Nhưng mà, Diệp Vũ Lâm cũng không biết Hoắc Vũ Hạo sở dĩ không có ra khỏi nhân hình hồn đạo khí, cũng không chỉ là sợ phiền toái. Máy khuếch đại hồn lực lúc này đang thể hiện tác dụng rất lớn, như vậy giúp hắn tiết kiệm hồn lực khá nhiều.
Tới dự thi gôm nay ít nhất cũng là hồn đạo sư cấp sáu, mà hồn lực của Hoắc Vũ Hạo thì dù cho có là song sinh vũ hồn, nhưng thế nào thì hắn chỉ có ngũ hoàn. Hồn lực vẫn còn là tiết kiệm được một chút thì tốt một chút, phía sau còn có những chuyện khác để xài.
Hòa Thái Đầu cậy mạnh không tiếc hồn lực hoàn thành phần thi kỹ xảo, hình như hắn chiếm cứ thượng phong. Hắn có thể là người thứ nhất hoàn thành toàn bộ kỹ xảo khảo hạch nhanh chóng, lúc này đồng hồ cát đã trôi qua hơn bảy mươi lăm phần trăm lượng của một khắc thời gian.
Hoắc Vũ Hạo vẫn luôn chú ý đến động tác của Hòa Thái Đầu. Trông thấy hắn là người đầu tiên hoàn thành kỹ xảo khảo hạch, cũng là trong khoảng khắc gia tốc hai tay, thành người thứ hai hoàn thành chế luyện. Người thứ ba hoàn thành chính là thiếu nữ mặc áo màu vàng thuộc về Bình Phàm Minh. Người thứ tư còn lại là Hoàng Chinh.
Dựa vào thứ tự và trình độ hoàn thành kỹ xảo khảo hạch là có thể nhìn ra, bên phía Tịch Thủy Minh có ba người này đúng là thực lực mạnh vượt trội. Áo Đô thương hội hội trưởng An Lập Đồng cùng với Bình Phàm Minh minh chủ Thượng Quan Vi Nhi đang quan chiến ở dưới đài cũng có sắc mặt hơi chút khó coi. Nhất là An Lập Đồng, ba tên tuyển thủ dự thi đó tốc độ rõ ràng chậm hơn.
Đã hết giờ!
Lần này Diệp đại trọng tài trưởng có thể là không có bất kỳ ý muốn trì hoãn thời gian nào. Lúc đồng hồ cát rơi xuống một hạt cát cuối cùng, trong nháy mắt, đã kết thúc kỹ xảo khảo hạch.
Toàn bộ chín người tham gia kỹ xảo khảo hạch, năm người hoàn thành, bốn người sắp hoàn thành. Sau khi trải qua các vị trọng tài tiến lên phán định, trong bốn người vẫn chưa xong đó, một người có mức độ hoàn thành thấp nhất bị đào thải, không ngoài dự liệu, chính là thí sinh đến từ Áo Đô thương hội.
Hai người vào vòng trong của Áo Đô thương hội cũng phân biệt được xếp hạng vị trí đếm ngược thứ nhất cùng đếm ngược thứ. Đếm ngược đệ nhất sẽ đối trận với đệ nhất nhân đúng nghĩa Hòa Thái Đầu. Mà thế thì đếm ngược thứ ba sẽ đối trận với thiếu nữ váy áo màu vàng của Bình Phàm Minh.
Lúc này, Nam Cung Oản trong khu nghỉ ngơi dưới đài đã toát ra vẻ hài lòng mỉm cười trên gương mặt. Ba người Hoắc Vũ Hạo toàn bộ đã tiến vào bốn hạng đầu của kỹ xảo khảo hạch, cái này mà nói cũng là niềm vui ngoài ý muốn của hắn, nhất là Hòa Thái Đầu ở vị trí thứ nhất, lại càng là việc hắn không có tính trước được. Lúc này hắn mới phát giác, tu vi hồn lực của cái tên cao to lúc nào cũng đeo mặt nạ này hình như rất là mạnh. Không hổ danh là hồn đạo sư cấp bảy a!
Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu cùng Hoàng Chinh tất cả đều tiến vào bốn thứ hạng đầu, cũng có nghĩa là trong cuộc đấu tiếp theo của vòng loại đầu tiên bọn họ chắc chắn sẽ không chạm mặt nhau. Nếu như ba người có thể ở cuộc thi đối kháng mà đều lọt vào nhóm bốn người đứng đầu nữa thì chức vô địch căn bản đã nằm trong tay.
Nam Cung Oản đối với Hoắc Vũ Hạo cùng Hoàng Chinh cũng là rất có hy vọng. Người khác không biết vì sao Hoắc Vũ Hạo tại muốn chế tạo nhân hình hồn đạo khí, hắn vẫn cố gắng miễn cưỡng có thể đoán được. Mục đích không phải là rất đơn giản sao? Chính là vì tăng cường tính linh hoạt của bản thân a! Nhưng hắn là tà hồn sư nên không phải như hồn đạo sư bình thường, không cần vũ khí có tính công kích thì ở cái đấu trường nhỏ bé như thế này chẳng lẽ không thể nào khắc địch chế thắng sao?
Đối với Hoàng Chinh, Nam Cung Oản cũng là có chút ít tin tưởng a, tên Hoàng Chinh này chính là đệ tử đắc ý nhất của tam trưởng lão, cũng không sai biệt lắm năng lực của hồn đạo sư cấp bảy, tu vi đã ở lục hoàn. Mặc dù bản thân có năng lực của tà hồn sư không phải là rất mạnh, nhưng ở phương diện chế luyện hồn đạo khí thì rất là có thiên phú, lại nắm giữ đao khắc trong bảng. Hòa Thái Đầu, cái tên gây ra niềm vui ngoài ý muốn, đạt được hạng nhất trong kỹ xảo khảo hạch cũng đồng nghĩa là hắn rất có thể đối mặt với đối thủ yếu nhất trong tám người lọt vào vòng thi đấu tiếp theo a! Trong lúc nhất thời, Tịch Thủy Minh một mảnh hoan ca.
Nghỉ ngơi năm phút đồng hồ, sau năm phút đồng hồ đó thì cuộc thi vòng loại sẽ bắt đầu.
Diệp Vũ Lâm trầm giọng nói.
Lập tức có đại lượng nhân viên làm việc xông lên đài tranh tài, đem những thứ như đài chế luyện hồn đạo khí cùng với các loại tài liệu linh tinh lấy đi. Mà chín người dự thi đại biểu cho tam đại thế lực cũng tự mình xuống đài, trở về khu nghỉ ngơi tạm thời của mình dưỡng sức.
Hoắc Vũ Hạo xếp hạng thứ hai, đối thủ của hắn là thiếu nữ váy màu lam của Bình Phàm Minh. Cũng là nhóm thứ hai ra sân.
Thứ tự xuất trận như thế này thì không có gì cần giải thích , như là dựa theo xếp hạng một, hai, ba, bốn lúc trước mà đi ra tranh tài. Dù sao trước khi ra sân người ta cũng có thể nghỉ ngơi chốc lát, cũng không có vấn đề gì không công bằng. Nhất là lại có năm phút đồng hồ thời gian nghỉ ngơi này giảm xóc.
Nam Cung Oản tự mình tiến lên nghênh tiếp ba người Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo lại một lần nữa dùng hành động thật tế chứng minh, nhân hình hồn đạo khí của hắn là không có vấn đề gì cả. Hồn đạo khí đóng lại, hắn cứ như vậy toàn thân bao phủ bởi nhân hình hồn đạo khí đi xuống đài tranh tài. Mặc dù nhân hình hồn đạo khí của hắn cùng cái lúc trước mà Minh Đức Đường chế tạo ra so với nhau thì nhỏ hơn rất nhiều, nhỏ hơn nhiều lắm. Nhưng đây cũng là nhân hình hồn đạo khí a! Diệp Vũ Lâm ánh mắt vẫn đóng đinh ở trên người hắn bất di bất dịch. Nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo tùy ý, tự nhiên, không có nửa phần trệ, thoải mái đi xuống đài, thần sắc trong mắt hắn trở nên càng thêm nóng bỏng .
Tốt, biểu hiện của các ngươi rất là tốt. Nhanh chóng nghỉ ngơi. Các ngươi chỉ cần nhớ là, phần thưởng mà bổn minh chủ hứa hẹn nhất định sau cuộc thi sẽ được ưu tiên thực hiện. Phần thưởng ở chỗ này, chỉ cần các ngươi có thể đạt được thành tích tốt tất nhiên là được.
Nam Cung Oản không có dặn dò quá nhiều, chẳng qua cường điệu phần thưởng một lần nữa, bởi vì hắn hiểu rõ, đối với ba người Hoắc Vũ Hạo mà nói, hiện tại được nghỉ ngơi mới là việc quan trọng nhất.
Tam trưởng lão lúc này vẫn không có ngồi xuống, ánh mắt hắn lúc này sáng quắc nhìn chăm chăm vào Hoắc Vũ Hạo, cẩn thận đánh giá cái nhân hình hồn đạo khí của hắn.
Nhân hình hồn đạo khí có độ cao khoảng hai thước rưỡi, mọi nơi khắp toàn thân đều là thiết kế hình giọt nước (trơn tru,bóng bẩy), thân thể màu trắng bạc tản ra hồn lực ba động nhè nhẹ. Bên trong đồng tử tản ra màu vàng nhạt. Những cái khác không nói, nếu như tỷ mỷ dùng màu sơn lên trang trí, nó tuyệt đối sẽ càng ra thêm hoa lệ.
Hoắc Vũ Hạo không có ngồi xuống, mà chính là khống chế lấy nhân hình hồn đạo khí đứng ở nơi đó, nhắm mắt ngưng thần, khôi phục tinh thần lực của mình đã tiêu hao. Hắn đã ngồi lâu lắm , hiện tại hắn đang hưởng thụ cảm giác được đứng, rất ư là tuyệt vời.
Thương khố dưới lòng đất.
“Oành!!!”
Tiếng nổ vang lên kịch liệt, hào quang của hồn đạo bảo hộ hoàn trên người thân vương Từ Quốc Trung tỏa sáng, chặn lại sóng xung kích từ chính diện.
Thương khố dưới lòng đất này được xây dựng thật sự là quá kiên cố. Trong lúc kiến tạo thang máy ở lại trải qua gia cố đặc biệt, chú trọng phòng ngừa những người cứng rắn xông ra bằng sức mạnh. Vì vậy, cho dù là ngay cả có hồn đạo sư cấp chín Từ Quốc Trung hiện diện, cũng như vậy phải cùng bọn thuộc hạ bỏ ra sức lực chín trâu hai hổ, mới từ dưới đáy thang máy chui ra ngoài được.
Từ thang máy chui ra đi có thể còn chưa chấm hết a, phải từ đường hầm của thang máy leo đi ra ngoài mới được.
Tám người theo thông đạo của thang máy bay xuống, cửa lớn của thang máy lại một lần trở thành vấn đề khó khăn. Đây đã là lần phá thứ sáu. Trong không gian nhỏ hẹp như vậy, căn bản là bọn họ không thể sử dụng hồn đạo khí quá mạnh mẽ. Nếu không chính bọn hắn sẽ gặp tai ương trước nhất. Vì vậy, chỉ có thể sử dụng hồn đạo khí tương đối yếu mà tiến hành oanh kích, sau đó lại dùng cận chiến hồn đạo khí tiến hành đột phá. Ở thời điểm như thế này, cận chiến hồn đạo khí lại lộ ra vẻ rất quan trọng.
Một cái lỗ hổng đường kính nửa thước rốt cục bị đào ra. Tám tên cao cấp hồn đạo sư đồng thời toàn lực phát công, lại loay hoay mất bảy, tám phút, mới có thể mở ra một cái lỗ hổng lớn đủ cho người ta chui qua.
Lúc này Từ Quốc Trung sắc mặt đã khó coi còn hơn là đen như đáy nồi. Hắn đau lòng a! Hắn đã sớm đem thương khố này coi thành là của mình. Riêng mỗi việc sữa chữa thang máy này cùng cái thông đạo của thang máy, cũng không biết cần dùng đến bao nhiêu tiền. Hắn hiện tại chỉ muốn đem những tên trộm kia ra bầm thây vạn đoạn.
Vào lối đi đến kho, Từ Quốc Trung liếc thấy đến thi thể nguội lạnh nằm trên mặt đất của hai tên thuộc hạ.
Những người khác đều có thể cảm nhận được lúc này Từ Quốc Trung đang mạnh mẽ đè nén lửa giận, lập tức có hai người đi tới lục soát thi thể, quả nhiên, không có cái chìa khóa nào.
Mọi người bước nhanh vào trong, rất nhanh đi thông đến cửa lớn của thương khố tầng thứ nhất.
Từ Quốc Trung sắc mặt âm trầm lấy ra cái chìa khóa, cố gắng mở cánh cửa ra. Rất hiển nhiên, Hoắc Vũ Hạo tuyệt đối sẽ không cho hắn cơ hội này. Trong cửa lớn, toàn bộ cơ quan sớm đã bị hắn phá hư, sửa đổi. Mặc cho cái chìa khóa chuyển động ra sao, cánh cửa lớn cũng không hề có động tĩnh gì.
Khốn kiếp!
Cảm xúc của Từ Quốc Trung rốt cục phóng ra giống như núi lửa bộc. Một quyền đột nhiên oanh kích ở trên cánh cửa, phát ra một tiếng vang trầm thấp. Nhưng mà, thiết kế của cái cửa lớn này, nếu so với thang máy bên kia thì càng thêm chắc chắn hơn nha. Quả thực độ dầy có thể sánh ngang tảng đá ngàn cân, toàn là dùng hợp kim để chế tạo. Độ cứng đủ để sánh ngang chút ít kim loại hiếm.
Phá cửa, phá cửa cho ta.
Từ Quốc Trung giận dữ hét.
Vương gia, trực tiếp công kích đại môn, sợ rằng sẽ dẫn phát những phòng ngự hồn đạo khí tập trung về hướng chúng ta khai hỏa đấy. . .
Một tên hồn đạo sư cấp tám bên cạnh hắn lập tức nhắc nhở.
Từ Quốc Trung dù sao cũng là nhân vật nổi danh của Nhật Nguyệt đế quốc, sau giây phút ngắn ngủi bộc phát tính tình, cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cũng không có cách nào khác, ở trong lối đi này được bố trí phòng ngự hồn đạo khí có uy lực thế nào thì hắn rất rõ ràng, coi như là dùng tu vi hồn đạo sư cấp chín của hắn, bị tập trung công kích cũng không hề khá giả. Hồn đạo sư cấp bảy lại càng có thể có cơ hội trực tiếp bị giết chết. Mà mấy cái phòng ngự hay khống chế hồn đạo khí đều chờ sẵn ở trong kho hàng, từ bên ngoài là không thể nào tiến hành điều khiển chúng.
Dùng sức hít thở sâu mấy lần, miễn cưỡng đè nén lửa giận phừng phừng trong lồng ngực, Từ Quốc Trung sắc mặt âm trầm gầm nhẹ:
Trước tiên từng bước phá hư phòng ngự hồn đạo khí, sau đó lại phá cửa. Động tác phải nhanh!
Hoắc Vũ Hạo dĩ nhiên không hề biết vị vương gia chưa từng gặp mặt kia hận hắn thấu xương. Lúc này hắn đang toàn tâm toàn lực ngưng thần, cảm thụ lấy ba động của Tinh Thần. Tinh thần lực cùng hồn lực kết hợp lại, chảy xuôi khắp toàn thân thoải mái không thể diễn tả bằng lời. Tinh thần lực lần nữa thăng hoa hình như cũng làm cho tốc độ tiêu hóa thiên địa nguyên lực của Cực Hạn Chi Băng lại có cơ hội tăng lên. Bộ phận còn lại của thiên địa nguyên lực còn lúc này đã đóng đô ở phần hông trở xuống.
Thời gian nghỉ ngơi chấm dứt. Đứng đầu cuộc thi kỹ xảo khiêu chiến đấu với người hạng thứ tám.
Tiếng nói của người chủ trì vang lên ở trên đài.
Tinh Không Đấu La Diệp Vũ Lâm tự mình đứng ở chính giữa đài tranh tài, làm trọng tài chính của trận đấu. Vốn là, với thân phận trọng tài trưởng của hắn là không cần phải làm thế, nhưng hắn đúng là thật sự muốn nhìn trong cự li gần cuộc tranh tài sau đó của Hoắc Vũ Hạo, là như điều khiển nhân hình hồn đạo khí của hắn ra làm sao. Lúc này mới tự mình lên làm người trọng tài như thế này.
Hòa Thái Đầu đứng lên, khẽ cong eo, khiêng cái vật giống như ống lớn, loại hình bắn pháo siêu tốc, bước nhanh về hướng đài tranh tài mà đi. Thoạt nhìn, thân hình của hắn dũng mãnh như thế cộng với khẩu bắn pháo siêu tốc nhìn qua uy mãnh, thật đúng là có mấy phần cảm giác khí thế bức người.
Người đứng thứ tám, vị hồn đạo sư đại biểu của Áo Đô thương hội kia cũng đã lên đài. Lúc trước hắn ở trong ba canh giờ chế tạo ra một cái hồn đạo khí là một thanh chiến đao cán dài (trường đao). Hẳn là đi đường lối cận chiến.
Thanh chiến đao của hắn có chiều dài cũng cùng với khẩu bắn pháo siêu tốc của Hòa Thái Đầu không hơn kém gì nhiều. Lưỡi đao dài chừng hai thước, còn lại tất cả đều là cái cán dài thô to đường kính cỡ quả trứng gà. Sau khi cầm đại đao trong tay thượng đài, đứng im ở nơi đó, cũng có mấy phần vững chắc như núi, thâm sâu như biển...
tại sao ko liên quan đến p1 vậy