ĐẤU LA ĐẠI LỤC II (TUYỆT THẾ ĐƯỜNG MÔN)

Mục lão thời trai trẻ giống Bối Bối hiện nay ít nhất năm sáu phần, chẳng qua khí chất của của lão đầy hơi thở quang minh mà thôi. Dần dân, cả người Mục lão hoàn toàn hóa thành màu vàng, từng miếng vảy rồng màu vàng rực bắt đầu xuất hiện trên làn da lão, sau đó bao phủ khắp cả người.

Hai tay của Mục lão từ hai phía nâng dần lên cao, vầng sáng màu vàng kim rực rỡ lần lượt hóa thành màu đỏ thẫm, màu cam ánh kim, màu vàng kim, màu lục ánh kim, màu lam ánh kim, màu xanh thẫm ánh kim, tím ánh kim và cuối cùng từ màu tím ánh kim trở lại thành màu trắng. Cũng trong tích tắc đó, Mục lão cười to hai tiếng, rồi một tiếng rồng ngâm thật lớn vang lên, cả người lão nhoáng một cái hóa thành từng điểm sáng màu trắng kim, biến mất.

Lúc này, dù đứng ngoài trăm dặm cũng có thể trông thấy phía trên bầu trời học viện Sử Lai Khắc, bỗng xuất hiện một con Bạch Long thật lớn, cả bầu trời cũng vì nó mà ảm đạm đi.

Từng tiếng rồng ngâm không ngừng vang lên trên không rung, ánh sáng màu vàng kim lượn lờ xung quanh nó tựa như tạo thành biển cả mênh mông để nó mặc sức vui đùa.

Hơi thở khủng bố trên không trung không ngừng khuếch tán ra bên ngoài, một luồng sáng màu vàng sậm chiếu thẳng xuống, bao phủ lấy đảo Hải Thần.

Tất cả sinh vật trên đảo Hải Thần, dù là Hồn Sư hay côn trùng, trên người họ đều được phủ một màn sương màu vàng ánh kim. Mỗi người dường như đều cảm nhận được màn sương này đang không ngừng tẩy rửa cơ thể mình, các tạp chất không ngưng được đẩy ra, Hồn Lực của bản thân cũng được dồn nén và cô động lại.

Giọng nói của Ngôn Thiểu Triết vang vọng trên đảo Hải Thần:

- Mọi người khoanh chân ngồi xuống, ngưng thần minh tưởng.

Dù lúc này, giọng của lão đầy vẻ đau thương và nghẹn ngào nhưng không hề thiếu đi sự uy nghiêm.

Đây là món quà cuối cùng mà Mục lão dành cho học viện Sử Lai Khắc.

Tất cả mọi người cùng khoanh chân ngồi xuống với đôi mắt đẫm nước, bắt đầu đắm chìm vào hơi thở quang minh và vận chuyển Hồn Lực.

Tuy nhiên, vẫn có một người ngoại lệ, Hoắc Vũ Hạo lúc này đã chạy khỏi Hải Thần Các, hắn ngẩng đầu nhìn con Bạch Long đang bay lượng trên bầu trời, đau đớn hét lên:

- Sư phụ, sư phụ…

Hắn cố hết sức gào thật lớn, nhưng không hiểu sau giây phút này, miệng hắn không thể phát ra chút âm thanh nào.

Con Bạch Long trên bầu trời dường như cũng đã trông thấy hắn, tuy nhiên, đôi mắt nó bỗng nhúc nhích rồi nhìn về chân trời phía nam, cũng là hướng đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.

Kế tiếp lại vang lên một tiếng rồng ngâm thật lo, uy thế khủng bố khiến mây mù trong phạm vi nghìn dặm quanh nó thoáng cái tan biến.

***

Ở chân trời phía xa, trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.

Khu vực của Mãnh Thú. Cấm Khu.

Con Hồn Thú với thực lực mạnh mẽ nhất từ từ ngẩng đầu, chăm chú nhìn về phương Bắc. Bên trong Cấm Khu bỗng xuất hiện một luồng khí tức hắc ám cực kỳ nồng đậm lại tựa như vô cùng vô tận, luồng khí tức này từ từ bay lên bầu trời, mơ hồ hóa thành hình một con rồng. Kế đến, trên bầu trời lại vang lên một tiếng rồng ngâm nữa, nhưng tiếng rồng ngâm này rất ngắn, vừa vang lên liền biến mất.

Khí tức hắc ám nháy mắt bao phủ trọn lấy Cấm Khu, ngăn đi tiếng rồng ngâm từ Quang Minh Thánh Long.

Một bóng hình lặng lẽ đứng tại khu vực trung tâm của Cấm Khu, người nọ quỳ một gối dưới mặt đấy, đây là một người đàn ông có mài tóc dài màu vàng rối tung sau lưng, dáng người cao lớn, gương mặt anh tuấn nhưng đầy cương nghị, tuy hắn đang quỳ một gối dưới đất nhưng nơi đây, ngoài hắn ra, không có sự tồn tại của bất cứ Hồn Thú nào.

- Lão đại, rốt cuộc người cũng tỉnh rồi.

Người đàn ông tóc vàng cung kính nói.

Một giọng nói từ đâu đó vang lên:

- Đế Thiên, giấc ngủ của ta vẫn chưa thực sự chấm dứt. Ta chỉ tạm tỉnh dậy vì hơi thở của Quang Minh Thánh Long mà thôi. Nhớ, trong lúc ta ngủ say, không được đi gây chuyện với học viện Sử Lai Khắc.

Đế Thiên? Đây chẳng phải là giọng nói của cường giả mạnh mẽ vô thanh vô tức xuất hiện khi Huyền lão bắt lấy Đế Hoàng Thụy Thú sao? Không ngờ lúc này hắn lại xuất hiện ở đây trong hình dáng con người.

- Lão đại, là hắn uy hiếp chúng ta. Chẳng lẽ chúng ta sợ bọn chúng sao?

Ánh mắt Đế Thiên đầy quả quyết, thấp thoáng lộ ánh kim, hơi thở mạnh mẽ tràn ra xung quanh.
- Không, một gã Cực Hạn Đấu La chẳng đủ khiến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm chúng ta phải sợ hãi. Nhưng vấn đề quan trọng nằm ở nơi có khả năng tiếp nối năng lượng kia. Ngươi phải nhớ kỹ lời ta. Quá trình tu luyện của ta đã đến thời điểm quan trọng. Trong vòng một vạn năm tới ta sẽ không thức tỉnh nữa. Vạn năm sau, khi ta tỉnh dậy cũng là lúc chấm dứt địa vị thống trị đại lục của loài người.

- Dạ.

Đế Thiên cung kính nói. Ánh mắt hắn lộ rõ vẻ mừng như điên. Thầm kỹ: Một vạn năm, chỉ một vạn năm nữa thôi, phút chốc sẽ đến.

Hơi thở hắc ám thoáng cái biến mất, tất cả trở về trạng thái bình thường. Đế Thiên từ từ đứng lên, nhìn thoáng qua hướng đến học viện Sử Lai Khắc với ánh mắt lạnh lùng, ánh sáng màu vàng kim trên khóe mắt hắn cũng biến mất.

***

Trên bầu trời học viện Sử Lai Khắc, Quang Minh Thánh Long nhìn về phương bắc gật đầu với vẻ hài lòng. Lúc này, cả đảo Hải Thần đã được bao phủ bằng ánh sáng vàng rực rỡ, Bạch Long dù không muốn, nhưng cũng đưa mắt nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo đang đứng ở phía xa, dứt khoát không chịu minh tưởng, ánh mắt thoáng lộ vẻ cảm động.

Không một tiếng động nào vang lên, nhưng con Bạch Long trên bầu trời bỗng hóa thành vô số điểm sáng màu ánh kim phủ kín bầu trời, rồi giáng xuống.

Bên tai Hoắc Vũ Hạo vang lên giọng nói của Mục lão:

- Bé con! Hãy để sư phụ tặng con phần lễ vật cuối cùng.

Một luồng năng lượng ấm áp nháy mắt chảy vào cơ thể Hoắc Vũ Hạo, kế đó, hắn thấy trước mặt mình đâu đâu cũng là màu vàng, và ngất đi trong sự đau đớn tột cùng.

Toàn bộ những điểm sáng tách ra từ Bạch Long đều tụ hội về hướng Hải Thần Các, một cái ảo ảnh thật lớn từ từ hiện ra.

Đó là hình ảnh của một gốc đại thụ màu vàng chói lọi, dù nó chỉ là ảo ảnh nhưng lại có thể từ từ mở rộng ra, thoáng cái cao hơn trăm mét, rễ cây lan tràn khắp nô, bao phủ lấy cả Hải Thần đảo. Ảo ảnh Bạch Long dừng lại trên táng cây rồi biến mất. Tất cả hơi thở Quang Minh vừa xuất hiện cũng dần dần chui vào ảo ảnh kia, sau đó trở về Hải Thần Các và biến mất.

Tất cả mọi thứ dường như đã khôi phục lại trạng thái bình thường, nhưng không bao gồm Mục lão – Cực Hạn Đấu La, Các chủ Hải Thần Các, đệ nhất cường giả của học viện Sử Lai Khắc, Long Thần Đấu La mang trong mình vũ hồn Quang Minh Thánh Long.

Mục lão đã đi, trụ cột vững chắc của học viện Sử Lai Khắc thoáng cái đã không còn. Đảo Hải Thần bao trùm một bầu không khí đau thương…

Khi Hoắc Vũ Hạo tỉnh dậy sau cơn hôn mê, hắn phát hiện mình đang nằm trong phòng mình ở đảo Hải Thần, sau khi trở thành đệ tử của Mục lão, hắn và Vương Đông đều có phòng riêng tại Hải Thần Các. Lúc này, Vương Đông đang ngủ say nằm úp bên cạnh hắn, trên gò má vẫn còn hai hàng nước mắt như cũ.

Cả người Hoắc Vũ Hạo khẽ chấn động, nháy mắt sau, trí nhớ lại rùa về, nước mắt trên khóe mi khô chưa được bao lâu nay lại xuôi chảy.

- Sư phụ đã đi rồi, sư phụ ra đi với một cách chấn động như vậy, sư phụ, sư phụ…

Giọng nói nghẹn ngào của Hoắc Vũ Hạo đã đánh thức Vương Đông, Vương Đông ngẩng đầu, sau đó cả hai cùng òa khóc nức nở.

Chừng mười lăm phút sau, cả hai mới dần dần kiềm chế được cảm xúc, Hoắc Vũ Hạo nhảy xuống giường với đôi mắt sưng đỏ:

- Cuối cùng sư phụ đã đi như thế nào?

Vương Đông cúi đầu nói:

- Sư phụ hóa thành vô số Quang Minh Lực rồi hòa vào Hoàng Kim Thụ. Cũng giống như người đã từng nói, người chưa chết. Người vẫn ở nơi đấy quan sát chúng ta. Năng lượng của người đã trở thành một lần của Hoàng Kim Thụ rồi.

Tinh thần Hoắc Vũ Hạo khẽ run lên, hắn gật đầu, hắn giống như một người sắp chết đuối lại nắm được một cây cỏ cứu mạng vậy.

- Đúng, sư phụ không có chết, người nhất định không chết. Sư phụ vẫn còn sống, chẳng qua người thay đổi thân xác mới mà thôi.

Hắn quỳ rạp xuống đất, cúi đầu dập đầu ba cái.

- Sư phụ, Vũ Hạo nhất định sẽ không để người phải thất vọng. Học viện Sử Lai Khắc là nhà của con, mãi mãi là nhà của con. Vì học viện Sử Lai Khắc, vì Đương Môn, con nhất định sẽ cố gắng hết mình.

Hoắc Vũ Hạo nói xong câu đó liền đứng lên kéo tay Vương Đông, nói:

- Vương Đông, chúng ta bắt đầu tu luyện đi. Chúng ta không thể để sư phụ thất vọng.

Vương Đông cảm nhận được lúc này Hoắc Vũ Hạo có chút kích động, nhưng hắn không nỡ đã kích Hoắc Vũ Hạo thêm nữa. Đấy cũng vì hắn quá hiểu Hoắc Vũ Hạo, Hoắc Vũ Hạo là một người coi trọng tình thân. Hi vọng thời gian có thể xóa nhòa nỗi đau trong lòng hắn.

Vương Đông gật đầu, sau đó cùng Hoắc Vũ Hạo ngồi lên giường. Nháy mắt sau, Hạo Đông Lực bắt đầu xuôi chảy trong cơ thể hai người.

Nhưng, vừa bắt đầu tu luyện, Hoắc Vũ Hạo lại một lần nữa rơi nước mắt, hắn không kiềm được mà mở mắt thầm gọi: “Sư phụ…”

Hắn không thể không khóc, bởi vì, hắn cảm nhận được, Hồn Lực của mình đã đạt đến bình cảnh, bình cảnh cấp 40.

Lúc này hắn mới hiểu câu nói cuối cùng của Mục lão trước lúc hắn hôn mê. Đúng vậy, đây là phần quà cuối cùng Mục lão dành cho hắn, trợ giúp hắn tăng lên cấp 40.

Nếu để hắn tự tu luyện, muốn đạt đến cấp 40 thì phải cần từ 3 tháng đến nửa năm. Thế nhưng Mục lão lại dùng chút năng lượng cuối cùng của mình, trợ giúp hắn thành công.

Vương Đông dĩ nhiên cũng cảm nhận được sự thay đổi của Hoắc Vũ Hạo, hắn trâm giọng nói:

- Vũ Hạo, tỉnh lại đi. Lúc này sư phụ vẫn đang dõi theo chúng ta, chẳng lẽ ngươi muốn để sư phụ phải thất vọng sao? Bắt đầu tu luyện.

Hắn rất lo Hoắc Vũ Hạo cứ tiếp tục thế này sẽ phát điên mất, Hạo Đông Lực dưới sự khống chế của Vương Đông từ từ truyền vào cơ thể Hoắc Vũ Hạo rồi di chuyển ngược lại.

Hoắc Vũ Hạo không nói gì nữa, mang gương mắt đẫm nước mắt bắt đầu tu luyện cùng Vương Đông. Dao động Hồn Lực cực kỳ mạnh liệt lặng lẽ vận chuyện trong kinh mạch của cả hai.

Ba tháng kế tiếp, trong mắt mọi người, Hoắc Vũ Hạo dường như phát điên rồi, mà cơn điên của hắn trút hết vào việc tu luyện.

Trong vòng ba tháng, gần như toàn bộ tinh lực của hắn đều đổ dồn vào việc tăng cường thực lực, thậm chí hắn cũng không đi thu thập Hồn Hoàn thứ tư nữa. Mỗi ngày không minh tưởng thì liều mạnh luyện tập chế tạo Hồn Đạo Khí. Có khi cả ngày hắn chẳng nói năng câu nào, tựa như nói chuyện sẽ làm chậm trễ việc tu luyện của hắn vậy.

Bình luận


K
kien nguyen
30-03-2023

tại sao ko liên quan đến p1 vậy

T
trần tuấn
30-03-2023

Xem vì đường tam vs tiểu vũ vs thất quái mà p2 chả liên quan gì đến p1 nữa toàn kể đâu đâu nghỉ

B
buon long
30-03-2023

Ủa những ng phần 1 sẽ thành thần mà phần 2 không thấy vậy

N
Nguyễn Anh Dũng
30-03-2023

Có ai thấy nhớ thất quái ở p2 ko:)

L
Linh Ngo
30-03-2023

Phương đông có phải con đường tam ko ad

H
hoang hai
30-03-2023

đường nhã là đường vũ đồng hả

T
Tan Trịnh
30-03-2023

Hơi sai sai thế nào đấy nhà đới là có hai thăng con trai đều học ở slk mà

K
Kami
30-03-2023

Cá nướng lửa có dầu mỡ ??????

H
Hiển Thế
30-03-2023

Zậy là thất quái còn đường tam vs tiểu vũ thoy hữm

A
Anh Tuấn Đỗ
30-03-2023

P2 hơn 1300 chương. Phần 3 1979 chương. Phần 4 hơn 1900 chương phần 5 đang ra .

L
Lionel
30-03-2023

Hoắc Vũ hạo là ai v

C
Cảnh Minh
30-03-2023

Chán thế, phần 2 ko nói về thất quái ra sao à?

H
Hải Trần
30-03-2023

ONE pice đã càng ngày càng nát h tới đấu la :))

đặng hậu
30-03-2023

Tâp bnh hoắc vũ hạo gặp đc đường tam vậy ad!

M
Minh Le
30-03-2023

Vũ hạo nhé

M
Minh Huy
30-03-2023

Cho tui hỏi là cái mà con băng tằm nó áp chế trong ng vũ hạo là gì thế mn

H
huong hoang
30-03-2023

Tưởng phần này lm về hậu nhân của kiếm đấu la chứ

T
Truong Le
30-03-2023

Phần 2 cách dựng chuyện y phần một ngán

N
nhạc hay
30-03-2023

Dù ai nói ngả nói nghiêng dưới nét bút của Đường Gia Tam Thiếu thì Tam ca vẫn bá nhất luôn

S
Shiyuu
30-03-2023

Nói trước anh Hạo này sẽ đặc sắc k kém a3 đâu... còn bị hành SML nữa chớ ...thấy cũng tội mà thôi cũng kệ!!! ad nghỉ tết zui zẻ!!!

Truyện đang đọc