- Cám ơn.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói. Đái Thược Hành biết che giấu cảm xúc, chẳng lẽ hắn không biết học theo sao? Ít nhất lúc này hắn còn ở học viện, Đái Thược Hành và Đái Hoa Bân có muốn gây với hắn cũng không dám làm chuyện gì thiếu suy nghĩ.
- Thấy thế nào? Chiến đấu thực tế là cách kiểm tra tốt nhất, tuy hiện giờ thực lực của Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu còn yếu nhưng cái bọn chúng có là tiềm năng. Vì thế ta mới cho bọn chúng một cơ hội. Hoắc Vũ Hạo, từ giờ ngươi là chủ khống (khống chế chủ yếu) của đội dự bị, còn Bối Bối là đội trưởng đội dự bị.
Nếu nói đội trưởng là thủ lãnh, thì chủ khống chính là bộ não của cả đội. Nhờ vào biểu hiện trong hai trận chiến vừa rồi, Hoắc Vũ Hạo chỉ với tu vi Đại Hồn Sư đã hoàn toàn thuyết phục được mọi người.
Lúc này, mấy người bên phía Mã Tiểu Đào bị đóng băng cũng đã bình thường trở lại, Mã Tiểu Đào giận dữ trừng mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo thấy vẻ mặt giận dữ của nàng chỉ có thể bất đắc dĩ nhún vai, hắn không biết tại sao, so với nụ cười vui vẻ của Đái Thược Hành hắn lại thích sự tức giận của Mã Tiểu Đào hơn.
Huyền lão vô cùng hài lòng với hai trận chiến hôm nay, thực lực đội chính thức lão đã rõ như lòng bàn tay rồi. Có điều từ khi Mã Tiểu Đào trở về, một số thành viên trong đội chính thức cũng có chút bất mãn, hôm nay Mã Tiểu Đào thể hiện ra thực lực mạnh mẽ của mình, ít ra cũng đã đủ sức thuyết phục rồi. Tuy trận thứ hai đội Mã Tiểu Đào thua nhưng ai cũng thấy rõ ràng xét về thực lực, Mã Tiểu Đào hơn Đái Thược Hành một bậc. Đương nhiên nếu chiến đấu sinh tử thì kết quả khó nói trước được, trong hai trận chiến vừa rồi, có một số chiêu thức vô cùng tàn bạo mà bọn chúng chưa sử dụng đến thôi.
So với các thành viên đội chính thức, đối tượng quan sát chủ yếu của Huyền lão là bảy người của đội dự bị. Biểu hiện của Bối Bối, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam, Hòa Thái Đầu khá tốt. Giang Nam Nam vì là Chiến Hồn Sư hệ Mẫn Công nên bị áp chế tương đối kịch liệt, biểu hiện không được tốt là phải rồi, điểm này cũng không thể trách nó được. Mà lần này, những người khiến Huyền lão bất ngờ chính là ba đứa nhóc Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu.
Mặc dù tu vi của bọn chúng thấp nhất nhưng cả ba phối hợp vô cùng ăn ý. Nhờ Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng của Hoắc Vũ Hạo mà sức chiến đấu của cả đội tăng lên một cấp độ mới. Khi nó phối hợp với Mã Tiểu Đào đã sử dụng đến Hoàng Kim Lộ, nhờ vào Tinh Thần Tham Trắc mà giảm thiểu nhược điểm của kỹ năng kia xuống mức thấp nhức. Tuy vì các thành viên chính thức không rõ thực lực của nó mà phạm phải sai lầm nhưng tác dụng của Hoàng Kim Lộ không thể chối cãi được.
Hơn nữa có Hoắc Vũ Hạo ở trong đội tương đương với chuyện có thể hạn chế hết thảy những hồn sư có thuộc tính băng. Lăng Lạc Thần là một trong những đệ tử ưu tú nhất của nội viện mà gặp phải Hoắc Vũ Hạo cũng không ngoại lệ, có điều nếu cùng một đội thì tình hình lại khác hẳn, Hoắc Vũ Hạo sẽ có thể giúp đỡ Lăng Lạc Thần tăng cường thuộc tính. Mà trong Đấu Hồn Đại Tái, bọn họ không thể nào là kẻ địch của nhau được. Cho nên, nếu Hoắc Vũ Hạo và Lăng Lạc Thần cùng ra thi đấu thì Lăng Lạc Thần chắc chắn sẽ là chủ khống của cả đội. Ban nãy Mã Tiểu Đào thua chẳng phải vì bị nàng áp chế hoàn toàn hay sao?
Điểm yếu duy nhất của Hoắc Vũ Hạo chính là tu vi quá thấp, nếu không thậm chí Huyền lão còn liều lĩnh cho hắn làm chủ khống của đội chính thức nữa.
Sau hai trận chiến này, lão đã quyết định, đội dự bị này tương lai chắc chắn sẽ là đội chính thức, còn vị trí chủ khống của Hoắc Vũ Hạo, tuyệt đối sẽ không thay đổi.
Trần Tử Phong cười to nói:
- Ây da, có người nào thua chưa làm hình phạt kìa.
Nghe hắn lên tiếng nhắc nhở, mấy người trong đội Đái Thược Hành lập tức cười cười nhìn qua đội Mã Tiểu Đào.
Những người bực bội nhất dĩ nhiên là Diêu Hạo Hiên và Giang Nam Nam rồi, hai người bọn họ bị thua đến hai lần.
Mã Tiểu Đào lại trừng mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo một lần nữa rồi nói.
- Ngươi chờ đó. Ta là heo.
Những người còn lại chỉ có thể bất đắc dĩ mở miệng nhận mình giống với con vật mập mạp ấy thôi. Huyền lão đứng bên cạnh thấy thế liền cười to đầy vui sướng. Trong lòng lão lúc này rất là hưng phấn, lão tin chắc, năm năm nữa, một đời Sử Lai Khắc Thất Quái của đám người Hoắc Vũ Hạo còn mạnh hơn một đời Sử Lai Khắc Thất Quái hiện nay.
- Tốt lắm, các ngươi về đi. Nhớ thu dọn hành lý sáng mai tập trung trước cửa học viện, chúng ta đi đến thành Tinh La chuẩn bị thi đấu.
- Thành Tinh La?
Nghe được cái tên này, Hoắc Vũ Hạo không kềm được hô to.
Huyền lão có chút khó hiểu nhìn hắn nói:
- Có vấn đề gì sao? Đấu Hồn Đại Tái giữa các học viện cao cấp sẽ luân phiên tổ chức ở các đế quốc khác nhau. Lần này là ở đế quốc Tinh La, đến lần của các ngươi thì ở đế quốc Nhật Nguyệt. Khi đó học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư sẽ được đấu trên sân nhà. Cho nên năm năm tới các ngươi sẽ phải cố gắng và trả giá rất nhiều.
Nghe thấy ba chữ thành Tinh La kia làm sao tâm trạng của Hoắc Vũ Hạo không chấn động được đây? Cho dù hắn chưa bao giờ đi đến đế đô của đế quốc Nhật Nguyệt nhưng tên thành Tinh La, từ nhỏ đến lớn hắn đã được nghe rất nhiều rồi. Ngày xưa, mỗi ngày trời trong lành hắn và mẹ ra khỏi phủ Công Tước đều mơ hồ thấy được tòa thành đó ở xa xa.
Nhịp tim của Hoắc Vũ Hạo không kềm được mà đập nhanh hơn, hắn không ngờ mình phải trở về nơi ấy nhanh như thế. Trong đội chính thức có cả Đái Thược Hành, có khi nào hắn dẫn mọi người về phủ Công Tước không?
Tuy anh em Đái Thược Hành và Đái Hoa Bân không biết hắn nhưng hắn lớn lên ở phủ Công Tước, nhất định những người làm ở trong phủ vẫn còn nhớ hắn. Vừa nghĩ đến chuyện trở về nơi mình ra đời, nơi hắn vô cùng oán hận và căm ghét nhất thời tâm tư Hoắc Vũ Hạo rối loạn như tơ vò.
- Dạ không có gì, đệ tử không nghĩ sẽ phải đến đế quốc Tinh La thôi.
Hoắc Vũ Hạo cúi đầu trả lời bừa một câu.
Huyền lão lơ đễnh nói:
- Vậy giải tán đi.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cùng về ký túc xá, người khác không nhận thấy biểu hiện khác thường của Hoắc Vũ Hạo nhưng Vương Đông thì cảm nhận được vô cùng rõ ràng. Hắn và Hoắc Vũ Hạo ở chung đã hơn một năm, hắn vô cùng hiểu rõ Hoắc Vũ Hạo, hơn nữa hắn biết rõ trong lòng Hoắc Vũ Hạo còn chôn giấu một nỗi hận khôn nguôi.
- Vũ Hạo, ngươi có sao không?
Vương Đông thấp giọng hỏi.
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu nói:
- Không sao, chỉ là đột nhiên phải về nên ta có chút chưa quen. Ta không thể để Đái Thược Hành biết thân phận thật sự của ta được.
Vương Đông im lặng một lúc rồi nhỏ giọng nói:
- Vũ Hạo, chẳng lẽ hắn là anh của ngươi. Ngươi...
Hoắc Vũ Hạo đột nhiên kích động ngắt lời hắn.
- Ta không có anh em, ta không còn người thân nào hết, mẹ ta đã chết rồi, ta là một cô nhi.
- Được rồi, được rồi, ngươi là cô nhi.
Vương Đông vội vàng phụ họa.
- Ta xin lỗi.
Hoắc Vũ Hạo cúi đầu nói.
Vương Đông bước đến ngồi xuống cạn hắn:
- Ngươi đừng nghĩ nhiều nữa, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Hơn nữa, giờ ngươi có về đấy thì chắc gì có người nhận ra ngươi. Chắc bản thân ngươi chưa nhận ra chứ so với khi mới đến đây ngươi đã thay đổi nhiều lắm rồi. Ta biết trong lòng ngươi rất đau đớn nhưng nếu ngươi đã chọn con đường trả thù này thì phải kiên cường đến cùng. Kẻ thù của ngươi không phải rất là mạnh mẽ sao?
Hoắc Vũ Hạo ngẩn người nói:
- Ta thay đổi rất nhiều sao?
Vương Đông gõ đầu hắn một cái rồi lấy cái gương ở bên giường của mình cho hắn xem.
- Tự xem đi.
Đúng a! Hắn đã vào học viện Sử Lai Khắc được một năm rồi, bây giờ nói hắn đã thay đổi long trời lở đất cũng có thể chấp nhận được. Khi mới đến đấy, hắn chỉ là một đứa bé nhút nhát có vẻ quê mùa nhưng sau một năm, chẳng những thực lực hắn tăng mạnh, trở thành đệ tử hạch tâm của học viện Sử Lai Khắc mà cả tướng mạo lẫn khí chất cũng có biến hóa không nhỏ.
Có thực lực thì con người ta sẽ tự tin ngay, bản thân Hoắc Vũ Hạo có hai Hồn Hoàn trí tuệ, nhất là lúc dung hợp Hồn Cốt của Băng Bích Đế Hoàng Hạt, cơ thể hắn đã cao lớn hơn rất nhiều.
Lúc mới đến đây, cơ thể hắn vô cùng gầy yếu nhưng hiện giờ lại cường tráng hơn, sắc mặt hồng hào không còn tái xanh như ngày đó nữa. Vương Đông nói rất đúng, với sự thay đổi trong một năm nay, hắn đã không còn là một đứa bé bị người khác sai vặt ở phủ Công Tước nữa.
- Thật ra ngươi đã xác định mục tiêu của mình thì cứ đi theo con đường đó là được, cần gì suy nghĩ nhiều nữa.
Vương Đông đứng lên giật lấy cái gương trong tay Hoắc Vũ Hạo, sau đó chủ động ngồi đối diện với hắn rồi chìa hai tay ra:
- Đến đây tu luyện đi. Chúng ta so với các học trưởng vẫn còn kém nhiều nhiều lắm. Không cố gắng là không được đâu.
Nhìn vẻ mặt thành thật của Vương Đông, rốt cuộc Hoắc Vũ Hạo cũng mỉm cười nói:
- Cái tên lười biếng như ngươi mà cũng có ngày hối thúc ta tu luyện à. Đến thì đến, sớm muộn gì cũng có ngày ta vượt qua ngươi.
Vương Đông giật mình nhìn ra cửa sổ.
- Ấy, trời vẫn còn sáng sủa lắm mà, có sao trăng gì đâu mà ngươi mơ sớm vậy Hoắc Vũ Hạo?
- Ngươi dám chế giễu ta hả? Để ca cho ngươi biết sự lợi hại của ca đây.
Hoắc Vũ Hạo đánh mạnh về phía Vương Đông, Vương Đông bị tấn công bất ngờ không kịp đề phòng nhất thời bị Hoắc Vũ Hạo đẩy ngã xuống giường. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyenyy chấm cơm.
Hoắc Vũ Hạo có chút xấu xa đè chặt hai tay Vương Đông xuống quát to một tiếng:
- Ngươi có phục không?
- Không phục!
Vẻ mặt Vương Đông đầy khiêu khích nói.
- Thật sự không phục?
Hoắc Vũ Hạo từ từ cúi mặt xuống nhìn chằm chằm Vương Đông, khoảng cách của cả hai càng lúc càng gần, đến nỗi thấy cả gương mặt xấu xa của hắn trong đôi mắt to tròn kia.
Vương Đông thấy Hoắc Vũ Hạo càng lúc càng lại gần mình nhất thời hoảng sợ theo bản năng nhắm mắt lại nhưng miệng vẫn nói:
- Không phục là không phục.
Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy đôi mi dài có chút run rẩy, mùi hương thơm ngát và dáng vẻ bất lực thậm chí có chút yếu đuối của Vương Đông, chẳng hiểu tại sao trong lòng lại có chút chùn xuống.
Hắn lập tức buông hai tay của Vương Đông ra rồi nắm lấy mặt của Vương Đông, sau đó bóp khuôn mặt xinh xắn kia lại, cười ha ha nói:
- Ngươi không phục thì ta biến ngươi thành heo. Ha ha, ngươi làm heo cũng được lắm, mau chu chu mỏ lên thì càng giống hơn.
- Hoắc Vũ Hạo, ta liều mạng với ngươi.
Cho mình hỏi sử lạc khắc thành thần có tập hợp lại hong ???