DẠY LÃO ĐẠI YÊU ĐƯƠNG


“Chà chà… Nhiều thật đó!” Hàn Gia Mẫn đưa cây kẹo cho cô gái kia cầm rồi bước lại gần tên mặt sẹo, “Còn chẳng bằng một phi vụ của tôi nữa cơ đấy.”
Hàn Gia Mẫn vừa dứt câu thì tên mặt sẹo đã bị cô đá thẳng vào hạ bộ khiến hắn ta đau điếng mà khụy người xuống đất.

Những tên khác thấy vậy liền nhào vào định giữ cô nhưng đã bị cô hạ đo ván tất cả.
Khi bọn chúng bất tỉnh thì Hàn Gia Mẫn kéo tay cô gái kia chạy đi nhanh, đến một nơi an toàn rồi cô mới thả tay cô gái kia ra nhắc nhở: “Những khu này ban đêm rất ít người, lần sau ra đường nhớ đi chung với nhiều người một chút.”
“Tôi… Tôi bị lạc đường nên đi nhầm.” Cô gái kia lắp bắp, vẻ mặt vẫn còn hoảng sợ.

Hàn Gia Mẫn cũng không muốn làm khó mà hỏi: “Cô muốn đi đâu?”
“Quên mất, tôi tên Trương Kiều Linh.

Tài xế của tôi đợi ở… hình như là ở gần bảo tàng.” Trương Kiều Linh thấy Hàn Gia Mẫn đáng tin nên nói tên của mình ra sau đó nhớ lại địa điểm mà mình cần đến.

Hàn Gia Mẫn thấy có chút buồn cười, ở gần bảo tàng mà đi đến tận bar đêm khuya thế này cũng thật hay.

Cô dẫn Trương Kiều Linh đi về lại bảo tàng rồi nói: “Tôi là Hàn Gia Mẫn, lần sau đi lạc thì gọi người đến chứ đừng đi lung tung.”
“Ừm… Mà này, chúng ta có thể làm bạn không? Tôi thích cách nói chuyện của cô lắm, đừng từ chối nha.” Trương Kiều Linh cầm tay Hàn Gia Mẫn năn nỉ, hiếm lắm mới gặp được một người hợp ý mình như vậy nên không thể bỏ qua được.
Hàn Gia Mẫn lấy cây bút ra ghi một dãy số lên tay Trương Kiều Linh rồi nhàn nhạt: “Có duyên gặp lại!”
Cũng vì cơ duyên đó mà Hàn Gia Mẫn và Trương Kiều Linh từ từ thân thiết với nhau, cả hai cũng rất hiểu ý và thường hay đi mua sắm vào những ngày rảnh rỗi.

Có điều công việc của Hàn Gia Mẫn ngày càng nhiều nên cần người giúp đỡ, vì vậy mà cô đã nói cho Trương Kiều Linh biết về công việc hiện tại mình đang làm.
Cuối cùng cả hai hợp lực, tiền bạc kiếm ra ngày càng nhiều.

Vì là tiểu thư nên Trương Kiều Linh không cần tiền, toàn bộ tiền kiếm được đều cho Hàn Gia Mẫn.

Khi vừa đủ thì Hàn Gia Mẫn cùng bạn mình đi du lịch đó đây.
Sau khi đi du lịch và tiêu xài hết tiền thì Hàn Gia Mẫn lại bắt đầu nhận lại công việc, chỉ cần có tiền thì chuyện gì cũng dễ giải quyết.

Cô là một sát thủ với mật danh Yin, tuy nhiên vì ít để lộ hành tung và thường xuyên thay đổi bản thân nên không ai đoán ra được cô là ai cả.
Đang nằm trên giường mở điện thoại ra lướt lướt thì màn hình hiện lên một số điện thoại lạ, chần chừ hồi lâu thì Hàn Gia Mẫn cũng nghe máy với giọng nói đã được chỉnh sửa.
“Xin chào! Dịch vụ đa cấp xin nghe.”
“Có phải bất cứ yêu cầu nào cũng sẽ nhận?”
Hàn Gia Mẫn nghe qua giọng nói thì cũng biết đối phương thay đổi giọng nói như cô, có lẽ là người cùng chí hướng nên mới có tác phong như vậy.
Cô vội vàng lên tiếng: “Chỉ cần không quá đáng! Hơn nữa tùy theo yêu cầu mà giá cả sẽ khác nhau, tất cả dịch vụ tôi đều để trên bảng thông báo khi đăng tin.”

Hàn Gia Mẫn chỉ nhận yêu cầu giải quyết tiểu tam bằng lời nói chứ không động tay động chân, hoặc là những người làm ăn không chân chính bằng cách tung bằng chứng ra.

Nếu cao lên chút nữa thì có thể làm bạn nhảy trong buổi tiệc, có thể uống thay rượu hoặc giả làm một ai đó.
Tuy để hết trên bảng thông báo nhưng có một dòng Hàn Gia Mẫn không hề có ý phóng to ra.

Đây là mức yêu cầu cao nhất, nếu muốn thương lượng phải trả tiền trước và đảm bảo thông tin được bảo mật thì cô mới nhận.
Hơn nữa tất cả yêu cầu Hàn Gia Mẫn nhận đều không lộ diện trực tiếp mà chỉ gián tiếp giải quyết, bởi vì khi lộ mặt thì hành tung về sau sẽ bị chú ý đến.

Rất lâu rồi không có người chọn dịch vụ cao nhất, xem ra hôm nay cô phát tài rồi.
“Mức cao nhất! Tôi muốn xử lý một kẻ đang có tiếng ở dịch vụ ngầm chân dài.” Người kia nhìn màn hình máy tính, thông tin của kẻ kia đã hiện lên hết.
Hàn Gia Mẫn nhíu mày, kẻ có tiếng ở dịch vụ ngầm chân dài gồm bốn người.

Theo như cô biết thì có lão Đinh, lão Trần, lão Hải và người bảo lãnh ẩn nấp chưa lộ mặt.

Người này chưa gì đã chọn dịch vụ cao nhất, còn muốn cô ra tay xử lý con mồi khó xơi nữa chứ.

“Trước khi chúng ta bàn bạc với nhau thì tôi muốn biết bên kia là nam hay nữ để tiện xưng hô.” Hàn Gia Mẫn khéo léo thu thập thông tin, hợp tác với cô thì ít nhất cũng phải cho cô biết giới tính là gì.
“Nam, xấp xỉ ba mươi tuổi.” Bên kia vang lên một giọng trầm ấm, đây là tắt thay đổi giọng nói rồi? Hàn Gia Mẫn cũng tắt thay đổi giọng nói rồi vào thẳng vấn đề: “Anh muốn xử lý ai? Cụ thể thì cho người đó đi luôn hay khiến cho thân bại danh liệt?”
Vì bàn bạc một vài vấn đề nhạy cảm nên Hàn Gia Mẫn không dùng mấy từ giết người để tránh cho người ta nói cô không có trình độ.

Với mỗi một người cô sẽ dùng cách nói chuyện khác nhau, người đang ở đầu dây bên kia cô cảm nhận được là một kẻ không tầm thường.
“Không nên sống! Địa điểm cụ thể tôi sẽ gửi qua email cho cô, nếu đồng ý thì phần tiền cô nhận trước là 50000$.” Người kia cầm bút xoay xoay trên tay, khóe môi cong lên dường như đã thỏa mãn được điều gì đó.
Hàn Gia Mẫn có chút bất ngờ, cái giá này là cao nhất mà trước giờ cô đã từng nhận được.

Đấy là chưa tính sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ nữa, chỉ tính sơ sơ qua thôi thì đủ cho cô ăn chơi thả ga được vài tháng rồi.
“Anh cũng biết đó, đã nhận tiền thì phải làm việc cho đàng hoàng đúng không? Vậy nên để chắc chắn thành công thì tôi muốn hỏi tìm hiểu một chút.” Hàn Gia Mẫn cẩn thận tính toán, dù mê tiền nhưng cái mạng vẫn quan trọng hơn..


Bình luận

Truyện đang đọc