Tại sao có thể như vậy? Từ huấn luyện tân binh liền có thể nhìn ra đế quốc Tinh La vẫn rất có quy củ, ngay cả tân binh đều có thể khống chế tác phong quân đội nghiêm chỉnh, bại binh nguyên nhân vì sao liền. . .
Hoắc Vũ Hạo lặng yên hạ xuống đất, lại dung nhập vào trong bại quân, dù sao trên người hắn mặc cũng là trang phục binh lính bình thường. Sau khi hỏi thăm một chút hắn mới biết được, nguyên lai, lần này đế quốc Nhật Nguyệt tập kích so với hắn tưởng tượng còn muốn hung ác hơn.
Đế quốc Tinh La dò xét đối không thật sự quá yếu, đến mức bị đế quốc Nhật Nguyệt chuyển vận lượng lớn từng nhóm cường giả tiến vào biên giới phía tây. Sau khi toàn diện phát động uy lực khủng bố của Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn cấp chín tàn phá bừa bãi, những cao thủ này liền xông vào quân doanh đang hỗn loạn, chuyên sát quan quân, gây ra hỗn loạn. Khiến quân đoàn Tây Bắc hoàn toàn đại loạn.
Nếu như không phải Bạch Hổ Công Tước trị quân nghiêm cẩn, lực khống chế đối với quân đội cực mạnh, sợ rằng sẽ bại càng thảm hại hơn. Tiền tuyến tử thương đã vượt qua bảy vạn người.
Theo các bại binh kể lại, sau khi vụ nổ lớn kinh khủng phát sinh, trên bầu trời còn không ngừng rơi xuống từng đạo cường quang, phá hủy cứ điểm trên đỉnh núi đế quốc Tinh La. Sau đó lượng lớn hồn đạo sư biết bay liền tiến vào Minh Đấu sơn mạch, triển khai toàn diện giết chóc.
Đây rõ ràng là phương thức chiến đấu lấy chiến lực cao tầng mở đường. Hơn nữa, thông qua năng lực phi hành của quân đoàn hồn đạo sư, chiếm ưu thế tuyệt đối về không quân, để Đế quốc Nhật Nguyệt nắm giữ quyền khống chế bầu trời. Đem ưu thế của bản thân đầy đủ phát huy ra.
Đế quốc Tinh La vẫn luôn biết bản thân còn có khoảng cách về hồn đạo khí so với đế quốc Nhật Nguyệt, nhưng thẳng đến sau khi triển khai toàn diện đại chiến, bọn hắn mới hiểu được, chênh lệch này đến tột cùng lớn đến bao nhiêu.
Đúng vậy, chênh lệch thật sự quá lớn.
Sau khi thăm dò được những tin tức này, Hoắc Vũ Hạo một lần nữa lên đường. Hắn hiểu được, nương theo uy lực khủng bố của hồn đạo khí, công sự phòng ngự truyền thống trong chiến tranh đã xa xa không đủ để đối kháng thế công của đế quốc Nhật Nguyệt. Đế quốc Nhật Nguyệt đến có chuẩn bị, mất đi một tuyến phòng ngự Minh Đấu sơn mạch, đế quốc Tinh La gặp đại phiền toái. Rất có thể là vỡ tan ngàn dặm a!
Khoảng cách hai trăm cây số không cần bay bao lâu. Xa xa, Hoắc Vũ Hạo đã cảm nhận được dao động hồn lực mãnh liệt bộc phát phía trước. Sắc trời lúc này đã tối lại, trong buổi tối, nhìn qua càng thêm rõ ràng ánh sáng màu sắc khác nhau không ngừng lóe lên ở biên cảnh bên đó.
Hắn rất nhanh liền chú ý tới biến hóa của Minh Đấu sơn mạch.
Minh Đấu sơn mạch xuất hiện một lỗ hổng khổng lồ, lỗ hổng này nhìn qua toàn là quái thạch lởm chởm, cực kỳ dữ tợn. Phía trong lỗ hổng càng là một phiến cháy đen, đây rõ ràng là bị Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn cấp chín với lực bạo tạc làm chủ oanh kích vào. Từ địa phương rất xa liền có thể nhìn thấy, lượng lớn binh sĩ của đế quốc Nhật Nguyệt đang thông qua lỗ hổng tiến vào cảnh nội của đế quốc Tinh La.
Phòng tuyến của Đế quốc Tinh La lúc này đã toàn diện hỏng mất. Nhưng mà, Bạch Hổ Công Tước bọn hắn thì sao? Chẳng lẽ nói, Bạch Hổ Công Tước và thân vệ cũng đã toàn quân bị diệt hay sao?
Quân đội còn sót lại của đế quốc Tinh La lúc này đã bị đánh cho tan rã. Trên bầu trời ước chừng mười cây số bên ngoài đang giăng đầy lượng lớn hồn đạo khí tham trắc trên không, hồn đạo khí tham trắc lòng đất. Hơn nữa, trận địa hồn đạo khí do hồn đạo sư xây dựng cũng đã dần dần thành hình. Ánh sáng lấp lóe trước đó cũng dần dần biến mất.
Trận địa quân đoàn Tây Bắc ngay tại nửa ngày ngắn ngủi này, triệt để thất thủ.
Hoắc Vũ Hạo lơ lửng giữa không trung, chật vật nuốt xuống một ngụm nước bọt, xuất hiện thất thần ngắn ngủi.
Đây chính là chiến lực mạnh mẽ nhất của đế quốc Tinh La a! Vậy mà đơn giản như thế liền hỏng mất sao?
Hoắc Vũ Hạo không có đi phân rõ quân đoàn hồn đạo sư đóng quân làm gì, hắn nhắm hai mắt lại, đem tinh thần lực ngoại phóng thu sạch về.
Có hồn kỹ Mô Phỏng yểm hộ, cho dù là hồn đạo khí tham trắc trên không cũng không cách nào phát hiện hắn tồn tại, chỉ có hồn đạo khí tham trắc nhiệt năng mới có khả năng phát hiện.
Sau lưng Hoắc Vũ Hạo chậm rãi nổi lên một khỏa hồng kim sắc thụ nhãn, đầu của hắn cũng theo đó sáng lên, sau đầu hiện ra một vòng hồng kim sắc quang luân. Vận mệnh khí tức theo đó dao động.
Phạm vi Tinh Thần Tham Trắc chung quy là có hạn, tinh thần lực của hắn còn không có cường đại đến loại trình độ như Tà Nhãn Bạo Quân Chúa Tể, có thể thoáng cái dò xét ngàn dặm. Đường kính hơn vạn mét, độ chuẩn xác khi dò xét liền sẽ giảm xuống cực lớn. Mà chiến trường biên cảnh rộng lớn như vậy, hiển nhiên không phải thông qua Tinh Thần Tham Trắc liền có thể tìm tới Bạch Hổ Công Tước. Bởi vậy, hắn dùng một loại phương thức khác, một loại phương thức hắn trước kia chỉ có cảm giác tới, nhưng lại chưa từng thử qua. Vận mệnh chỉ dẫn.
Đó cũng không phải bất luận hồn kỹ gì, mà là hắn sử dụng Vận Mệnh Lực, dụng tâm đi cảm thụ. Cảm thụ phần rung động đến từ vận mệnh.
Sau một lát, thụ nhãn sau lưng Hoắc Vũ Hạo thu hồi, ánh mắt của hắn nhìn về phương bắc. Là một loại chân ý chỉ dẫn trong cõi u minh. Hẳn là phương bắc.
Quay người lại, lần nữa gia tốc, thẳng đến phương bắc bay đi.
Địa phương đóng quân của quân đoàn Tây Bắc không những ở biên cảnh phía tây, đồng thời cũng tiếp cận đế quốc Thiên Hồn. Từ nơi này hướng bắc không đến năm trăm cây số, liền có thể đến biên giới của đế quốc Thiên Hồn. Bạch Hổ Công Tước vậy mà mang theo tàn quân hướng phương bắc rút lui, là vì cái gì?
Hoắc Vũ Hạo mang theo vài phần nghi hoặc bay thật nhanh, thời gian dần trôi qua, mạch suy nghĩ trong đầu hắn cũng bắt đầu xoay chuyển, sắc mặt cũng theo đó trở nên khó coi. Nhưng mà, trong đôi mắt hắn lại mơ hồ toát ra mấy phần khâm phục.
Bạch Hổ Công Tước không lui về phía sau, mà thối lui về hướng phương bắc, chỉ có thể do một nguyên nhân. Đế quốc Nhật Nguyệt đột nhiên phát động lần này, hắn chính mà là một trong những mục tiêu chủ yếu. Mà đế quốc Nhật Nguyệt vì đánh giết hắn, không tiếc bất cứ giá nào điều động chiến lực mạnh nhất nhằm vào hắn. Hắn rút lui về hướng bắc chính là muốn đem bộ phận chiến lực này dẫn dắt rời đi, cho bại quân có thời gian triệt lui. Nếu không, một vài quân đoàn hồn đạo sư của đế quốc Nhật Nguyệt chính là phi hành trên không trung, đối với binh lính bình thường mà nói, bọn hắn có thể mang đến tổn thương thật sự quá nghiêm trọng.
Mặc dù hận ý trong lòng Hoắc Vũ Hạo đối với Bạch Hổ Công Tước cũng không giảm xuống bao nhiêu, nhưng lại đồng dạng bội phục tính anh hùng của hắn. Thân là chủ soái, chẳng những không có lui ra trước tiên, ngược lại vì tranh thủ thời gian rút lui cho đại quân mà lấy thân mạo hiểm, quả thực không phải người thường có thể làm được.
Hoắc Vũ Hạo một mực bay về hướng bắc, đồng thời cũng đem tinh thần lực phóng ra. Quả nhiên, trên mặt đất có không ít dấu vết chiến đấu lưu lại. Có dấu vết của hồn đạo khí, cũng có dấu vết của hồn sư và quân đội lưu lại. Ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy một chút thi thể. Từ chút dấu vết nơi này có thể nhìn ra tình hình chiến đấu tương đối kịch liệt, nhưng nhân số chiến đấu cũng không tính quá nhiều. Nhiều nhất sẽ không vượt qua một vạn. Nhưng đây không thể nghi ngờ là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của song phương.
Đế quốc Tinh La bên này, hồn đạo sư và hồn đạo khí mặc dù ít, nhưng muốn nói số lượng hồn sư chân chính thì đế quốc Nhật Nguyệt lại không thể so được. Quân đoàn Tây Bắc bên này chí ít có một hồn sư quân đoàn ngàn người trở lên, đều do hồn sư chân chính tạo thành. Bọn hắn mặc dù không phải là Bạch Hổ Thân Vệ, nhưng cũng chỉ nghe mệnh lệnh Bạch Hổ Công Tước điều khiển.
Mà trong toàn bộ đế quốc Tinh La, quân đoàn hồn sư giống như vậy hết thảy có nhiều đến mười cái. Đáng tiếc, phần lực lượng này quá mức cường đại, đến mức hoàng thất đế quốc Tinh La cũng không dám đưa nó đều giao cho Bạch Hổ Công Tước thống ngự. Mấy cái quân đoàn khác cũng chỉ được phân phối một quân đoàn hồn sư như vậy.
Hoắc Vũ Hạo phi hành lần theo dấu vết chiến đấu, tốc độ tự nhiên là không thể quá nhanh, nhưng chỗ tốt là sẽ không tìm sai. Càng hướng về phía trước bay đi, hắn càng hiểu được sát ý của đế quốc Nhật Nguyệt lần này đối với Bạch Hổ Công Tước.
Từ trên một chút thi thể hắn có thể phân biệt ra, nhóm truy sát Bạch Hổ Công Tước chí ít có hai cái quân đoàn hồn đạo sư, hơn nữa, đều là thành viên của Hộ Quốc Chi Thủ. Trong đó một chi hắn đã từng gặp qua, là quân đoàn hồn đạo sư Tà Nhãn lần trước vây khốn bọn hắn, dẫn đến Vương Thu Nhi hiến tế. Mà một chi khác, từ trang phục của hồn đạo sư chiến tử nhìn xem, hẳn là người của quân đoàn hồn đạo sư Khủng Trảo.
Thân là quân đoàn hồn đạo sư cấp Thú Vương, trang bị của hai quân đoàn này đều là đỉnh cấp. Phân phối lượng lớn hồn đạo khí cao giai, chiến lực bình quân đều là hồn đạo sư cấp bốn trở lên a! Hơn nữa, bọn hắn cực kỳ am hiểu phối hợp.
Trọn vẹn bay hơn nửa canh giờ, ít nhất lại bay ra hai trăm cây số, Hoắc Vũ Hạo mới mơ hồ nhìn thấy phương xa lóe lên từng đoàn ánh sáng.
Tần suất hững ánh sáng này lóe lên cực nhanh, có thể thấy được tình cảnh chiến đấu kịch liệt.
Có phương hướng chính xác liền không cần lại tiếp tục dò đường. Hắn vội vàng toàn lực gia tốc bay về hướng đó.
Xa xa, hắn liền thấy không trung lóe ra từng đạo thân ảnh mang theo ánh sáng. Những người này chủ yếu chia làm hai bộ phận, một phần là thành viên quân đoàn Tà Nhãn, hồn đạo khí phi hành sau lưng lóe ra lam sắc quang mang, một bộ phận khác thì hồn đạo khí phi hành sau lưng lóe ra hào quang màu vàng sậm, hẳn là quân đoàn Khủng Trảo.
Hai chi quân đoàn hồn đạo sư tản ra trên không trung, thế mà duy trì trận địa hồn đạo sư trên không trung. Phân biệt sáng lên một quang tráo màu vàng sậm và một lồng ánh sáng màu xanh lam đem bọn hắn bảo hộ ở trong đó. Có thể nhìn thấy, hồn lực truyền cho quang tráo đến từ hồn đạo khí dạng gai nhọn trên đỉnh hồn đạo khí phi hành của bọn hắn. Mỗi người đều đang di chuyển hướng ra bên ngoài, tổ hợp lại với nhau, liền biến thành quang tráo khổng lồ.
Vừa rồi trên đường, tỉ lệ thi thể hồn đạo sư mà Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy liền ít đến đáng thương. Hết thảy bất quá mười mấy người, còn đế quốc Tinh La bên này lưu lại thi thể thì quá nhiều. Trong đó, Bạch Hổ Thân Vệ thương vong thảm trọng. Còn có rất nhiều thi thể hẳn là cường giả hồn sư chiến tử.
Hai chi quân đoàn hồn đạo sư lơ lửng giữa không trung đang không ngừng hướng phía dưới bắn ra từng đạo Hồn Đạo Xạ Tuyến thô to. Hơn nữa cũng không phải là tiến hành công kích cùng một loại, bọn hắn thi triển hồn đạo khí tựa hồ cũng có hiệu quả tổ hợp nhất định.
Ba, năm người một tổ, mỗi lần phát ra Hồn Đạo Xạ Tuyến vẫn có thể khiến phía dưới phát ra từng tiếng nổ kịch liệt.
So sánh với bọn họ, tình huống trên mặt đất sẽ phải thảm thiết hơn nhiều, Hoắc Vũ Hạo có được thân phận Vong Linh Pháp Sư, tinh thần lực khẽ động, liền có thể cảm nhận được không ít linh hồn ba động phía dưới, chuyện này có thể là linh hồn người chết a!
Cùng hai cái quang tráo phân biệt rõ ràng trên không trung so sánh, phía dưới cũng có quang tráo, cũng dùng để phòng ngự. Nhưng lại có thể dùng màu sắc sặc sỡ để hình dung.
Gần trăm loại ánh sáng không đồng nhất cùng hiện ra trên quang tráo, lộ ra vô cùng tán loạn. Hiển nhiên, sức chống cự phía dưới lấy hồn sư làm chủ.
Thần mà cũng chán nữa
cho hỏi p2 hay p1 hay hơn v ?
Ủa, đẻ lẹ vậy..... mới đó chưa đám cưới nữa mà :)
phần này chắc nhảm nhí lắm
What a3 vs chị Vũ hạ sinh tiểu thất à
nhớ cái cảm giác ngồi đọc từng chương ài :(
Phần 2 với phần 3 nghe xong khóc khá nhiều nó cứ bị xúc động ấy
Hoắc vũ hạo đúng kiểu đi đường nhặt được tờ vé số, xong trúng giải cao nhất .
Theo đánh giá riêng của tớ thì phần 2 là hay nhất.
P2 là hay nhất trong 5 phần.chốt thế cho nó nhanh.k lói nhiều
Hạo đông tam tuyệt
Phần 2 nhạt hơn phần 1