn lực phối hợp với nhau. Vương Đông ra sức bay về phía trước, còn Hoắc Vũ Hạo thì cố gắng trèo lên, tay trái hôm chặt bả vai Vương Đông, còn tay phải thì chỉ về phía đối thủ.
Vì thời gian quá gấp nên Hoắc Vũ Hạo chỉ kịp lấy ra Định Trang Hồn Đạo Nỗ trong tay áo mà thôi.
Sau khi hắn giơ tay lên, ba khẩu pháo nhỏ trong hộp kim loại lập tức xuất hiện, hồn lực vừa được rót vào thì từng mũi tên bắn ra nhanh như điện.
Mà ba mũi tên đó đều đen nhánh một màu nhờ thế nên trong đêm tối mới không bị phản quang. Hơn nữa, lúc chế tạo nó, Phàm Vũ đã đặc biệt hướng dẫn Hoắc Vũ Hạo làm sao cho âm thanh khi bắn ra được giảm xuống một mức thấp nhất, cho nên lúc này tên đã bay đi mà hoàn toàn không có chút tiếng động nào.
Đây cũng là ưu điểm của Định Trang Hồn Đạo Khí. Nếu là những Hồn Đạo Khí bình thường thì cho dù mũi tên có đen đến mức nào, lúc bắn đi cũng sẽ phát ra một chút ánh sáng. Chỉ duy nhất Định Trang Hồn Đạo Khí là ngoại lệ.
Nhưng nếu là người khác, trong bầu trời tối đen thế này tuyệt đối sẽ không lấy Định Trang Hồn Đạo Khí ra sử dụng, chỉ có Hoắc Vũ Hạo có tinh thần dò xét vô cùng đặc biệt kia mới có thể làm được chuyện này thôi.
Lúc này Vương Đông đang tăng tốc bay cũng có chút giảm lại, hồn lực trong cơ thể hai người lập tức đổi chiều.
Hai tròng mắt Hoắc Vũ Hạo từ từ lóe ra ánh sáng màu tím ánh kim, vì muốn giữ lại cái mạng nên hắn không hề nương tay, xuất chiêu xong lập tức đảo lại chiều hồn lực giúp Vương Đông tiếp tục tăng tốc.
Mà tên Hồn Vương đang đuổi theo bọn họ cũng không ngờ Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông dám dừng lại mà đánh về hắn cho nên cũng có chút bất ngờ. Đừng vi tu vi bậc Hồn Vương của hắn làm hoảng hồn, thật ra trong học viện Sử Lai Khắc cũng không thiếu hồn sư bậc Hồn Vương, hơn nữa Hồn Hoàn cao cấp nhất của hắn cũng chỉ là từ Hồn Thú ngàn năm thôi, cho nên về phương diện tinh thần lực hắn không có chút đặc biệt nào.
Lúc trước Hoắc Vũ Hạo chỉ mới có một Hồn Hoàn mà vẫn có thể liên thủ với Vương Đông tận dụng tích tắc thời gian mà sử dụng Linh Hồn Trùng Kích tấn công Mã Tiểu Đào, đừng nói chi hiện giờ thực lực cả hai đã có một bước tăng vọt về chất.
Tên Hồn Vương vừa tăng tốc bay như điên đuổi theo hai người Hoắc Vũ Hạo chỉ bất ngờ cảm thấy đầu mình như vừa đập vào một bức tường cứng, sau đó hét lên đau đớn, mũi mà miệng không ngừng chảy máu, Hồn Kỹ có tác dụng gia tăng tố độ cũng bị cắt ngang.
Tích tắc sau đó, ba mũi tên đen nhánh ban nãy lặng yên bắn vào người hắn và phát ra một tiếng nổ khủng khiếp, sau đó một luồng sương mù màu đen xuất hiện che khuất tầm nhìn của hắn.
Hoắc Vũ Hạo biết Hồn Đạo Khí cấp một hắn đang dùng cho dù bắn trúng tên Hồn Vương kia cũng không thể nào làm hắn bị thương được nên chỉ còn cách quấy nhiễu hắn mà thôi.
Sau khi tên Hồn Vương kia bị trúng chiêu dừng lại thì khoảng cách của hai bên lại một lần nữa được kéo dãn ra. Hơn nữa Vương Đông còn bảo Vương Đông chẳng những bay nhanh về trước mà còn không nhừng tăng độ cao lên, cố gắng hết sức không để ba tên ở dưới đất công kích được. Bởi vì ở dưới đấy có một tên Hồn Đế a.
Nhưng, những tên đang truy đuổi bọn hắn trên không cũng không yếu, tất cả đều là cường giả bậc Hồn Vương a! Mặc dù cấp độ Hồn Hoàn không cao nhưng người ta vẫn là Hồn Vương hàng thật giá thật. Hai tên Hồn Vương phía sau nhanh chóng đuổi kịp đến chỗ tên Hồn Vương vừa bị Hoắc Vũ Hạo dùng Linh Hồn Trùng Kích công kích, sau đó cả ba lại tiếp tục tăng tốc. Lúc này khoảng cách giữa hai bên còn không được năm mươi thước.
- Vương Đông, bay thẳng lên.
Hoắc Vũ Hạo quát một tiếng, sau đó hai Hồn Hoàn dưới chân hắn nháy mắt hóa thành một. Ở bên dưới lớp áo đồng phục, hai màu xanh biếc và trắng bạch trên hình xăm cùng kết hợp lại, một luồng áp lực vô hình từ từ lan tỏa.
Nhờ Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng của Hoắc Vũ Hạo nên Vương Đông hoàn toàn biết rõ tốc độ của những người đang đuổi theo phía sau nên lúc này hắn đã có chút tuyệt vọng rồi.
Dù sao thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, bọn hắn một người hai Hồn Hoàn, một người ba Hồn Hoàn, cho dù thiên phú cực cao cũng không thể nào đánh thắng được ba Hồn Vương. Huống chi, nếu giờ bọn hắn rơi xuống, thì bên dưới còn hai Hồn Vương và một Hồn Đế đang chờ sẵn nữa.
Mặc dù đã báo tin tức về học viện, nhưng chưa chắc sẽ có người đến ngay lập tức. Lúc này bọn họ chỉ còn cách thành Sử Lai Khắc không đến hai ngàn thước, nhưng hai ngàn thước này xa vời vô cùng.
Vì trong lòng hắn đã hết cách nên đành hoàn toàn làm theo những gì Hoắc Vũ Hạo nói. Hắn lập tức vương người lên cao bay lên như diều gặp gió. Có điều vì bay lên cao nên lực cản khá mạnh, nhưng Hồn Đạo Thôi Tiến Khí của Hoắc Vũ Hạo đã nguội đi một chút rồi nên Hoắc Vũ Hạo lập tức lấy ra dùng tiếp, nháy mắt tốc độ của cả hai lại một lần nữa đạt đến mức độ cao nhất, tích tắc sau cả hai đã lên cao thêm được trăm mét.
Hiện giờ, có lẽ bọn họ đã bay lên hơn ba trăm mét rồi, từ đây nhìn xuống thành Sử Lai Khắc đèn đóm sáng rực một bầu trời.
Bất quá đến đây Vương Đông cũng đã có chút cạn sức, Hồn Đạo Thôi Tiến Khí cũng không ngoại lệ, cho nên tốc độ của hai người lại dần chậm xuống.
- Mở hai cánh ra.
Hoắc Vũ Hạo chỉ huy Vương Đông.
Vương Đông nghe thấy thế liền giật mình, mở cánh ra không phải sẽ giảm tốc độ xuống sao? Cùng lắm chỉ có thể lơ lửng trên không trung mà thôi.
Tuy nhiên, dưới sự tín nhiệm tuyệt đối với Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông vẫn lập tức làm theo. Hai cánh vừa mở ra tốc độ liền chậm lại. Mà trong lúc này, ba tên Hồn Vương cũng đã đuổi gần đến.
- Năm, bốn, ba, hai, một...
Hoắc Vũ Hạo thầm đếm ngược trong lòng, mà cũng đúng lúc này, Vương Đông đột nhiên kinh hoảng phát hiện Hạo Đông Lực của mình và Hoắc Vũ Hạo dung hợp đang điên cuồng chảy sang người Hoắc Vũ Hạo.
Bề ngoài Hoắc Vũ Hạo vẫn giữ vẻ bình tĩnh không biểu lộ chút cảm xúc nào, nhưng Vương Đông có cảm giác hắn giống như cái bong bóng đang không ngừng được thổi phình lên. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hắn muốn làm gì đây?
Khi ba tên kia đuổi đến cách bọn họ hai mươi thước thì Hồn Hoàn dưới chân bọn họ cũng sáng lên.
Mười lăm thước, Hồn Kỹ của bọn họ đã chuẩn bị xong xuôi, nhưng tần suất và cách thức ra tay của bọn họ đã hoàn toàn hiện ra trong Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo rồi.
Trong tích tắc ba tên Hồn Vương muốn ra tay thì đột nhiên bọn họ cảm thấy có một cái gì đó vô cùng quái lạ, đồng thời mục tiêu trước mắt của mình cũng sáng lên.
Trong màn đem đen tối, ánh sáng màu xanh biếc vừa xuất hiện kia lập tức đập vào mắt bọn họ, cột ánh sáng cao cao thẳng tắp không ngừng khuếch tán ra bên ngoài, không những thế nó còn đang xoay quanh xương sống, xương sườn, xương ngực... toàn bộ khung xương của người kia.
Mà xanh phỉ thúy vô cùng đẹp mắt, nhưng cảm giác mê người này không duy trì được lâu, nháy mắt sau luồng ánh sáng đó cũng đã bao trùm lấy bọn họ.
Phần 2 nhạt hơn phần 1