ĐẤU LA ĐẠI LỤC II (TUYỆT THẾ ĐƯỜNG MÔN)

- Cốt Y tỷ, ngươi không sao chứ?

Nam Thu Thu đi theo Diệp Cốt Y trở lại gian phòng của các nàng, lo lắng hỏi.

Diệp Cốt Y nhẹ nhàng lắc đầu, lên tiếng:

- Ta không sao. Thật không nên sinh ra lòng hiếu kỳ đối với gia hỏa này a!

Nam Thu Thu trừng lớn con mắt, lên tiếng:

- Ngươi sẽ không thật sự thích hắn đi?

Diệp Cốt Y trầm mặc một lát, lên tiếng:

- Ngay lúc vừa rồi ta đã đem phần ưa thích này chôn giấu. Hắn là một gia hỏa phức tạp, hắn có được năng lực viễn siêu người đồng lứa, nhưng không biết vì cái gì, ta lại có chút thương hại hắn. Trên người hắn gánh vác quá nhiều thứ, ta cũng không cần phải tìm thêm phiền toái cho hắn.

Nam Thu Thu không dám tin tưởng, lên tiếng:

- Cốt Y tỷ, ngươi, ngươi vậy mà rơi vào lưới tình? Ngươi càng nói như vậy, ta càng cảm thấy. . .

Diệp Cốt Y mỉm cười, thoải mái lên tiếng:

- Rơi vào thì thế nào? Vì nam nhân như vậy, dù có rơi vào ta cũng nguyện ý nha! Chỉ là ta rất lý trí nói cho chính mình biết, ta cùng hắn là chuyện không thể nào. Ta cũng sẽ không tiếp tục rơi càng sâu vào lưới tình. Ngươi biết không? Ngay tại thời điểm hắn đánh ra một chưởng cuối cùng, ta mới chính thức yêu hắn, nhưng cũng quyết định phải từ bỏ phần tình yêu này.

Nam Thu Thu vỗ vỗ trán của mình, lên tiếng:

- Thôi kệ, ta hiểu không được, nhưng ngươi nhất định phải nắm chắc phần tình cảm trong lòng của chính mình a! Ngươi không thấy được kết quả của Vương Thu Nhi sao? Cũng bởi vì yêu hắn mới thống khổ vô cùng. Hiện tại cũng không biết nàng đi địa phương nào. Ở trong lòng gia hỏa đó, ngoại trừ Vương Đông Nhi ra, căn bản không dung được những nữ nhân khác. Ngươi cũng không nên làm chuyện điên rồ.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Hoắc Vũ Hạo khôi phục dùng trọn vẹn hai ngày. Kỳ thực sáng sớm hôm sau hắn đã tỉnh lại, nhưng cả người lại đắm chìm trong cảm xúc, trong lúc nhất thời không cách nào tự kềm chế, lại dùng hơn một ngày thời gian mới dần khôi phục như bình thường.

Mà trong hai ngày này, bầu không khí trong Nhật Thăng Thành cũng trở nên khẩn trương lên. Mà trong tửu điếm của mấy người Hoắc Vũ Hạo cũng nhiều thêm một người, Phong Lăng.

Thời điểm Hoắc Vũ Hạo dẫn dắt tà hồn sư rời đi, liền thông qua Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng đem tình huống của Phong Lăng nói cho mọi người. Chờ dò xét bên ngoài hơi bình tĩnh trở lại, Kinh Tử Yên liền đem Phong Lăng cứu trở về.

Địa phương đó tựa hồ chỉ thuộc về riêng mình vị nữ tà hồn sư, hơn nữa, ngoại trừ Phong Lăng ra, không còn bất kỳ một người sống nào.

Sau khi Phong Lăng được mang về, liền do Hòa Thái Đầu, Từ Tam Thạch thay phiên trông giữ, bây giờ vẫn còn có điểm si ngốc ngơ ngác, trạng thái tinh thần rất không bình thường.

- Thế nào? Không có vấn đề gì chứ?

Từ Tam Thạch hỏi đến Hoắc Vũ Hạo đang khoanh chân ngồi trên giường.

Hoắc Vũ Hạo nhẹ gật đầu, trên mặt có chút ửng đỏ:

- Thật có lỗi, tam sư huynh.

Từ Tam Thạch cười nói:

- Cái gì mà xin lỗi, đệ cũng không làm gì sai. Mặc dù vậy, thân là người chỉ huy, đệ cũng không nên để cho mình mất khống chế, nhưng đây là loại tình huống đặc thù. Tên tà hồn sư đó lại có thuộc tính tinh thần hiếm thấy. Ta đã hỏi qua Diệp Cốt Y, nàng cũng không nắm chắc có thể khắc chế đối phương. Đối đầu với một vị tà hồn sư cấp bậc Hồn Đấu La, đệ toàn lực đối phó cũng đúng. Chỉ bất quá đệ không đủ sức khống chế năng lực của bản thân, điểm ấy về sau phải chú ý. Những chiến kỹ này có tác dụng phụ quá mạnh, ta thấy ánh mắt hiện tại của đệ cũng còn không hoàn toàn khôi phục thanh minh.

- Ừm.

Hoắc Vũ Hạo nhẹ gật đầu, đúng như Từ Tam Thạch nói, cho tới bây giờ, tinh thần của hắn đều không hoàn toàn khôi phục bình thường. Trong đầu thỉnh thoảng lại hiện lên thân ảnh Đông Nhi.

- Nếu như tên tà hồn sư đó toàn lực phát huy, lực sát thương sẽ rất đáng sợ. Lúc đó hồn kỹ tự sáng tạo của nàng khiến cho Tinh Thần Hải của đệ nhận phải trùng kích, có quan hệ đến việc thi triển chiến kỹ sau đó, khiến cảm xúc của đệ có chút mất khống chế. Bằng không, uy lực của ba chiêu này cũng sẽ giảm bớt một ít, nhưng đối với khả năng khống chế cũng sẽ mạnh hơn nhiều. Tối thiểu sau khi thi triển ngay cả di động cũng không thể làm được. Về sau đệ nhất định sẽ chú ý.

Từ Tam Thạch ngữ trọng tâm trường nói:

- Vũ Hạo, ta thấy hồn kỹ tự sáng tạo của đệ vẫn tận lực ít dùng thì tốt hơn. Uy lực đúng là lớn, nhưng đồng dạng cũng có ảnh hướng rất lớn tới cảm xúc của đệ. Trong mắt ta, ba chiêu này hoàn toàn kết quả của bệnh tương tư, đệ nhất định không thể có ỷ lại quá lớn đối với chúng. Bằng không mà nói, sau khi Đông Nhi tỉnh lại, một khi ba chiêu này không cách nào sử dụng, thực lực của đệ tất nhiên sẽ giảm xuống trên phạm vi lớn.

Trong lòng Hoắc Vũ Hạo run lên, hắn biết tam sư huynh nói rất đúng. Nếu như bây giờ Đông Nhi trở lại bên cạnh mình, bản thân còn có thể dùng đến tam đại chiến kỹ này sao? Khẳng định không được. Ba chiêu này của hắn đều ký thác trong tưởng niệm đối với Đông Nhi. Chưa cần nói đến Đông Nhi xuất hiện bên cạnh hắn, cho dù biết được Đông Nhi từ trong ngủ mê tỉnh lại, hắn chỉ sợ đều không thể sử dụng chúng.

Hoắc Vũ Hạo nhẹ gật đầu, lên tiếng:

- Tam sư huynh, tình huống của Phong Lăng như thế nào?

Từ Tam Thạch nghe hắn nói đến Phong Lăng, sắc mặt lập tức trở nên có chút cổ quái:

- Gia hỏa đó. . . , khụ khụ.

Hoắc Vũ Hạo nghi ngờ hỏi:

- Thế nào?

Từ Tam Thạch thở dài một tiếng, trả lời:

- Không thể không nói, tên tà hồn sư này quá biến thái. Phong Lăng đã hoàn toàn phế đi. Trên người hắn trúng loại hồn kỹ nguyền rủa cực mạnh, lại còn bị thiến. Hơn nữa không biết bị cho ăn dược vật gì, bộ ngực đã phát dục giống như nữ nhân. Nam không ra nam, nữ không ra nữ. Ta rất hoài nghi, tên tà hồn sư giữ lại "nàng", chính là để làm người khác buồn nôn a.

Nghe Từ Tam Thạch vừa nói như vậy, trong đầu Hoắc Vũ Hạo lập tức nhớ lại lời trăn trối trước khi chết của nàng.

Khi đó, mặc dù tinh thần của Hoắc Vũ Hạo toàn bộ đắm chìm trong tưởng niệm đối với Đông Nhi, nhưng lời nói của nàng vẫn bị hắn nghe được, lúc này hồi tưởng lại, sắc mặt của hắn không khỏi trở nên có chút nặng nề.

- Nàng cũng là người đáng thương, bởi vì cừu hận mà trở nên tà ác, vì báo thù không tiếc hết thảy. Nàng lại không biết đem nỗi thống khổ của mình phát tiết trên thân người khác, chỉ có thể khiến càng nhiều người thống khổ như nàng lúc trước. Chúng ta đi xem Phong Lăng một chút, để xem còn biện pháp cứu nàng hay không.

Hoắc Vũ Hạo đi theo Từ Tam Thạch đến một căn phòng đơn độc, Hòa Thái Đầu lúc này đang đứng tại cửa ra vào, biểu cảm trên mặt cũng có chút quái dị. Tựa hồ không quá nguyện ý đi vào trong phòng.

- Vũ Hạo, không có chuyện sao.

Nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu đi lên vỗ vỗ bờ vai của hắn.

- Nhị sư huynh, ta không sao. Phong Lăng thế nào?

Hòa Thái Đầu lên tiếng:

- Vẫn là si ngốc ngơ ngác.

Hoắc Vũ Hạo đi vào gian phòng, khi hắn nhìn thấy dáng vẻ của Phong Lăng, cũng không nhịn được thở dài một tiếng.

Trên người nàng là một thân áo vải tổn hại nghiêm trọng, thân mình nhiều chỗ lộ da thịt, mơ hồ lộ ra từng đạo vết roi, mái tóc rối bời, chỉ có bờ môi vừa dày vừa đỏ hết sức bắt mắt.

Nhìn thấy có người tiến đến, thân thể mập mạp của nàng lập tức co quắp trên góc giường, toàn thân run lẩy bẩy.

Hoắc Vũ Hạo đi đến bên giường, cố nén từng trận hôi thối phát ra từ người nàng:

- Phong Lăng, ngươi còn nhớ ta không? Lúc trước, chúng ta từng gặp qua ở ngoại thành Minh Đô.

- Ngươi, ngươi, ngươi. . .

Phong Lăng nhìn vào Hoắc Vũ Hạo, ánh mắt có chút ngây người, lại ngẩn người, tựa hồ nhớ lại cái gì:

- Trời ơi, là ngươi gọi tên của ta sao?

- Đúng, là ta.

Hoắc Vũ Hạo vừa nói chuyện, vừa phóng ra tinh thần lực nhu hòa của mình, nhẹ nhàng kích thích đại não của Phong Lăng. Loại kích thích này thuộc về một loại của Linh Hồn Trùng Kích, chỉ bất quá cũng chỉ có một phần vạn uy lực, kích thích tinh thần nhẹ nhàng có thể khiến đội phương càng dễ tỉnh lại trong trạng thái ngơ ngơ ngác ngác.

Trong đôi mắt mê mang của Phong Lăng tựa hồ trở nên trong suốt mấy phần:

- Hả, a, ngươi là ai? Ngươi là ai?

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói:

- Ta tên là Hoắc Vũ Hạo. Ta tới cứu những người bị bắt đi. Ngươi biết bọn hắn ở nơi nào sao?

Nghe hắn hỏi như vậy, thân thể Phong Lăng chấn động, ánh mắt mờ mịt đờ đẫn dường như nhiều hơn mấy phần sinh khí.

- Ta, ta. . .

- Không sao, không nên gấp, ngươi từ từ suy nghĩ, chậm rãi nhớ lại.

Âm thanh của Hoắc Vũ Hạo càng thêm nhu hòa, nhưng lại tăng cường tinh thần lực vận chuyển.

Phong Lăng được tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo kích thích, ánh mắt rốt cục bắt đầu có mấy phần sinh khí. Sợ hãi, hoang mang, thống khổ, giãy dụa, nhiều loại cảm xúc không ngừng từ khuôn mặt của hắn biểu hiện ra. Nàng hé miệng, lộ ra một hàm răng vàng mang theo hơi thở hôi thối, khiến Hoắc Vũ Hạo đều không thể không tạo nên một tầng sương băng ngăn cản trước mặt.

Mãi sau đó, Phong Lăng đột nhiên "Oa" một tiếng, té nhào trên giường khóc ròng ròng.

- Nàng, nàng hại ta, nàng hại ta, đem ta biến thành nữ nhân, đem ta biến thành nữ nhân a! Đến khi ta không phải còn là nam nhân, nàng mỗi ngày đều ngược đãi ta, mỗi ngày đều đánh ta, nàng cuồng loạn phát tiết. Còn để cho ta đi cái địa phương bẩn thỉu đó làm tú bà. Sống không bằng chết, sống không bằng chết a!

Hoắc Vũ Hạo đứng lên, không có lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn chăm chú vào Phong Lăng, nhìn vào hắn đang phát tiết. Nhưng trong lòng thì đang thở dài, hắn rất đồng tình đối với tình huống Phong Lăng gặp phải, nhưng có một điểm hắn lại có thể khẳng định, trong miệng Phong Lăng luôn nói sống không bằng chết là nghĩ một đằng nói một nẻo. Ít nhất thì với tình huống của hắn, tuyệt đối có năng lực tự sát, so với trạng thái "sống không bằng chết" này, hắn càng không nỡ chết.

Thẳng đến khi tiếng khóc của Phong Lăng dần nhỏ lại, Hoắc Vũ Hạo mới mở lời an ủi:

- Thôi, mọi chuyện đều đã qua. Hết thảy sẽ trở nên khá hơn. Người hại ngươi đã bị ta giết, nàng sẽ không bao giờ lại nô dịch ngươi nữa, sẽ không còn có thể hại ngươi. Ngươi thanh tỉnh một chút, sau đó ngẫm lại những người bị bắt cùng một chỗ với ngươi đang ở đâu.

Phong Lăng lau vệt nước mắt trên mặt:

- Bọn hắn, bọn hắn đều bị giam trong thủy lao.

- Thủy lao ?

Hoắc Vũ Hạo nghi ngờ nói.

Phong Lăng nhẹ gật đầu, lúc này hắn tựa hồ trở nên bình thường hơn nhiều:

- Thủy lao nằm ở sông hộ thành bên ngoài tường thành phía Nam, mỗi người đều ngâm mình ở trong nước, tất cả mọi người đều cực kỳ suy yếu.

Trong mắt Hoắc Vũ Hạo hiện lên một tia giật mình, chẳng trách mình một mực dò xét không đến, địa phương giam giữ con tin thật đúng là nằm ngoài ý định a!

- Có bao nhiêu người bị giam ở đó? Người trấn giữ đều là tà hồn sư sao?

Hoắc Vũ Hạo hỏi.

Phong Lăng lên tiếng:

- Ta cũng không biết có bao nhiêu người bị giam, nhưng một số người bị tà hồn sư bắt đi giống như ta. Tên tà hồn sư bắt ta đã giết mấy người, còn có mấy người tự sát.

Nói đến đây, thân thể của hắn lại không tự chủ run rẩy.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Ngữ trọng tâm trường: Lời nói ý vị sâu xa.

Bình luận


๖ۣۜTɦằηɠ ๖ۣۜHầυ༉
30-03-2023

Vừa vào game đã quay đc hồn hoàn 100vạn năm. Nông dân này quá nhân phẩm

T
triet minh
30-03-2023

mới zô nghe sợ ma ghê lun

đẹp trai cớm
30-03-2023

va ca tram den :)

C
Chính Nguyễn
30-03-2023

nghe lại thì tiêu chuẩn khảo nghiệm của slk phần này còn kém hơn p1 :v p1 20 cấp mới dc học mà phần này chỉ có 15 cấp

V
vinh dang
30-03-2023

Hoá ra là đấu la phần 2 có cả hiền nhân kĩ năng của con slame nào đó

đẹp trai cớm
30-03-2023

vl cam tram den :)

万里长城
30-03-2023

Cuối Phần I với đầu Phần II thực chưa có sự liên kiết lắm , kết phần I là Tiểu VŨ Đường Tam dung hợp song thần đánh bại Bỉ Bỉ Đông , Thiên Nhận TUyết mất đi thần lực vũ hồn điện bị hủy diệt . mất 1 đoạn diễn biến lên luôn phần II Đường Tam Tiểu Vũ đứng trên thần giới mà dưới đại lục đã qua mấy vạn năm

T
Trung Tran
30-03-2023

Phần 2 nói về Hoắc Vũ hạo và con gái của đường tam, đường Vũ đồng Phần 3 nói về Cổ nguyệt na và con trai của đường tam, đường Vũ lân Phần 4 nói về bạch tú tú và cháu nội đường tam, đường hiên vũ (hay lam hiên vũ) Phần 5 nói về đường tam trùng Sinh đi tìm tiểu vũ ở Pháp Lam thế giới

N
Nguyen Linh
30-03-2023

Linh mâu mà tu luyện tử cực ma đồng thì k biết sẽ ntn nhỉ ít nhất tử cực ma đồng cúng sẽ đc thành tựu cực cao a

Đức Huy Trương
30-03-2023

Hiểu chuyện đến đau lòng

A
Anh Duy
30-03-2023

Người kế thừa của đường tam khổ thât yếu nữa

H
Hiến1234 Phạm
30-03-2023

Truyện này nhiều đoạn khiêu dâm quá. Như +18 vậy. Tả đến mức tưởng tượng dc cả hình ảnh in trong đầu dc luôn

S
Sinh Gaming
30-03-2023

ĐLDL CÓ MẤY PHẦN ZẬY

K
khanh nguyen
30-03-2023

Từ cái chỗ khảo hạch thần ban là biết tác giả hết não rồi Hết cái để viết nên cho quả thần ban buf cho nhanh, những phần 234 cũng nhạt vl

T
Thịnh Chí
30-03-2023

Ad cho e hỏi p2 có nhắc tới đường hạo và a ngân kh v ad và con đường tam có gặp ông nội đường hạo kh ạ

H
Ha Le Danh
30-03-2023

Thế là phần 2 không nói về thất quái nữa à

H
Hoàng Đạt
30-03-2023

sao phần 2 k liên quan j phần 1 vậy trời.

P
Phóng Ưng
30-03-2023

Vô phần 2 khó hiểu quá

D
Dũng Hứa
30-03-2023

Hẳn là một con cá trắm đen

S
Spz Linh
30-03-2023

Tự dưng chuyển nv chính mà mất hứng luôn,,fan đường tam..."

Truyện đang đọc