ĐỂ ANH BƯỚC VÀO THẾ GIỚI TRONG EM

Beta: TH

Không biết thú cưng của mình đang thẫn thờ, Lý Tâm Di thì đang suy nghĩ về việc khác nên cũng không để ý đến nó lắm.

Lý Tâm Di không đưa Cố Vân Thanh về nhà, mà bắt một chiếc taxi đi đến một nhà trọ nhỏ.

"Vào đi, Tiểu Bạch." Lý Tâm Di gọi.

Cố Vân Thanh nhấc chân lên, chạy vào thật nhanh.

Diện tích căn phòng không lớn mấy nhưng bố trí phòng ốc của nhà trọ nhỏ này cực kì ấm áp, Cố Vân Thanh có chút sửng sốt.

Lý Tâm Di cúi đầu vuốt ve cái đầu nhỏ cua cáo ta, giải thích cho cô nghe, "Chỗ này là chị đã lén gom tiền mua, ba của chị không biết đâu, tối hôm nay chúng ta sẽ ngủ ở đây nha."

Cố Vân Thanh hiểu rõ, sau đó bắt đầu đi vòng quanh nhìn xem một chút.

"Em thật đúng là chả sợ lạ nơi chút nào." Lý Tâm Di cười giỡn.

Tất nhiên rồi.

Trong lòng Cố Vân Thanh đáp rồi nhảy lên sofa nhỏ trong phòng khách.

Không biết thể xác mình giờ thế nào rồi, đã được ba đưa đi chưa... Nghĩ đến đây, Cố Vân Thanh có chút lo lắng.

Chờ Lý Tâm Di rửa hoa quả xong, vừa ra ngoài đã thấy cáo ta đang ngồi lo lắng.

Lý Tâm Di vỗ đầu nó một cái, cười mắng: "Vừa nãy em giả bộ bệnh để gạt chị, chị vẫn còn tính sổ với em đâu đấy."

Cho nên bây giờ nó còn lo lắng gì nữa chứ?

Cố Vân Thanh mở to đôi mắt xanh da trời, nhìn chằm chằm vào hoa quả trong tay Lý Tâm Di.

Nó ấy à, nhìn thấy ăn là quên hết mọi thứ. Lý Tâm Di tức giật nhét một quả táo cho cô, "Cho em, cho em, chỉ biết mỗi ăn là giỏi thôi, lúc cần thì chẳng giúp được gì."

Tuy là oán trách nhưng thật lòng Lý Tâm Di cũng không thực sự tức giận gì.

Mỗi lần cô cùng với ba cô ầm ĩ xong, nhìn bé cáo lông trắng này, tâm tình của cô cũng tốt hơn rất nhiều. Dù là con cáo này không nghe lời bằng những con chó, nhưng đối với cô ấy mà nói, như vậy là tốt nhất rồi.

Vậy mà hôm nay Lý Tâm Di lại muốn chia sẻ lòng mình. Nói xong câu đó, cô nhìn con cáo trước mặt này, dường như nó có thể nghe hiểu được những lời cô nói vậy. Nhìn nó bất mãn hừ hừ vài tiếng từ trong mũi, sau đó ôm quả táo rúc vào lòng mình. Cái bộ dáng này ấy à, dù bận nhưng vẫn ung dung, còn như đang chờ mình kể khổ cho nó nghe nữa.

"Ngao ngao ngao..."

Thấy mình yên tĩnh, thậm chí cáo ta còn kêu vài tiếng.

Lý Tâm Di sửng sốt một chút, sau đó phì cười, hoàn toàn không giống lúc dương nanh múa vuốt với Lý Tế Quang chút nào.

"Em thật sự muốn nghe sao? Thôi được rồi." Tích tụ bực tức trong lòng đã lâu, cũng chưa từng tâm sự với bất kì ai. Nếu như không nói ra được, Lý Tâm Di sợ rằng mình sẽ phát điên lên mất.

Ngược lại, cáo nhỏ này có nghe cũng không hiểu mà, đúng không?

"Ba mẹ chị ly hôn trong hòa bình, hoàn toàn không hề xuất hiện người thứ ba nào cả. Có điều sau khi ly hôn, mẹ của chị vẫn còn yêu ba. Không lâu sau đó, mẹ nhận được tin ba sẽ tái hôn, bệnh trầm cảm của bà trở nặng." Lý Tâm Di nghẹn ngào, như đang thật sự sống trong hồi ức đó.

Chuyện về sau không cần Lý Tâm Di nói, Cố Vân Thanh cũng biết. Suy cho cùng vợ của Lý Tế Quang cũng là một thiên kim tiểu thư của một xí nghiệp lớn. Vì một tin nhắn mà tự sát, thời điểm đó ắt hẳn cũng gây nên sóng to gió lớn rồi.

Vốn dĩ Cố Vân Thanh cũng đã đoán được, Lý Tế Quang hẳn là một người không giống với bộ dạng chính nhân quân tử ở ngoài mặt, bây giờ đã hiểu được cả rồi.

Trong chuyện này không có ai đúng ai sai, khi yêu thì ở bên nhau, không còn cảm giác gì nữa, vậy thì chia tay cũng không có gì là không đúng. Chỉ tiếc là một bên ra đi, nói chung cũng đã tạo cho Lý Tâm Di một khúc mắc mà cả đời cô cũng không thể gỡ được.

"Thật ra chị mong ông đừng để ý đến chị, hoặc là đánh chị cũng được." Thế thì cô cũng sẽ không phải thống khổ như vậy, cô có thể tránh né ông, cũng có thể là hận ông.

Cố Vân Thanh vô thức gặm một miếng táo, trong lòng cực kỳ rầu rĩ.

Vấn đề này, hình như cô cũng không thể nào giúp giải quyết gì được.

Với việc mâu thuẫn trong gia đình, Cố Vân Thanh thật sự không thể giúp họ sắp xếp giải quyết đến nơi đến chốn được. Tuy rằng ba mẹ cô cũng thường xuyên cãi nhau, nhưng chỉ cần cô chen miệng vào một chút. Kết quả cuối cùng cũng chỉ có một, chính là hai người họ sẽ quay sang trút giận lên cô.

Cái chiêu giả bộ bệnh này, hồi nhỏ cô đã tự nghĩ ra. Cố Vân Thanh vẫn còn nhớ rõ, lúc ấy mình đã bị đánh phải nói là thê thảm luôn.

Ba mẹ cô giải hòa rồi, còn cái mông của cô thì dấu tay trên đấy năm, sáu ngày còn chưa hết.

Từ đó về sau, cô thông minh hơn, không chen vào lúc hai người họ cãi vã nữa.

Trong khi Cố Vân Thanh đang vắt óc suy nghĩ xem có thể giúp gì cho cô ấy thì Lý Tâm Di đột nhiên đánh cô một cái.

"Tốt xấu gì em cũng phải tôn trọng chị một chút chứ!" Lý Tâm Di nghiến răng, làm bộ giận dữ.

Cố Vân Thanh ngẩng đầu, "Ngao?"

Lý Tâm Di thấy cáo ta vừa rột rột gặm táo, vừa im ỉm nghe chuyện, không hiểu sao mà tâm tình cũng thấy tốt hơn một chút.

"Ước gì có thể sống như em, không tim không phổi cái gì cũng không cần phải suy nghĩ thì tốt biết mấy." Lý Tâm Di nghẹn ngào lẩm bẩm.

... Rốt cuộc là cô đã làm gì mà sao ai cunngx bùi ngùi thốt ra câu đó thế.

Cố Vân Thanh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng không hiểu rõ được.

Lúc ở hình dáng con người, ba mẹ cô cũng nói như vậy. Bây giờ làm động vật, lịch sử vẫn cứ thế tiếp diễn. Lúc trước thì là gặp Trình Dịch, bây giờ thì gặp Lý Tâm Di.

Khổ quá...

Cố Vân Thanh tức giận, cắn quả táo mấy miếng liên tục.

Nhìn thấy cáo nhỏ chưa đầy năm phút mà đã gặm sạch sẽ một quả táo, Lý Tâm Di đưa trái thứ hai sang, "Còn muốn ăn không?"

Cố Vân Thanh theo phản xạ vươn móng, ngay sau đó, động tác của cô rơi vào một khoảng không.

"Không cho em ăn." Tâm tình Lý Tâm Di khá lên, khẩu vị cũng tốt theo.

Cố Vân Thanh: "..."

Ít ra Trình Dịch vẫn còn khá tốt đó chứ, anh chưa bao giờ giành đồ ăn với cô.

Khoảng đến mười rưỡi tối, Lý Tâm Di nhận được một cuộc điện thoại.

Cố Vân Thanh vểnh tai cáo ngắn ngủn của mình lên, cuối cùng nghe không rõ được bao nhiêu, chỉ nhớ loáng thoáng vài chữ, hình như là "Từ thiện" rồi "Tiệc tối" gì gì đó.

Đúng là lúc làm chó vẫn tốt hơn, khứu giác với thính giác bén nhạy hơn chứ không như bây giờ.

Bất thình lình vừa quay đầu, Lý Tâm Di đã thấy cáo ta đang ra trừng mắt xanh sapphire của mình nhìn chằm chằm vào màn hình, cô định cất lời từ chối nhưng rồi đành chần chừ một chút.

Cứng rắng thay đổi thái độ, Lý Tâm Di nghiến răng, "Được, để tôi suy nghĩ một chút rồi sẽ nhắn tin cho anh."

Cúp điện thoại, Lý Tâm Di lập tức hỏi: "Ở đây có người tổ chức một buổi dạ tiệc từ thiện có liên quan đến động vật hoang được bảo vệ, em có muốn đi không?"

Động vật hoang dã? Không phải cô là một con cáo được nuôi trong nhà à?

Cố Vân Thanh cúi đầu nhìn chính mình, rõ ràng lông trắng hơn mấy con cáo hoang dã kia nhiều mà.

Nhìn cáo nhỏ không có tí phản ứng nào, Lý Tâm Di thở dài, "Thôi được rồi, chị dẫn em đi một chút, coi như đi giải sầu đi."

Cô nhớ có lần bác sĩ thú y từng nói động vật nếu bị nhốt ở nhà, thời gian dài có thể sẽ bị ngột ngạt.

"Nhưng mà có điều, em phải lên sân khấu triển lãm vài phút, đến lúc đó phải đàng hoàng, nhớ kỹ là không được chạy loạn nghe chưa." Lý Tâm Di kiên nhẫn nói.

Quỹ này là do lúc mẹ còn sống dựng nên, cho nên cho đến bây giờ cô cũng không bảo họ dừng lại. Nhưng ba của cô lại là một đạo diễn cho nên đã mời một vài minh tinh đến. Năm cô mười tám tuổi đã kế thừa di sản của mẹ, sau đó vẫn duy trì nó.

Nhưng vì vấn đề tiền bạc, ngoài ra còn do ba cô nhiều lần hết kết hôn rồi đến ly hôn, buổi tiệc không đủ độ hot nên bây giờ cũng không còn nhiều minh tinh chủ động đến nữa. Coi như là có đến thì cũng chỉ là do đang buồn bực hay gì đấy, hoặc là các minh tinh kém nổi.

Có thể không bao lâu nữa, cũng đến lúc cái quỹ này sẽ tan rã thôi.

Lần này là vì mượn vài con vật ở vườn bách thú làm đạo cụ, lại ngay lúc một con cáo Bắc Cực bên đấy đang bị bệnh, cho nên nhân viên công tác mới gọi điện thoại hỏi mượn Tiểu Bạch của cô.

Gãi gãi khuôn mặt của mình, Cố Vân Thanh nhận định, đây là cô phải đi làm cảnh chứ gì.

Bên kia.

Trình Dịch liếc nhìn điện thoại một cái, cau mày.

Quách Bác Viễn cảm thấy hơi kỳ lạ, tiểu thư của Vinh Ngu bị bệnh, ông chủ nhà mình lại không hề sốt ruột còn bỏ mặc người ta ở bệnh viện. Sau đó chẳng hiểu sao để các minh tinh mang thú cưng của mình làm một chương trình thực tế, hoặc là các hoạt động, không biết rốt cuộc anh đang làm gì.

Tuy là trong lòng tò mò, nhưng thân là một trợ lý, Quách Bác Viễn vẫn phải giúp ông chủ của mình một chút. Ngẫm nghĩ một lúc, anh ta nói: "Đạo diễn của《Thử thách điều không thể》gọi điện cho tôi để hỏi ý anh xem có muốn đến hay không."

Thấy Trình Dịch tham gia hoạt động nào là hoạt động đó có thể nổi tiếng khắp nơi, nên anh vừa mới hỏi một tiếng mà bên kia đã đáp lại ngay.

Nhìn hết số thú cưng của khách mời trong kỳ này, Trình Dịch cũng không thấy hình bóng của Cố Vân Thanh. Dừng lại xem xét tỉ mỉ một lúc, sau đó lắc đầu, "Không đến nữa, anh thay tôi đến đó đi."

"Vâng." Quách Bác Viễn đáp lời, đi làm ngay lập tức.

Ngồi trên ghế sô pha, mỗi ngày đều xem Weibo về minh tinh và thú cưng. Bắt đầu từ ảnh đế, ảnh hậu, bây giờ đến nghệ sĩ hạng ba, Trình Dịch đếm tổng cộng cũng phải hơn hai mươi minh tinh nuôi thú cưng rồi.

Có minh tinh không chỉ nuôi một con, trực tiếp nuôi cả một đám, anh phải đi đâu tìm cô đây.

Nhìn không chớp mắt vào màn hình điện thoại di động, trong lòng Trình Dịch càng thêm buồn rầu.

Chắc kiếp trước anh nợ Cố Vân Thanh, kiếp này đầu thai là cố ý đến đền đáp cho cô.

Đột nhiên Trình Dịch nhìn thấy một Weibo chẳng mấy nổi đăng tải một trạng thái.

"Dùng hồ ly tinh thật, đạo diễn liều như vậy vì sao?"

Tuy rằng tiêu đề hơi khoa trương nhưng ấn vào có thể thấy một con cáo Bắc Cực trắng thoạt nhìn hết sức nhanh nhẹn.

Thấy đôi mắt xanh biển kia, tim Trình Dịch khẽ rung.

"Quách Bác Viễn, anh giúp tôi điều tra xem cáo này là của người nào."

"Tiện hỏi thăm một chút, trong nước có thầy nào nổi tiếng không, tôi muốn đi bái một chút."

Một cái vòng chân không được, vậy thì phải tìm thứ khác hữu dụng hơn thôi.

Bây giờ cái bộ dáng gian xảo của Cố Vân Thanh, Trình Dịch có thể nói là vừa yêu vừa hận. Sau một lúc lâu, anh khẽ nhắm mắt lại, chậm rãi thở dài.

Hình như anh hơi nhớ Cố Vân Thanh. Có điều cô ấy là đồ vô lương tâm, chắc chẳng thấy nhớ anh đâu.

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Vân Thanh: Tui có nhớ anh đó nha, thật đó!

Trình Dịch: Ha, lúc ăn táo thì nhớ đến tôi à?

Bình luận

Truyện đang đọc