DẠY LÃO ĐẠI YÊU ĐƯƠNG


Xích Diễm ngồi phía ngoài, nghe tiếng cười giỡn của con gái lầu một thì ngó xuống nhìn rồi tò mò: “Mái tóc đẹp nhỉ? Tôi màu đỏ, cô gái kia màu xanh nhạt nhìn rất hợp nhau.”
“Nằm mơ đi! Không phải ai cũng mê cậu đâu.” Phó Kỳ nhíu mày, nhìn màu tóc thôi là cậu biết đó là ai.
Bình thường Hàn Gia Mẫn hay đội tóc giả nên tóc của cô nhiều người lầm tưởng là màu nâu vàng, thật ra thì màu xanh kia mới đúng là tóc thật của cô.

Mái tóc ấy không hề nhuộm màu mà có tự nhiên, cho nên nó rất đặc biệt.
Cung Lục Vương không quan tâm lắm, chỉ nhìn xung quanh quan sát rồi lên tiếng: “Chú ý xung quanh! Nhìn xem có ai khả nghi hay không, sau đó để ý và theo dõi chúng.”
“Cậu nghi ngờ trong bar HL này có kẻ không sợ quy tắc mà vẫn lén sử dụng hàng cấm sao?” Đại Lang vừa nhâm nhi whisky vừa hỏi, nơi này cậu đã điều tra qua nhưng cấp dưới không có vấn đề gì, vậy thì chỉ có thể là khách hàng mà thôi.
Cung Lục Vương gật đầu, khách hàng vào đây dạo này khá thường xuyên.

Hơn nữa sau khi rời đi trạng thái của bọn họ như người trên mây.

Đại Lang nhìn xung quanh lầu hai thì không ai khả nghi, xem ra đám người đó ở lầu một rồi.

“Hai cô em xinh đẹp, có thể mời một ly không?” Một tên cao lớn tay xăm hình nhìn Hàn Gia Mẫn và Trương Kiều Linh hỏi, tay cầm một ly rượu.
Hàn Gia Mẫn cười vui vẻ sau đó từ chối: “Ngại quá, bọn tôi không quen uống đồ do người lạ mời.”
“Em sợ anh giở trò gì sao?” Tên kia nhếch môi cười, vẻ mặt đểu cáng hiện rõ.

Hàn Gia Mẫn vẫn điềm nhiên: “Anh thì có thể làm gì? Hơn nữa nếu không phải gu của tôi thì tôi không nhận lời đâu.”
“Vậy nếu tôi mời thì sao?” Thanh âm quen thuộc vang lên, Hàn Gia Mẫn bất giác quay ra đằng sau thì nhìn thấy Cung Lục Vương cầm ly rượu đi từ lầu hai xuống.
Hàn Gia Mẫn đơ người, mái tóc và lối trang điểm này chắc Cung Lục Vương sẽ không nhận ra đâu nhỉ? Cô quay qua nhìn Trương Kiều Linh thì cô ấy nhún vai, chuyện này không xen vào được nên để Hàn Gia Mẫn tự giải quyết vậy.
Cô chần chừ một lúc sau đó lên tiếng: “Chúng ta không quen biết nhau, vì sao tôi phải nhận lời mời này?”
Hàn Gia Mẫn cong môi cười, gây ấn tượng xấu là cách tốt nhất để người khác từ bỏ hy vọng.

Nhưng Cung Lục Vương lại lấy ly rượu trên bàn của Hàn Gia Mẫn uống cạn rồi nói: “Theo quy tắc thì tôi đã uống rượu của cô, cô phải uống lại thì mới có thành ý.

Bằng không thì tôi sẽ nghĩ cô đang xem thường người khác đấy.”
Tự tung tự tác như vậy còn bức ép người khác, đúng là tên quái đản mà.

Người xăm hình cao to kia nhìn Hàn Gia Mẫn rồi lại nhìn Cung Lục Vương.

Hắn ta toan tính một hồi thì đưa cho Hàn Gia Mẫn ly rượu: “Ly của em bị tên này uống rồi, coi như anh tặng em ly này.”
Hắn ta nói xong thì quay đi về chỗ của mình ngồi, Hàn Gia Mẫn cầm ly rượu rồi lại giật lấy ly rượu trên tay Cung Lục Vương uống cạn sau đó khó chịu: “Có qua có lại! Nếu đã không có gì mời anh đi chỗ khác, đừng làm tôi mất hứng.”
“Gia Mẫn! Giữ chút lịch sự đi, đừng nói năng như vậy chứ.” Trương Kiều Linh nhắc nhở nhỏ thì Cung Lục Vương đã nghe thấy.
Cái tên này có hóa thành tro anh cũng nhận ra, lúc nãy nghe giọng đã thấy quen thuộc lắm rồi.

Không ngờ cô còn đổi màu tóc, xem ra là anh xem thường cô quá rồi.


Cách nói năng ngông cuồng trước mặt anh như thế chỉ có thể là Hàn Gia Mẫn mà thôi.
Hàn Gia Mẫn kéo tay Trương Kiều Linh thì thầm: “Về thôi! Mình thấy nơi này chán rồi.”
Trương Kiều Linh nhìn là biết người trước mặt là Cung Lục Vương, Hàn Gia Mẫn làm nhiệm vụ gặp qua rồi mà còn không nhớ sao? Có lẽ là đang cố tình chăng?
Hàn Gia Mẫn đã đưa ly rượu tên kia cho mình qua cho Cung Lục Vương cầm rồi, còn cô thì lấy túi xách và một số đồ để chuẩn bị thanh toán thì nghe tiếng xe của cảnh sát.

Không lẽ xui xẻo đến mức vậy sao?
Cảnh sát bất ngờ ập vào kiểm tra, tiếng nhạc cũng được tắt khiến bar HL im ắng hẳn.

Mọi người đều bị kiểm tra khiến cho Hàn Gia Mẫn nhíu mày nhìn Cung Lục Vương: “Cái tên xui xẻo!”
“Tại ai?” Cung Lục Vương lại gần nói nhỏ vào tai chỉ đủ Hàn Gia Mẫn nghe, bọn họ biết nhau nhưng vẫn làm bộ làm tịch.
Hàn Gia Mẫn nhìn phía dưới sảnh, trong nhóm cảnh sát có lão Hà và một chàng trai trẻ.

Lão Hà nhìn thấy Hàn Gia Mẫn thì hơi nhíu mày sau đó đi trở ra ngoài.

Ông lấy điện thoại ra gọi cho một người, đợi người đó nghe máy ông mới nói chuyện.

“Tổng thống Hàn, em gái cậu lại gây họa.

Cậu nên làm việc với phía trên đi, tôi sẽ cho người bảo lãnh em cậu.”
“Chuyện gì vậy?” Hàn Thiên Vũ đang họp thì tạm hoãn sau đó ra ngoài, hiện tại vị trí của cậu cao trên vạn người và chỉ dưới quyền mẹ cậu mà thôi.
Lão Hà nhìn quanh rồi nói nhỏ: “Nhóm tôi đang làm nhiệm vụ, hiện tại phải kiểm tra thân phận vì tính chất công việc.

Cái đó tôi có thể bỏ qua, nhưng vẫn cần người bảo lãnh.”
Người bảo lãnh sao? Theo điều tra thì Hàn Gia Mẫn hiện tại là con nuôi của nhà họ Trương, mà Trương Kiều Linh với Hàn Gia Mẫn khá thân thiết nên có thể họ sẽ bảo lãnh.
Hàn Thiên Vũ suy tính một lúc thì nhàn nhạt: “Nhờ ba mẹ nuôi của Gia Mẫn đi.”
“Tôi hiểu rồi! Vậy tôi làm việc tiếp đây, đã làm phiền cậu rồi.” Lão Hà nói xong thì tắt máy, lúc nãy bên cạnh còn có Cao Vỹ nên ông không ra hiệu với Hàn Gia Mẫn được.
Khi lão Hà vào trong thì Cao Vỹ đã ở lầu một nói chuyện với một số người, Hàn Gia Mẫn cũng trong số đó.
“Ly rượu này của ai?” Cao Vỹ sau khi kiểm tra rượu thì bên trong có chứa chất cấm, ly rượu lại đang ở trên tay Cung Lục Vương..


Bình luận

Truyện đang đọc