[ĐẤU LA ĐẠI LỤC] SAKURA XUYÊN KHÔNG

"như vậy sao mà được chứ!?"

Sakura thở dài, làm ra vẻ mặt khó xử nhìn xem hai người này.

Triêu Thiên Hương nhíu mày, cũng không có ý định cùng Sakura nói cái gì, chỉ là hướng Triệu Vô Cực nói :"Triệu lão đệ, các ngươi như vậy là không có ý định đem phong vĩ kê quan xà trả cho tổ tôn ta ư?"

Sakura lắc đầu, một lần nữa thay Triệu Vô Cực nói :"Xà bà, thứ cho ta lắm lời, nhưng tất cả hồn thú nơi này đều là vật vô chủ, con Phong vĩ kê quan xà này tuy rằng là do các ngươi tìm ra trước, hơn nữa còn bị các ngươi đánh bị thương, nhưng ta cũng đã nói từ trước, vết thương đó căn bản chả làm cho nó yếu đi bao nhiêu, con phong vĩ kê quan xà này là do chúng ta bắt được, hồn hoàn của nó tương đối ôn hòa cũng rất thích hợp với tiểu Áo"

Cô gái bên cạnh Triêu Thiên Hương có chút không nhịn được mở miệng :"chúng ta có hỏi ngươi sao?"

Sakura lắc đầu, nhẹ giọng đối nàng nói :"cho dù không hỏi thì ta cũng sẽ nói, tiểu Áo có thể đạt được ba mươi cấp hồn sư thì đương nhiên phải kiếm một hồn hoàn phù hợp"


Triêu Thiên Hương sửng sốt một chút :"ý ngươi là trong các ngươi đã có người đạt đến ba mươi cấp hồn sư sao?" Sakura đối Xà bà gật đầu.

Triêu Thiên Hương trong lòng cả kinh, đám thiếu Niên này cùng lắm mười lăm mười sáu tuổi, phần lớn thậm chí còn là mười hai mười ba tuổi, nếu có người đạt được ba mươi cấp hồn sư, vậy chẳng phải đại biểu thiên phú còn cao hơn cháu gái bà hay sao?

Nghĩ đến đây, trên mặt Xà bà toát ra vẻ không tin, ánh mắt dừng lại trên người tên đệ tử lớn tuổi nhất là Đới Mộc Bạch tướng mạo anh tuấn với đôi song nhãn tà mị.

Triệu Vô Cực cười nói :"nếu người không tin, được thôi, ta sẽ bảo bọn nhỏ xuất ra vũ hồn của chúng để tiền bối nhìn. Sử Lai Khắc đệ tử, xuất ra vũ hồn, đem tất cả hồn hoàn của các ngươi thể hiện ra cho vị tiền bối xà bà này nhìn"

Sakura từ dưới nhìn lên Triệu Vô Cực sư phụ, ánh mắt mang theo ý cười :" Triệu sư phụ, ta đang mệt mỏi, có phải không cần phóng xuất vũ hồn hay không?"

Triệu Vô Cực sửng sốt, nhớ tới bốn cái hồn hoàn của Sakura mà giật mình :"không cần"

Những người khác nghe lệnh của Triệu Vô Cực mà phóng xuất vũ hồn.

Riêng ba người Đường Tam, Vinh Vinh, Tiểu Áo thì trên người chỉ có hai cái hồn hoàn, cũng không có xuất hiện vũ hồn. Đường Tam không muốn để họ nhìn thấy vũ hồn của mình nên trực tiếp để nó leo trên mặt đất, Vinh Vinh vũ hồn thất bảo lưu ly tháp không thể tùy tiện để người khác nhìn, tự nhiên có phương pháp ẩn dấu, về phần hương tràng của Tiểu Áo thì không thể xuất hiện tùy tiện khi không có hồn chú.

Bốn người còn lại thì đều là thú Vũ hồn, một chút thể hiện thực lực của mình, đồng thời hoàn thành vũ hồn phụ thể.

Nhất thời trước mắt xà bà, bảy tên nam nữ thanh niên đều xuất hiện quang mang lóng lánh của hồn hoàn, mỗi người đều có hai cái màu vàng tượng trưng cho bách niên hồn hoàn, riêng Đới Mộc Bạch thì nhiều những người còn lại một cái hồn hoàn màu tím đại diện cho Thiên niên hồn hoàn.

Vừa nhìn thấy đã khiến cho Xà bà Triêu Thiên Hương trong lòng khiếp sợ.


Điều này có thể sao? Đó là ý nghĩ đầu tiên trong đầu.

Lũ nhỏ trước mắt từ mười hai cho tới mười năm đã đạt tới cảnh giới đại hồn sư, riêng đứa nhỏ lớn nhất đã xuất hiện ba hồn hoàn, hơn nữa phẩm chất hồn hoàn của mỗi đứa đều rất tốt, một cái hồn hoàn mười năm cũng không thấy!!

Đây là khái niệm gì? Nếu chỉ có một đứa có thiên phú cao hơn cháu gái mình, điều này còn có thể chấp nhận được, nhưng lúc này bọn nhỏ thể hiện thực lực, từ tuổi bọn chúng mà phán đoán, ai cũng có thiên phú cao hơn so với cháu gái mình.

Bảy thiếu niên nam nữ này phải dùng từ thiên tài mới có thể hình dung được, chính là, làm sao cùng lúc xuất hiện nhiều thiên tài như vậy chứ?

Nhìn ánh mắt kinh hãi trên gương mặt Triêu Thiên Hương, Triệu Vô Cực không khỏi sảng khoái trong lòng, gương mặt cũng xuất hiện vẻ tươi cười :"tiền bối, ngài thấy đệ tử của ta có hợp nhãn không?"

Triêu Thiên Hương hít sâu một hơi, miễn cưỡng hồi phục nội tâm bị kích động, cười có chút không thoải mái nói :"đương nhiên  không hổ là đệ tử của Bất Động Minh Vương, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên! Không biết là đứa nhỏ nào đạt tới ba mươi cấp đây?"

Triệu Vô Cực vỗ vai Áo Tư Tạp :"chính là tiểu tử này, vừa mới đạt được ba mươi cấp, không còn cách nào khác, ta cũng phải xuất lực, chỉ có thể mang theo bọn chúng tới nơi này"


Triêu Thiên Hương nhìn về phía áo Tư tạp càng khó nhìn, bà hiểu rõ hồn hoàn đối với một gã hồn sư sắp tiến giai quan trọng như thế nào, bây giờ phong vĩ kê quan xà trong tay người ta, muốn lấy được từ trong tay Triệu Vô Cực, e rằng không đơn giản chút nào, tiếng xấu đều đã nghe qua, nếu không phải có danh tiếng long xà trấn áp hắn, nói không chừng tiểu tử này đã sớm hạ đòn sát thủ.

Nhưng Triêu Thiên Hương làm sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy, đôi con ngươi vừa chuyển động đã xuất hiện một kế.

Một tay vuốt nhẹ mái tóc bạc trên đầu, khuân mặt Triêu Thiên Hương tươi cười nói :"Triệu lão đệ, tình huống này hai người chúng ta đều không nỡ đưa phong vĩ kê quan xà cho kẻ khác, xem ra không bằng chúng ta cứ dựa theo quy củ giới hồn sư mà làm, cho hai người bọn chúng tự quyết định hồn hoàn thuộc về ai, ngươi xem có được không?"

"nga? Quy củ hồn sư giới? Mong tiền bối nói rõ hơn" Triệu Vô Cực không phải làm bộ, hắn cho tới bây giờ chưa bao giờ coi mình là người thuộc về hồn sư giới, mà hành động hoàn toàn dựa theo cảm giác của bản thân, nếu không cũng không đến nỗi phải mang theo nhiều tiếng xấu như vậy.

Triêu Thiên Hương nói :"rất đơn giản, nếu bây giờ hai bên đều không có ý định nhường lại con Phong vĩ kê quan xà này, vậy thì dùng thực lực tới giải quyết, nếu tên đệ tử này có thể chiến thắng cháu gái ta thì lão thân không nói hai lời, chúng ta lập tức rời đi, còn nếu là ngược lại, xin mời Triệu lão đệ đem con phong vĩ kê quan xà này giao cho bọn ta"

"việc này e rằng không được rồi"


Bình luận

Truyện đang đọc