Mà quầng sáng trên người hắn cũng chậm rãi biến đổi, màu trắng từ từ hóa ánh kim, ánh kim đậm dần rồi chuyển hẳn sang màu vàng. Mà cái màu vàng này vẫn có ánh kim, màu sắc của nó rất đặc biệt, bất cứ Hồn Hoàn nào Hoắc Vũ Hạo từng thấy đều không thể so sánh được.
Cho dù Hồn Hoàn mười năm màu trắng, trăm năm màu vàng, ngàn năm màu tím, vạn năm màu đen, hay mười vạn năm màu đỏ xuất hiện ở đây, trông thấy Hồn Hoàn màu vàng ánh kim trước mặt này cũng chỉ có thể thần phục.
Đây mới là màu sắc thật sự của Bách vạn niên Hồn Hoàn duy nhất trên Đấu La Đại Lục! Cũng là lần đầu tiên Thiên Mộng Băng Tầm xuất hiện với màu sắc thật sự của nó.
Ánh sáng màu vàng rực rỡ này làm trong lòng Hoắc Vũ Hạo nảy sinh một suy nghĩ táo bạo.
Một ngày nào đó, ta cũng muốn được như hôm nay, ta muốn mặt đất, cây cối, bầu trời, tất cả mọi thứ trên thế gian này đều phải thần phục ta. Phải là người nắm giữ thần cung Nhật Nguyệt Trích Tinh kia.
Lúc này Thiên Mộng Băng Tằm không chỉ tạo cho hắn một ham muốn nổ lực trở nên mạnh mẽ mà còn gieo vào lòng hắn một hạt mầm niềm tin trở thành Thiên Địa Quân Vương. Lần đầu tiên Hoắc Vũ Hạo mới có một lý tưởng cao hơn cả sự quyết tâm báo thù của ahứn.
Chuyện này giống như đã khiến trái tim hắn thay đổi, đúng vậy, Thiên Mộng Băng Tằm đã mang đến cho hắn một cảm giác cưc kỳ vui sướng a. Nó là một con Hồn Thú trăm vạn năm tuổi, và nó cũng là Hồn Hoàn của mình, nếu mình không có hoài bảo chẳng phải là uổng phí hết mọi thứ sao?
Từng luồng ánh sáng ánh kim từ ấn đường (*) của Hoắc Vũ Hạo chui ra, mỗi một luồng sáng bay ra Hoắc Vũ Hạo cảm thấy như bị rút cạn sức lực, đến khi chín luồng sáng bay hết ra ngoài hắn thậm chí không thể đứng vững nữa.
(*) ấn đường (mi tâm): điểm ở giữa hai đầu lông mày.
Lúc trước, khi Thiên Mộng Băng Tằm chui vào cơ thể hắn tổng cộng có mười luồng ánh sáng, đây là lực lượng căn nguyên còn lại của hắn, cũng chính là luồng năng lượng quan trọng nhất. Hiện giờ chín luồng bay đi, trong người hắn chỉ còn duy nhất một quả cầu ánh sáng đã bị hắn hấp thu một chút, và nó cũng chính là mối liên hệ còn lại của hắn và Thiên Mộng Băng Tằm.
Chín luồng ánh sáng từ trên không từ từ hạ xuống, viên cầu ánh sáng thứ nhất rơi thẳng xuống mặt tuyết, sau đó lần lượt đến viên thứ hai, thứ ba... đến khi chín viên tạo thành một chỉnh thể thì nó lại từ từ thu nhỏ lại, đến lúc này Hoắc Vũ Hạo mới cảm nhận được sự cường đại của Thiên Mộng Băng Tằm. Luồng tinh thần lực của nó duy trì cả ngày cũng không có dấu hiệu suy giảm.
Chín quả cầu ánh sáng sao khi chồng lên nhau dần dần thành hình, không ngờ nó có thể ngưng tụ thành một hình thường, có điều... người nọ... khiến hắn vừa trông thấy phải giật mình khiếp sợ... vì đấy chính là hắn a. Cả hai giống từ da dẻ đến cả bộ đồng phục Sử Lai Khắc, khiến Hoắc Vũ Hạo từ bàng hoàng chuyển sang dở khóc dở cười.
Một cỗ lực lượng tinh thần mang theo đầy sự nhớ nhung từ người Thiên Mộng Băng Tằm phát ra, sau đó giọng nói của nó cũng vang lên:
- Băng Đế, ta biết nàng đã cảm nhận được sự tồn tại của ta. Ta... Thiên Mộng Băng Tằm đã trở về báo thù. Nàng có dám ra đây không?
Cũng trong lúc Thiên Mộng Băng Tằm lên tiếng nói, một luồng lực lượng tinh thần nháy mắt xuất hiện bên người Hoắc Vũ Hạo, sau đó phong ấn mọi thứ xung quanh, hơi thở của hắn nháy mắt được che giấu cẩn thận bên trong hầm băng này.
Theo ý nào đó, Thiên Mộng Băng Tằm và Hoắc Vũ Hạo đã sớm hai mà như một. Bởi vậy Hoắc Vũ Hạo nương theo tinh thần lực cường đại của nó mà phóng ra tinh thần dò xét, mọi thứ xung quanh hắn đều cảm nhận được một cách rõ ràng. Thậm chí bị tinh thần lực của Thiên Mộng Băng Tằm ảnh hưởng mà có chiều hướng mở rộng ra. Trong phạm vi một cây số, cho dù là một cơn gió thổi hắn cũng cảm thấy được, càng thần kì hơn là thông qua đó hắn có thể thấy được mọi thứ bên ngoài mà không cần nhìn trực tiếp bằng mắt, có điều nó chỉ là nhìn thôi, hoàn toàn không thể tra xét gì thêm nữa.
Thiên Mộng Băng Tằm nói xong một câu cũng yên lặng, có điều ánh sáng màu vàng quanh người nó không ảm đạm đi mà ngược lại còn rực rỡ hơn. Ánh sáng màu vàng giữa một vùng tuyết trắng quả thật hết sức nổi bật. Bầu trời đã ảm đạm nay càng lu mờ thêm, bầu không khí có chút không thông.
Thiên Mộng Băng Tằm dường như không có chút gì nôn nóng, nó lặng im đứng đó, mặc cho cuồng phong gió rét thổi ào ào xung quanh.
Nhưng Hoắc Vũ Hạo cảm nhận được, Hồn Thú ở trong phạm vi hắn dò xét được đang không ngừng hoảng sợ bỏ chạy.
Có lẽ khi trực tiếp chiến đấu, Thiên Mộng Băng Tằm quả thật không bằng cả một con Hồn Thú vạn năm, nhưng nếu chỉ xét về mặt tinh thần lực, nhìn khắp Đấu La Đại Lục này, không có Hồn Thú nào có thể bì được với nó.
Vấn đề lớn nhất của Thiên Mộng Băng Tằm chính là huyết mạch, cho rằng nó đã tu luyện được đến trăm vạn năm nhưng dù sao gốc gác vẫn chỉ là một con Hồn Thú Băng Tằm tầm thường, vì xuất thân mà cho dù nó suốt trăm vạn năm không ngừng được hàn tủy tẩm bổ nhưng chỉ có thể tiến hóa mà không có chút sức mạnh nào. Nói một cách đơn giản, nó cũng như một Hồn Sư cấp bậc cực cao, hồn lực vô cùng khủng bố nhưng lại không có một Hồn Kỹ và Hồn Hoàn nào.
Nếu tu vi của đối thủ kém hơn nó, nó có thể dễ dàng dùng tinh thần lực đánh bại, nhưng nếu gặp người có thực lực một chút thì sao? Hết cách. Tinh Thần Lực khổng lồ nhưng không thể hóa thành kỹ năng thì được gì? Thậm chí khi nó thành Hồn Hoàn của Hoắc Vũ Hạo, mang đến cho cậu bé đến bốn cái Hồn Kỹ, chuyện này đã khiến nó ganh tỵ, hâm mộ suốt một thời gian. Nhưng Thiên Mộng ca luôn trọng sĩ diện, làm sao nói ra được.
Nếu không, ngày trước chỉ cần nó có một cái kỹ năng thôi, chỉ sợ đi khắp Đấu La Đại Lục này cũng chẳng có ai có thể uy hiếp nó được.
Giờ khắc này, nó dùng tất cả tinh thần lực của mình bao phủ xuống một phạm vi vô cùng rộng lớn, ít nhất một phần ba khu vực trung tầm đã bị tinh thần lực của nó kiểm soát.
Đừng xem bình thường Thiên Mộng Băng Tằm cà rỡn cà rỡn, nhưng thật sự nó không phải loại đầu óc đơn giản. Tinh thần lực nó phóng ra lần này không phải khí tức bình thường của nó, ít nhất nếu có hồn thú từng quen thuộc nó sẽ không thể nhận ra kia là con hồn thú không có chút kỹ năng công kích nào.
Nó muốn bất cứ hồn thú nào cảm nhận được khí tức này đều run rảy không dám đối kháng thì phải chọn khí tức của tên hồn thú đứng đầu Tam Đại Thiên Vương của cực bắc kia. Tu vi của tên kia đã trên năm mươi vạn năm, hơn nữa huyết mạch của nó cũng hết sức cao quý.
Với lại nó cũng tránh xa phạm vi lãnh địa của tên kia, nên chẳng sợ bị phát hiện. Thế nên cuối cùng, người bị hù họa lại là đám hồn thú xung quanh, bọn chúng như chim sợ cành cong bỏ chạy tán loạn, không hề mang lại chút phiền phức gì cho Hoắc Vũ Hạo.
Người hắn muốn tìm chính là Băng Đế, cường giả xếp thứ hai trong Tam Đại Thiên Vương, cũng chính là phạm vi dò xét chủ yếu của nó. Băng Đế này đã quen hắn từ lâu nên không thể nào nhầm lẫn khí tức của nó được, huống chi nó đã mở miệng nói một câu đầy kiêu ngạo kia.
Với những gì Thiên Mộng Băng Tằm biết về Băng Đế, nó tin chắc Băng Đế nhất định sẽ đến. Có một con mồi béo bở như Thiên Mộng Băng Tằm dâng đến tận miệng làm sao có thể từ chối được? Huống chi tu vi của Băng Đế đã đạt đến ba mươi vạn năm, nhưng khó mà vượt qua bức rào cản bốn mươi vạn năm được.
Cả Thiên Mộng Băng Tằm và Băng Đế đều cực kỳ hiểu rõ đối phương, lúc Băng Đế đuổi giết buộc Thiên Mộng Băng Tằm phải trốn khỏi cực bắc cũng chỉ mới vượt qua mức ba mươi vạn năm, khi đó nó nhớ rõ Băng Đế có nói đây là cực hạn của nó rồi, huống chi lực lượng căn nguyên của nó đã bị thương tổn, bức tường bốn mươi vạn năm khó mà qua được. Mà từ khoảng thời gian đó đến nay... có lẽ đại hạn của Băng Đế không còn bao xa nữa. Chi khi nào nó hấp thu được lực lượng căn nguyên của Thiên Mộng Băng Tằm mới có thể phá tan rào cản, thậm chí một bước vượt qua kẻ đứng đầu Tam Đại Thiên Vương kia.
May mắn duy nhất của Thiên Mộng Băng Tằm chính là, cái tên kia không biết đến sự tồn tại của nó, nếu không chỉ sợ nó có trốn đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm cũng sẽ bị bắt trở về.
Dưới sự hấp dẫn của thứ có thể thay đổi sinh mệnh bản thân, căn bản Băng Đế không còn lựa chọn nào khác. Nó tất nhiên muốn đến, và sẽ đến. Còn Thiên Mộng Băng Tằm trong hình hài Hoắc Vũ Hạo, càng lúc càng cảm nhận được khí tức của người mình cần tìm đến gần thì trên nét cười trên khuôn mặt càng rõ rệt, mưu kế của mình sắp thành công rồi.
Từng giây từng phút căng thẳng trôi qua, Thiên Mộng Băng Tằm vẫn không lộ vẻ gì rốt ruột, còn Hoắc Vũ Hạo đang gần như đông cứng ngồi trong hầm băng lại không dám thở mạnh chứ đừng nói chi là cử động. nó không biết khi nào Băng Đế mà Thiên Mộng Băng Tằm đã nhắc tới sẽ xuất hiện nhưng nó hoàn toàn không nghi ngờ bất cứ lời nào Thiên Mộng Băng Tằm nói, thế nên hắn liều mạng giữ vững tinh thần vượt qua khảo nghiệm đầu tiên này. Mặc dù trong lòng hắn vẫn đầy thắc mắc và nghi ngờ, thật sự hắn không nghĩ ra Thiên Mộng Băng Tằm dựa vào cái gì có thể chắc chắn đánh bại được một cường giả mà so với Phong Hào Đấu La còn khủng bố hơn?
Ngay lúc này, tim hắn đột nhiên đập nhanh hơn, trong lòng đầy sự lo lắng, sợ hãi, thậm chí có cả cảm giác hưng phấn. Bởi vì, hắn phát hiện bên ngoài có biến hóa.
Trên bầu trời xám xịt bỗng nhiên khuấy động, sau đó, từ xa xa dưới chân trời phía bắc, một luồng ánh sáng màu xanh biếc bay đến với tốc độ kinh khủng.
Bầu trời đen tối nháy mắt hóa thành xanh biếc, giống như từng cụm mây trên trời đã biến thành từng miếng bảo thạch vậy. Cỗ khí thế đầy áp lực cũng theo đó mà tan biến.
Khi luồng sáng màu xanh biếc đó lan đến phạm vi một cây số gần Thiên Mộng Băng Tằm thì Hoắc Vũ Hạo liền cảm nhận được. Trong lòng hắn xuất hiện một câu:
"Đến rồi, thật sự đến rồi."
- Thiên Mộng, không ngờ ngươi vẫn còn sống, quả không hổ danh là hồn thú trường thọ nhất cực bắc chúng ta.
Một giọng nói thanh thúy vang lên từ bốn phương tám hướng. Sau khi giọng nói này vang lên, từng đồi tuyết xung quanh đột nhiên nháy mắt dâng lên trên ba thước, chỉ trừ phạm vi trăm mét xung quanh Thiên Mộng Băng Tằm là không bị ảnh hưởng.
- Băng Đế, nàng còn ở đây làm sao ta có thể chết được? Còn nhớ những lời ta nói năm đó không? Nếu ta không chết, một ngày nào đó, ta muốn trở thành chồng của nàng.
Giọng nói của Thiên Mộng Băng Tằm đột nhiên cực kỳ dịu dàng, thậm chí còn có chút ngọt ngào quá đáng khiến Hoắc Vũ Hạo đứng nghe bên ngoài mà nổi da gà đầy người.
Cũng ngay trong lúc này, ánh mắt hắn đột nhiên mở to, vì... hắn chợt nghĩ tới một khả năng...
Xét thực lực của hắn và Thiên Mộng Băng Tằm hiện giờ, việc làm của cả hai lúc này là một cuộc phiêu lưu rất lớn, Thiên Mộng Băng Tằm tuy mạnh mẽ nhưng hiện giờ nó đã gần như phụ thuộc vào mình rồi, vì nó là Hồn Hoàn đầu tiên của mình, cho dù là Hồn Hoàn trí tuệ đi chăng nữa... nó vẫn là một bộ phận của cơ thể mình. Mạnh hay yếu, chủ yếu là xét về mình?
Trong tình huống này, muốn tốt cho nó thì đầu tiên phải giúp mình có nhiều Hồn Hoàn để thực lực của mình mạnh mẽ lên. Sau đó mới tới đây tìm kiếm Băng Đế và giác tỉnh vũ hồn thứ hai.
Nhưng, tại sao hồn lực của mình mới tăng đến cấp hai mươi nó đã một hai bảo mình đến đây tìm Băng Đế khủng bố này? Chuyện này không mạo hiểm sao? Cho dù nó đã tính toán chặt chẽ nhưng chỉ cần có một sai lầm là cả hai sẽ vĩnh viên chôn thây tại vùng cực bắc lạnh khủng khiếp này.
Vì cái gì khiến Thiên Mộng Băng Tằm liều mạng đến đây? Vì muốn mình trở nên cường đại sao? Không... nghe giọng nói ôn nhu kia của nó, thì mọi chuyện dường như không phải đơn giản như vậy....
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn đột nhiên bình tĩnh một cách lạ thường. Hiện giờ hắn không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể tin tưởng Thiên Mộng Băng Tằm, trong đầu không ngừng tự huyễn hoặc bản thân rằng Thiên Mộng Băng Tằm không phải như thế, tất cả chỉ do mình suy nghĩ quá nhiều. Giờ hắn chỉ còn cách đợi... và quan sát.
- Thiên Mộng, ngươi muốn chết?
Giọng nói thanh thuý tràn ngập sát khí của Băng Đế vang lên, bầu trời từ màu xanh biết nháy mắt hoá thành xanh lục. Một cỗ sát khí khủng bố từ trên trời giáng xuống khiến vòng bảo hộ trên người Thiên Mộng Băng Tằm nháy mắt từ trăm mét giảm xuống còn mười mét.
Nhưng, hiện giờ chỉ đơn thuần so đấu về tinh thần lực, Thiên Mộng Băng Tằm cũng không e ngại gì Băng Đế, nó mỉm cười, ung dung tao nhã nói:
- Không, đây là những lời thật lòng của ta. Ta đã sống suốt trăm vạn năm, và cũng đã ở đây ngần ấy thời gian. Tuy phần lớn thời gian đều chìm vào giấc ngủ nhưng trong lòng ta, người có thể để lại dấu ấn và thật sự làm ta động tâm không kềm chế được cũng chỉ có mình nàng - Băng Đế à. Nàng có biết vì sao hôm nay ta trở về không? Bởi vì ta biết không đến trăm năm nữa là đến cực hạn của nàng. Đó là tử lộ. Đến khi đó, nàng không thể đột phá cực hạn thì sẽ vĩnh viễn biến mất trong thế giới băng giá này. Cho nên, ta phải trở về. Ta không muốn chờ đợi thêm nữa, sinh mệnh buồn chán này thật sự không có ý nghĩa gì với ta. Ta chở về chính là muốn giúp nàng có thể sống tiếp, cho chúng ta thật sự được ở cùng một chổ.
Trong lòng Hoắc Vũ Hạo khẽ thở dài một tiếng, hai mắt lại. Quả nhiên là thế! Thiên Mộng Băng Tằm thật sự lừa mình, nó đến đây đúng là có mục đích.
Từ ngày gặp Thiên Mộng Băng Tằm, trong lòng Hoắc Vũ Hạo đã tin tưởng nó vô điều kiện, nó là Hồn Hoàn trăm vạn năm của mình, mang đến cho mình bốn Hồn Kỹ... và điều này chẳng khác gì đã cho mình một sinh mạng mới.
Trong lòng hắn, hắn cảm kích nhất cũng chính là người bạn này của hắn, một Hồn Hoàn trí tuệ. Địa vị của Thiên Mộng Băng Tằm trong lòng hắn thậm chỉ nếu so với Đường Nhã, Bối Bối hay Vương Đông đều cao hơn vài phần. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Giờ khắc này, trong lòng Hoắc Vũ Hạo dừng như có cái gì đó bị xé nát, giống hệt cái cảm giác lúc bé hắn bị bắt nạt.
Nó lừa ta, cuối cùng đúng là nó lừa ta!
Đau đớn, một cơn đau, đau đến mức trước nay chưa từng có khiến nước mắt hắn không ngừng chảy xuôi hai bên má, có điều nước vừa rơi đã hoá thành những viên băng. Hoắc Vũ Hạo chỉ mới mười hai tuổi, ngay lúc hắn cảm thấy mình có hi vọng thì sự phản bội của Thiên Mộng Băng Tằm làm lòng hắn như chết đi, sự cứng cỏi trong lòng hắn nháy mắt vỡ vụn.
Hoắc Vũ Hạo không sợ khổ, không sợ gian nan, chỉ cần có hi vọng thì cho dù có khó khăn đến thế nào hắn cũng chấp nhận.
Một năm ở học viện Sử Lai Khắc đã làm hắn thay đổi rất nhiều, ở đây hắn có bạn bè, có thầy cô, có đồng đội, theo ý nào đó, tất cả đều từ Thiên Mộng Băng Tằm cho hắn. Có Thiên Mộng Băng Tằm hắn mới có sức mạnh, có sự tin tưởng. Thế nên sự lừa gạt lúc này của Thiên Mộng Băng Tằm đối với hắn giống như chặt đứng hết mọi sự tin tưởng, như một gốc cây bị người ta đến một tay nhổ lên vậy.
Loại cảm giác này, có thẻ nói đã vượt xa hai chữ
"thống khổ" rồi, hi vọng trong lòng Hoắc Vũ Hạo đã biến mất.
Tinh thần lực của Thiên Mộng Băng Tằm mặc dù mạnh mẽ nhưng giờ phút này nó tập trung hoàn toàn vào Băng Đế, nên không có phát hiện tâm tính của Hoắc Vũ Hạo vừa thay đổi, một sự thay đổi long trời lỡ đất.
Băng Đế nghe Thiên Mộng Băng Tằm liền im lặng một lúc, dường như nó bị nói đúng tâm sự trong lòng nên lặng yên tự ngẫm nghĩ.
Thiên Mộng Băng Tằm có chút gấp gáp nói:
- Ta đã về đây Băng Đế. Chúng ta nhiều năm không gặp, chả nhẽ nàng không chịu ra để ta gặp mặt một lần sao?
Giọng nói lạnh lùng của Băng Đế lại vang lên:
- Thiên Mộng, ngươi không nhớ chủng tộc của ta và ngươi, là thiên địch hay sao?
Thiên Mộng Băng Tằm cười buồn một tiếng nói:
- Ta đương nhiên vẫn còn nhớ, nhưng thì sao? Ai bảo không thể yêu kẻ thù của mình? Mà hình như cũng vì thế, mà ta càng thêm thích nàng.
Băng Đế khinh thường nói:
- Đáng tiếc, ngươi không có tư cách thích ta. Bất quá, ta rất cảm động, ta không ngờ ngươi lại về đây làm thức ăn cho ta. Ngươi muốn dùng cách này để hai chúng ta trở thành một thể sao, chuyện tốt như thế làm sao ta từ chối ngươi được? Ngươi không cảm thấy ta đang đến đây sao? Chờ ta, một phút nữa thôi, ngươi sẽ giúp ngươi đạt được mong muốn, ta cũng sẽ chiếu cố thân thể và năng lượng của ngươi thật tốt. Biến nó thành một bộ phận của ta.
Thiên Mộng Băng Tằm dường như đã quen với những lời này của Băng Đế, có chút bất đắc dĩ nói:
- Nàng không dịu dàng một chút được sao? Lúc nào cũng lạnh lùng bá đạo như thế. Khó trách đến giờ vẫn độc thân. Đúng rồi, có chuyện này ta luôn muốn hỏi nàng, cái chuyện cười đã truyền khắp cực bắc này... có phải năm đó nàng thật sự thích Tuyết Đế?
- Thiên Mộng, ta nhất định sẽ bầm thây ngươi thành vạn khúc.
Câu nói vừa rồi của Thiên Mộng Băng Tằm dường như đã chạm đến nỗi đau trong lòng Băng Đế, giọng nói của nó đột nhiên trở nên điên cuồng. Bầu trời màu xanh lục nháy mắt chìm vào đen tối.
Nụ cười trên khoé môi của Thiên Mộng Băng Tằm vẫn còn đấy, nó dường như cố ý chọc giận Băng Đế, còn Hoắc Vũ Hạo, lúc này hắn không khóc nữa, chỉ cảm thấy lòng mình càng lúc càng lạnh thêm.
Từ cuộc nói chuyện của Thiên Mộng Băng Tằm và Băng Đế, cả hai bọn họ rõ ràng đã quen biết nhau từ lâu, và cũng có nhiều ân oán tình cừu, mọi chuyện không đơn giản như những gì trước mắt. Mà Thiên Mộng Băng Tằm cũng cố ý chọc giận Băng Đế, hiển nhiên nó làm vậy là có chuẩn bị thủ đoạn gì rồi.
Nhưng, những chuyện này đối với mình còn quan trọng sao? Thiên Mộng Băng Tằm còn đáng để mình tin à? Nó lừa mình đến nơi cực bắc đầy rẫy nguy hiểm này thật sự là vì trợ giúp vũ hồn của mình thức tỉnh? Không, nhất định là không. Nó vẫn còn giấu mình rất nhiều chuyện.
Hoắc Vũ Hạo thở sâu một hơi, khuôn mặt hắn dần trở nên lạnh lùng, sự đau đớn trong lòng đã khiến tâm tính hắn thay đổi. Sự hồi hộp và lo lắng đã hoàn toàn biến mất, trong lòng chỉ còn mỗi cõi lạnh như băng.
Ngay lúc này, viên cầu ánh sáng màu xám trong thế giới tinh thần của Hoắc Vũ Hạo khẽ động đậy, vang lên một giọng nói rất rất rất nhỏ:
- Đứa bé này đã chịu quá nhiều tổn thương, nội tâm của nó là yếu ớt nhất. Thôi, xem như đây là một lần rèn luyện của nó đi, nếu không làm sao nó lớn dần được! Tốt nhất là mình không nên nhúng tay vào. Bất quá, con trùng đó cũng được thật, mình phải thay đổi cách nhìn về nó a!
Nói xong, viên cầu ánh sáng màu xám lại một lần nữa lặng yên trở lại. Cũng ngay lúc này, giọng nói của Thiên Mộng Băng Tằm vang lên trong đầu Hoắc Vũ Hạo:
- Vũ Hạo, chuẩn bị sẵn sàng. Khi nào được ta sẽ bảo bắt đầu, giờ đệ phải chịu khổ rồi. Nhất định phải cố gắng biết không?
- Ừ.
Hoắc Vũ Hạo lạnh lùng đáp lại.
Thiên Mộng Băng Tằm lúc này dường như đang rất hồi hộp nên không phát hiện biến hoá của Hoắc Vũ Hạo.
Bầu trời tối đen trên cao lại một lần nữa trở lại màu xanh biếc, ở trong luồng ánh sáng này nhất thời xuât hiện một đường hoa văn, nháy mắt sau đó lại loé sáng rực rỡ, rồi trước mặt Thiên Mộng Băng Tằm xuất hiện một con Hồn Thú.
Hoắc Vũ Hạo lúc này đang tập trung toàn bộ tinh thần quan sát xung quanh, tuy hắn chưa tận mắt trông thấy Thái Thản Tuyết Ma Vương, Hồn Thú xếp thứ ba trong Tam Đại Thiên Vương nhưng hắn đã từng thấy qua dấu chân của nó. Nên khi hắn nghĩ đến Băng Đế, người còn xếp hạng cao hơn cả Thái Thản Tuyết Ma vương thì có lẽ cũng không bé hơn bao nhiêu.
Có điều, khi Băng Đế vừa xuất hiện, Hoắc Vũ Hạo không khỏi ngạc nhiên, nhịn không được trong lòng thầm tán thưởng, thật sự rất đẹp.
Đúng vậy, Băng Đế rất đẹp, cho dù nó là một Hồn Thú, Hoắc Vũ Hạo cũng không cưỡng lại được sức hấp dẫn của nó.
Băng Đế cao chừng một thước năm, trên người có hai màu sắc xen lẫn, một trắng một xanh biếc, nó còn bé hơn cả bản thể của Thiên Mộng Băng Tằm. Nãy giờ Hoắc Vũ Hạo ngồi suy đoán rất nhiều về bản thể của Băng Đế, nhưng hoàn toàn sai hết, vì thật sự, Băng Đế là một con bò cạp, một con bò cạp đẹp cực kỳ.
Bò cạp và mỹ lệ, hai từ này có dính dáng gì đến nhau sao? Có chứ, hiện giờ Hoắc Vũ Hạo có thể khẳng định được đáp án trong lòng mình.
Phía trước cơ thể nó là một dãy các lớp giáp xếp chồng lên nhau, mỗi lớp đều lớn dần từ trên xuống dưới, ở phần đầu còn ẩn ẩn một dòng khí màu trắng bạc đầy lạnh lẽo. Tầng giáp này trông hết sức kỳ dạ, dường như trong số những loài hồn thú Hoắc Vũ Hạo đã học ở học viện Sử Lai Khắc đều không thấy nghe nhắc đến có loại vảy bao phủ cơ thể nào kỳ lạ như thế. Mà không, nói chính xác phải là lồi ra mới đúng.
tại sao ko liên quan đến p1 vậy